fever

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ kéo nhau vụt chạy đi ngay khi đèn sân khấu vừa vụt tắt, sau lưng là tiếng hoan hô ầm ĩ của người hâm mộ trong khán phòng, như cảnh kết thúc của một bộ phim điện ảnh nào đó mà Ryujin đã quên tên, khi hai nhân vật chính cùng nhau bỏ chạy xa thật xa. Tiếng giày cao gót nện xuống từng bậc thang bên cánh gà, ngoặt qua lối rẽ, chạy ngang qua bộ phận âm thanh, rồi lại ngang qua vô số phòng nghỉ của các nghệ sĩ. Ryujin nắm chặt tay Yeji, mặc cho chị kéo mình đi trên lối hành lang chật hẹp. Đầu óc em vẫn còn đang quay cuồng, tầm nhìn vẫn cứ nhòe đi vì những ánh đèn sân khấu chói lóa, và hai chân thì rã rời sau màn vũ đạo vô cùng tốn sức.

Mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị cho các màn biểu diễn tiếp theo, không ai để ý đến hai thành viên ITZY vừa kéo nhau đi trốn.

Quá mệt để có thể đứng thẳng, Ryujin tựa vào bồn rửa tay thở không ra hơi. Yeji ở ngay bên cạnh thì đang cười nắc nẻ. Những âm thanh từ sân khấu vọng đến nghe sao mà xa xăm quá, tựa như họ đang ở một thế giới hoàn toàn khác, thế giới chỉ có Yeji và em, chị đang cười vì yêu cầu ngốc nghếch của em, còn em thì ngượng ngùng cúi gằm mặt, chẳng dám ngẩng lên nhìn chị.

“Sao em lại ngốc vậy nhỉ? Nói muốn hôn chị vào những lúc như thế này.” Yeji ghé lại sát gần, mái tóc chị cọ vào vai em, ngưa ngứa.

“Chẳng phải chị kéo em chạy tới tận đây là để đáp ứng yêu cầu của em ư?” Ryujin lẩm bẩm, tiếng em qua hai bàn tay đang che mặt nghe có vẻ nũng nịu, khiến Yeji lại phải bật cười.

Quả thực, lúc nghe em thì thầm câu đó với mình trên sân khấu, Yeji đã không nghĩ được gì nhiều ngoài kéo em chuồn tót vào khu vực vệ sinh xa sân khấu nhất, tranh thủ thời gian ít ỏi họ có trước khi phải quay lại khu vực khách mời với các thành viên còn lại.

“Chúng mình không lề mề được đâu.” Yeji ngó về đằng sau một lượt, chắc chắn không có ai rồi mới ôm lấy đôi má Ryujin, nhẹ nhàng hôn mấy cái lên đôi môi em. Cảm giác vẫn mềm mềm, ngòn ngọt như bao lần, chẳng biết phải hôn bao lâu nữa mới đã ghiền. Hương thơm thoang thoảng từ tóc em vờn quanh chóp mũi, như một lời níu kéo chẳng thành câu.

“Son hôm nay em dùng có mùi như dâu tây vậy.”

“Vậy hả? Em không để ý…” Ryujin được chị hôn, cảm giác vui sướng cứ như đang bước trên mây, thế nên đầu óc ngay lúc này cũng không được minh mẫn cho lắm. Nghe Yeji nói thế, phản ứng vô thức của em là muốn liếm thử môi mình xem có vị gì, may mà chị kịp ngăn lại.

“Này, trôi hết lớp gloss bây giờ.”

Ryujin bấy giờ mới sực tỉnh, ngượng chín cả người. Em vòng tay ôm lấy Yeji, giấu gương mặt đang đỏ ửng của mình trên vai chị. Yeji xoa đầu em, hình như chị đang khen em đáng yêu. Ryujin tiếc nuối bặm môi, hiển nhiên là em vẫn thấy chưa đủ, nhưng tiếng bước chân đang tới gần khiến em chẳng thể làm gì khác ngoài ôm chị thêm một lát. Cảm giác lén lút vụng trộm thế này khiến cả người em nóng ran, đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ đi tận đâu đâu. Em có thể nghe tiếng chị nói chuyện với ai đó, bảo rằng em thấy không khỏe, và bàn tay chị vỗ nhè nhẹ lên lưng em ra chiều an ủi.

“Nào, mình quay lại chỗ ngồi thôi.”

Suốt cả buổi lễ trao giải tối đó, Ryujin chẳng hề tập trung chút nào. Trong đầu em chỉ toàn là hình ảnh của chị trên sân khấu, gương mặt xinh đẹp của chị sáng ngời lên khi cười với em, rồi những cái hôn vội vàng của họ trong một góc khuất chẳng ai trông thấy. Ryujin mân mê vạt áo, chẳng biết là đang nghĩ gì mà có vẻ đăm chiêu lắm, chị Yeji phải gọi mấy lần em mới sực tỉnh.

“Chị vừa nói gì cơ ạ?”

“Chị bảo là đêm nay mình có thể ăn khuya nếu em muốn.”

Yeji và Ryujin về đến nhà vào lúc hai giờ khuya. Tắc trên đường cao tốc, xe họ bị kẹt lại nên về sau. Hai suất Texas trên bàn bếp đã nguội từ lâu, đèn đóm cũng tắt hết, mọi người đều đã ngủ hết. Ryujin nằm nhoài ra trên sofa, cả người bải hoải sau một tối dự lễ trao giải. Yeji vào bếp tìm gì đó nhẹ bụng cho cả hai, khuya rồi mà còn ăn gà rán thì thể nào cũng sẽ bị mắng.

Mở tủ lạnh thấy bên trong trống không, Yeji còn đang định bảo em hay là họ giải quyết nốt chỗ gà rán luôn thì đã bắt gặp em đứng ngoài cửa bếp, nhòm vào trong này nhìn mình chằm chằm.

“Sao thế?”

Ryujin có vẻ hơi căng thẳng, ngón tay em đùa nghịch với lọn tóc đang rủ trên vai, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt chị. Giọng em lí nhí như thể sợ ai đó sẽ nghe thấy: “Chị bảo là tụi mình có thể ăn khuya.”

Yeji ngạc nhiên mất một thoáng, trước khi bật cười trước điệu bộ thòm thèm của em. “Thì chúng mình cũng phải lót dạ đã chứ. Em có chắc là xong xuôi hết rồi chúng mình vẫn sẽ thèm ăn không? Hay em muốn đi ngủ với cái bụng đói ư?”

Thấy em không nói gì, Yeji còn tưởng là em đã đồng ý. Ryujin bồi hồi ngoài cửa bếp thêm một chốc trước khi chạy vụt đi, chẳng biết là định làm gì. Chị ngó theo bóng em vút đi như một chú thỏ, chợt tặc lưỡi: “Quên chưa hỏi em ấy có muốn ăn gà không rồi…”

Yeji đánh mấy vòng trong bếp, định bụng sẽ tìm chút nguyên liệu nấu món gì đó đơn giản, xong xuôi thì gọi em xuống ăn. Ngờ đâu chị chỉ vừa mới bắc nồi lên bếp, còn chưa kịp làm gì khác đã nhận được tin nhắn từ em.

[Chị ơi, hình như em bị ốm rồi.]

Chỉ một câu thôi mà đã khiến Yeji lo cuống cả lên. Chị chạy thẳng lên phòng em, lúc ngang qua hành lang mới sực nhớ ra là đã khuya lắm, mọi người đều đang say giấc nên đành phải bước chậm lại. Đứng trước cửa phòng, lòng Yeji cứ nóng như lửa đốt. Chị gõ nhẹ mấy cái lên cánh cửa đang đóng chặt, nhẹ giọng hỏi: “Ryujin? Em ổn không?”

Không ai trả lời.

“Chị vào nhé?”

Yeji chờ thêm một lúc vẫn không thấy em nói năng gì lại càng lo lắng hơn, cuối cùng chỉ còn cách tự mở cửa. Phòng Ryujin rất tối, chỉ để mỗi một chiếc đèn ngủ nhỏ xíu xiu ở góc bàn trang điểm. Ánh sáng trên hành lang theo khe cửa từ từ chảy vào, len lỏi, bám lên mép giường em, đổ lên đụn chăn bông mà em đang rúc mình bên trong. Yeji đóng cửa, định bật điện nhưng lại sợ em chói mắt nên đành thôi.

Chị ngồi xuống bên giường Ryujin, khẽ lay em trong đụn chăn: “Này, em ngủ chưa thế? Để chị xem ốm thế nào.”

Ryujin ló đầu ra từ trong chăn, cả gương mặt đều đỏ như gấc chín. Yeji đưa tay chạm lên trán rồi lên má em thì thấy nóng rẫy, vội đứng dậy muốn đi lấy nhiệt kế thì lại bị em giữ lại.

“Không cần đâu… Chị ở lại với em đi.” Giọng em cứ run run, nhưng Yeji chỉ nghĩ ấy là do em đang ốm.

“Nóng rẫy rồi mà còn nói không sao. Ở yên đấy đợi chị.”

Lần này thì Ryujin thò hẳn tay ra khỏi chăn, giữ chặt lấy tay chị: “Em không sao thật mà, em chỉ muốn chị ở đây thôi.”

Yeji quay lại nhìn em, bấy giờ mới nhận ra điều bất thường. Cánh tay trắng nõn của em lộ ra từ trong chăn, kéo đến tận bả vai vẫn chẳng có một mảnh vải. Dường như đã hiểu ra thứ gì, Yeji bỗng thấy dở khóc dở cười. Bao lo lắng trong lòng thế mà lại thành ra công cốc, tuy đúng là có nhẹ nhõm thật đấy, nhưng Yeji vẫn giận lắm.

“Đây là ốm của em hả?”

Chị trèo lên giường, xốc chăn lên để trông cho rõ “bệnh nhân” đang trốn bên dưới. Hành động đột ngột chẳng báo trước của chị khiến em giật mình đầy bất ngờ, phải bật thốt ra một tiếng than vì lạnh. Yeji nhìn em từ đầu đến chân, làm em bỗng dưng thấy ngại, vô thức hơi kẹp chân lại.

“Sao thế, vừa nãy còn đang ốm lắm mà?” Yeji trêu, cúi người áp má lên lồng ngực đang phập phồng của em, “Nằm yên chị nghe phổi.”

Ryujin đặt tay lên vai Yeji như muốn đẩy chị ra, nhưng cảm giác tê rân rân như bị điện giật truyền tới từ hai eo khi được chị chạm vào khiến tay em cứ nhũn cả ra. Mặc dù họ còn chưa làm gì nhưng những đầu ngón chân em đã co quắp vì hưng phấn, và mắt em chỉ dám nhìn trần nhà đăm đăm, sợ rằng mình sẽ ngượng chín người nếu nhìn chị vào ngay lúc này.

“Lạ thật, chẳng nghe ra gì hết.” Ngón trỏ chị vẽ một vòng tròn trên ngực trái em đầy ý tứ đùa nghịch, rồi chị trườn người lên ép em nhìn mình, “Bệnh gì mà kỳ quái quá thể?”

Ánh mắt Ryujin rơi trên đôi môi đang khép mở của chị, trong thoáng chốc em đã ngỡ như mình không hiểu tiếng Hàn. Thấy em vô thức rướn lên như muốn hôn mình, Yeji hơi nghiêng đầu tránh đi, vẫn tiếp tục hỏi: “Chị đang khám cho em đấy, bệnh gì thì phải nói chị mới biết chữa thế nào chứ.”

“Em bị ốm.” Ryujin trả lời, đầy dứt khoát và gãy gọn, có lẽ là vì đã không đợi thêm được một phút giây nào nữa. Thấy chị có vẻ không tin vào lời bịa đặt hời hợt ấy, em lại nói thêm: “Yêu chị quá nên tim em không chịu được, nó muốn đình công. Em không nói nổi nó, nó lại còn dỗi hờn em, bắt em phải ốm một trận. Giờ nếu muốn em khỏi bệnh thì chỉ còn một cách.”

Yeji bật cười trước câu chuyện nhảm nhí đến dễ thương của em, có vẻ phối hợp hơn hẳn lúc nãy. “Cách gì cơ?”

Chắc là chị đã hết giận rồi, em nghĩ, và em bạo gan hơn hẳn. Em vòng tay qua cổ chị, luồn tay qua mái tóc mềm mượt đang cọ vào ngực em ngứa ran, thì thầm bên tai chị: “Hôn em đi.”

“Hôn ở đâu?” Yeji lại hỏi. Sao mà hôm nay chị thích trêu em quá.

“Chỗ nào cũng được. Miễn là chị thì em đều thích.”

Tay chị đặt trên trán Ryujin, như để hùa theo trò đóng giả người ốm của em. Lòng bàn tay mát lạnh như dần ấm lên nhờ hơi nóng từ gương mặt em. Và mặc dù chị đang rải những nụ hôn lên đôi mắt, sống mũi, hai cánh môi, gò má rồi lại xuống cần cổ em, nhiệt độ của em có vẻ vẫn không hề hạ xuống. Là vì hôn chưa đủ sâu ư? Nghĩ thế, môi Yeji lại tìm về với đôi môi em, đầu lưỡi khẽ tách hai hàm răng em, chầm chậm rút đi từng chút dưỡng khí của em. Để rồi khi nụ hôn ấy dừng lại em chỉ còn thấy rõ gương mặt chị, trần nhà phía sau thì đang xoay phòng, cổ họng em ngứa ran vì thiếu khí.

Chẳng cho em nghỉ ngơi, tay chị đã rời khỏi vòng eo em từ bao giờ, lúc này đang dạo quanh từng tấc da em chẳng chút kiêng dè. Thi thoảng sẽ có những chỗ em thấy đầu ngón chị miết nhẹ, như thể biết rõ rằng em sẽ run lên vì thích thú, khẽ cong lưng như một lời giục giã chẳng thành tiếng.

Yeji há miệng cắn một ngụm thật to lên ngực em, khiến em giật bắn mình. Thế nhưng em còn chưa kịp nói dỗi câu gì thì đã thấy chị tách hai chân mình ra, ngượng ngùng đến mức bao lời muốn nói đều bị nhét ngược vào trong. Ryujin tưởng như mình suýt nghẹt thở khi Yeji đột nhiên cắn vào chiếc quần lót - mảnh vải cuối cùng còn lại trên người em -  vốn đã rất lỏng lẻo vì những trò lén lút mà em làm, nhẹ kéo một cái.

"Nhấc chân lên."

Đã lâu họ không làm, Ryujin lúc này vừa ngại ngùng vừa thích thú. Em ngoan ngoãn làm theo lời chị, để mặc chị quan sát em không chừa lại ngóc ngách nào. Bấy giờ khi cái lạnh ngày đông dần thấm vào da em, Ryujin mới thảng thốt nhận ra, "Sao có mỗi em cởi đồ vậy? Còn chị thì sao?"

Yeji hôn em một cái ngay trước khi em kịp giận hờn, dỗ em rằng: "Lát chị còn làm bữa khuya cho tụi mình nữa, em có thể sẽ ngất vì đói đấy."

Ryujin định nói gì đó, nhưng cả người em bỗng run bắn lên, âm thanh thoát ra khỏi miệng em thế mà lại là tiếng rên rỉ đầy ngọt ngào. Tay em bám chặt lấy vạt áo chị, siết chặt rồi lại thả lỏng, cứ không ngừng co quắp vì từng đợt khoái cảm khi ngón tay lành lạnh của chị lướt qua nơi nào đó.

Cảm giác thô ráp lúc đầu dần trở nên dấp dính sau một lúc bị trêu đùa, ngón tay chị cũng bắt đầu lên xuống nhanh dần. Ryujin ngả người về phía sau, hông em cong lên theo mỗi chuyển động, từng nhịp thở dốc cứ ngày một dồn dập, thi thoảng lại nghe vài câu rên rỉ đầy thoải mái.

Ryujin đòi hôn rất nhiều. Tay em vắt trên vai chị, gắng ngẩng đầu để đặt lên cằm chị những cái hôn vụn vặt, rải rác, bị làm phiền bởi những thanh âm đầy hư hỏng. Yeji nhìn em, bỗng dưng lại thấy bữa khuya cũng chẳng quan trọng đến thế.

Ryujin cười khúc khích khi làn da trắng nõn của chị áp lên người mình. Xúc cảm khác xa lớp vải vóc vài giây trước vẫn đang chắn giữa em và chị khiến em run lên, như thể có một dòng điện vừa chạy dọc cột sống em, lan ra khắp các đầu ngón tay đang ôm lấy gương mặt xinh đẹp của chị. Đôi mắt chị nhìn thẳng vào em trong giây lát, và lần này thì đến lượt cõi hồn em giật nảy. Có gì đó vang dội trong đầu em, như át cả tiếng trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực. Hẳn là tình yêu, em đoán. Chỉ tình yêu mới có thể khiến em thấy thế này, em dám chắc. Dù rằng trước khi chị bước vào thế giới của Ryujin em vẫn chưa trải qua cảm giác như vậy bao giờ, nhưng em cá, em thề rằng rung chấn vừa rồi trong đầu em chính là tình yêu.

Em bị kéo về hiện thực khi ngón tay chị tìm đường tiến vào trong. Một tiếng kêu hoảng hốt vô thức bật ra từ cuống họng, và em hơi nhích người về phía sau theo phản xạ. Bấy giờ em mới thấy trong tay còn lại của chị là món đồ chơi ngày hôm đó em mua. Khi ấy em chỉ dám giấu nó dưới gầm giường, nhưng ai ngờ lại bị chị phát hiện ra khi vô tình làm rơi đồ. Mặt em đỏ bừng như gấc chín, vội vàng ngoảnh đi chỗ khác không dám nhìn khi chị đeo nó lên, và cả tiếng thở bỗng dưng gấp gáp hơn hẳn của chị khi một đầu của thứ đó đi vào bên trong chị. Loại mà em mua không có dây, nên chị phải đưa vào rất sâu để giữ cho nó không tuột ra.

Ryujin có ngó trộm mấy lần lúc Yeji đang vật lộn với món đồ, nhưng chị lại phát hiện ra ánh mắt lén lút của em, thế là lại thêm một ngón tay, và lúc này động tác của chị còn nhanh và dứt khoát hơn khi nơi đó của em đã bắt đầu quen với dị vật.

“Chờ… chờ chút!” Em túm lấy hai tay chị khi món đồ chơi nguy hiểm đặt ngay lối vào, còn chị thì chuẩn bị thay những ngón tay bằng thứ đó. Trông thấy em có vẻ căng thẳng, Yeji bèn ghé tới hôn em. Tiếng chị hướng dẫn em thả lỏng lẫn vào giữa từng nhịp thở và những cái hôn, rót vào tâm trí đang nhão như hồ của em, lọt thẳng từ tai bên này sang tai bên kia.

Ryujin thở hắt, miệng em tạo một chữ O chẳng đầy tiếng khi nó cắm vào bên trong em. Em ngửa cổ, cảm giác từ phía dưới khiến cả cơ thể em căng lên như dây đàn. Không còn nghĩ được gì khác nữa, em chỉ biết gật đầu khi chị hỏi mình di chuyển được chưa.

Đây là lần đầu họ thử dùng tới thứ này, vậy nên cũng phải mất một lúc Yeji mới biết phải sử dụng thế nào cho đúng. Khi tốc độ đẩy hông của chị bắt đầu nhanh lên, Ryujin chợt thấy như câu “em ốm rồi” hồi nãy chẳng phải nói đùa. Từng nơi tay chị chạm vào đều nóng rẫy như đang áp trên than hồng. Tầm mắt em chẳng còn gì ngoài những ngôi sao đang nhảy nhót, mờ nhòe và hư ảo tới vô thực, cứ như em đang say trong cơn mê mang. Chị chợt nhoài người tới hôn Ryujin, chặn lại những tiếng thở than đã chẳng còn kiểm soát được của em.

“Mọi người sẽ nghe thấy đấy.”

Nỗi sợ hãi chợt khiến em sực tỉnh. Ngay lúc ấy, món đồ chơi bên trong em đột nhiên sượt qua một điểm nào đó nằm sâu bên trong, lập tức khiến cả người em tê đi như gặp điện. Ryujin phải dùng tay bịt chặt miệng, tiếng rên rỉ mới không tràn ra ngoài. Từ khoảnh khắc hai người khám phá ra điểm nhạy cảm của đối phương, khoái cảm chợt như trào lên dồn dập như sóng vỗ. Yeji phải chôn mặt trên hõm vai em để giấu đi những nhịp thở gấp gáp. Còn Ryujin vẫn đang cắn chặt mu bàn tay, sợ rằng nếu em lớn tiếng thêm chút nữa có thể ai đó sẽ bị đánh thức và phát hiện ra màn thăm bệnh vụng trộm của họ.

Ryujin không nhớ chính xác những gì đã xảy ra lúc đó. Chỉ biết hai tay chị đang đặt trên eo em đột nhiên siết chặt, từ những kẽ răng đang nghiến chặt của chị rít ra một câu “chết tiệt” em chẳng mấy khi nghe chị nói. Em còn chưa kịp phản ứng gì thêm, trước mắt đã thấy trắng xóa cả đi, chẳng còn cảm nhận được gì ngoài cơn co rút phía bên dưới, siết chặt món đồ chơi đã vì hai người họ mà nóng cả lên. Đợi đến khi cảm giác ấy qua đi, em chỉ thấy tay chân bải hoải, cả người nóng bừng và nhễ nhại mồ hôi, đầu óc vẫn còn đặc quánh chưa thể tỉnh táo lại ngay. Yeji đang nằm úp sấp trên người em, hơi thở nóng rực phả lên xương quai xanh, nhồn nhột.

Mãi một lúc lâu sau, Yeji mới nhổm người dậy. Thứ kia theo chuyển động của chị cũng rời đi, để lại một âm thanh đầy xấu hổ. Ryujin bụm mặt, sau khi được thỏa mãn rồi mới bắt đầu thấy ngượng khi nghĩ về những gì họ vừa làm. Yeji bật cười, còn đang định trêu em thì đột nhiên có tiếng ai la lên.

“Ai không tắt bếp thế ạ! Cháy nồi rồi kìa!”

Hai chị em nhìn nhau, tức khắc đều tái cả mặt. Họ túm vội khăn tắm để lau qua người ngợm, tròng quần áo lên rồi định chạy ra xem thế nào. Lúc rời khỏi phòng, Ryujin sực nhớ ra họ còn chưa kịp giấu món đồ chơi kia đi, lại phải vòng về nhét tạm vào gầm giường. Lúc Yeji lao ra còn đụng trúng Lia - người cũng đang rất hốt hoảng vì không hiểu chuyện gì xảy ra.

Không kịp giải thích bất cứ điều gì, Yeji vội lao ngay xuống bếp, thấy Chaeryeong đang bịt mũi vì khói bốc lên nghi ngút khi xả nước vào chiếc nồi đáng thương.

“Xin lỗi, ban nãy chị tính nấu mà đột nhiên lại có việc nên quên béng mất.”

“Không sao đâu chị, cũng may là không hỏa hoạn. Việc gấp lắm phải không ạ?”

Yeji chột dạ ho khan một tiếng, chẳng biết nói gì khác ngoài gật đầu. Chị đón lấy cái nồi từ tay Chaeryeong, bảo rằng: “Để chị dọn cho, em lên ngủ tiếp đi.”

Lia đang đứng ngó xuống từ hành lang tầng hai, thấy không sao mới quay lại hỏi Ryujin - người đang ngơ ngác đứng đằng sau: “Em cũng bị đánh thức hả? Sao vừa nãy Yeji lại chạy ra từ phòng em thế?”

Ryujin giật thót, cảm giác kỳ lạ từ phía dưới vẫn còn chưa hết hẳn, khiến em càng bối rối hơn trước câu hỏi của Lia. Phải mất một lúc trước khi em có thể lắp bắp trả lời chị: “Em bị ốm nên chị ấy quyết định ngủ cùng để chăm cho em ạ.”

“À, thảo nào gấp đến độ quên cả tắt bếp. Yeji ấy mà, cứ hễ nghe nói em bị gì là lại cuống cả lên.”

Ryujin mím môi, chợt thấy có lỗi vì chuyện cũng là do câu nói dối của mình mà ra. Em bèn đi lách qua Lia, “Để em xuống giúp chị ấy.”

“Cứ ngủ đi Ryujin.” Yeji trông thấy em đang đi xuống cầu thang, bèn bước tới nhét vào tay em một cốc nước lọc, “Ốm thì cứ nghỉ đi, sáng mai chị lại kiểm tra nhiệt độ của em.”

Ryujin sững sờ mất một thoáng, thế rồi chợt thấy hai má mình nóng ran, hẳn là gương mặt em lúc này đang đỏ như gấc chín đây mà. Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ là em bị sốt thật cho mà xem. Em sượng sùng gật đầu, bấy giờ mới quay lưng đi lên tầng.

Đồng hồ chỉ bốn giờ đúng, Ryujin nằm rúc trong chăn nhắn tin cho chị đang bận rộn dưới bếp:

[Em xin lỗi, lần sau em sẽ không đùa vậy nữa.]

[Sáng mai em nhất định sẽ dậy sớm để làm bữa sáng cho chị.]
[Chúc chị ngủ ngon. 💗]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net