6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 ngày trôi qua, cũng là 3 ngày khiến Haechan phải mệt mỏi không ngừng. Người ta sinh nhật có thể tặng vài món đắt tiền, nhưng mà người ta của cậu lại chẳng thiếu cái gì hết. Bình thường thấy người ta yêu nhau hay tặng vòng đôi đồng hồ đôi gì đó, vì vậy, Lee Haechan quyết định sẽ tặng cho anh một chiếc đồng hồ đeo tay do chính mình lựa chọn.

Haechan cả đời không thích những thứ tầm thường, cái gì cũng phải đặc biệt một chút, thú vị một chút mới có dư vị của cuộc sống. Vì vậy, ngay cả khi muốn tặng đồng hồ cho Mark, thì cũng phải là một chiếc đồng hồ tự tay mình thiết kế cho anh.

Bây giờ Haechan đang trốn làm, lén hẹn người bạn thân của mình ở quán cafe cầu giúp đỡ.

Người bạn thân mà Haechan hẹn tới đang nhìn tờ bản thảo trên tay, xoay tới xoay lui xem xét một hồi rồi dứt khoát đặt xuống, quay sang nhìn Haechan dò xét hỏi.

"Tao hỏi thật nhé, từ khi nào mày sến rện như thế hả Haechan?"

Haechan nghe vậy nhún vai tỏ vẻ không quan tâm lắm.

"Ai biết, yêu vào nó vậy chứ sao hỏi tao?"

Người kia nghe vậy liền thở dài, giọng nói còn mang chút khinh bỉ châm chọc.

"Nhưng mà tới nước này thì quả thật ngay cả đứa bạn thân lâu năm như tao còn không tin nổi. Nhìn xem, lợi dụng một đứa học khoa thiết kế như tao thiết kế lại cái bản thảo đồng hồ sặc mùi hường phấn thế này..."

Haechan chu môi mặt dày nắm lấy cánh tay Jaemin, lắc tới lắc lui nịnh bợ.

"Nana à, tại tao biết mày sẽ giúp tao, nên tao mới nghĩ tới cái này đó, chứ không có ai mà vẽ đẹp như mày hết thì tao còn vẽ phác thảo ra làm gì cơ chứ."

Xem đi, lại tỏ vẻ nịnh bợ người khác rồi đây này. Nghĩ tới đây Jaemin không nhịn được liếc Haechan một cái, gỡ cái tay bám mình như con gấu Koala trong sở thú ra rồi nói.

"Cái miệng của mày rốt cuộc là làm từ cái gì mà dẻo thế? Muốn nhờ vả liền nịnh bợ đến độ làm người khác tưởng là mày khen thật luôn ấy."

"..."

"À mà thôi, miệng mày làm bằng cái gì thì tao không biết, chứ cái mặt với cái nết của mày còn dày hơn cả con đường mới làm nhà tao ở, bữa thấy người ta lấy xe bê tông cán qua cán lại còn chưa ăn thua, mày chắc phải cỡ xe tăng mới bị trầy trầy một tí."

"Rồi tóm lại là mày có im lặng giúp tao không? Học ai cái thói nói nhiều như thế hả? Chẳng hiểu sao Jeno nó lại chịu nổi mày."

Jaemin đang định cãi lại thì nghe đến cái tên Jeno kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc nhớ tới người kia.

Haechan chờ mãi không thấy được đáp lại, đỉnh hỏi thăm xem thằng bạn có bị sao không, lại thấy một màn này liền thầm khinh bỉ, vỗ vai Jaemin thật mạnh khiến cậu la lên một cái nhằm nhắc nhở mau mau trở lại thực tại đi.

"Được rồi, trước hết tao sẽ thiết kế cho mày, sau đó sẽ nhờ Jeno tìm người làm đồng hồ làm cho mày có được không?"

Nghe tới đây mắt Haechan sáng lên, trong lòng không khỏi thấy bất ngờ.

"Cậu ấy có quen được những người như thế luôn sao?"

Jaemin nghe thế liền có chút tự hào, thẳng lưng vỗ ngực một cái nói to.

"Đương nhiên. Người của tao chắc chắn phải xuất chúng rồi, ba cái mối quan hệ này có đầy đấy. Thấy không, ngay cả sếp của mày mà Jeno cũng có quen biết đó."

Haechan gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Quả thật người yêu Jaemin có gia thế không nhỏ, lại có thể quen cả sếp của Haechan và còn là bạn thất lạc từ nhỏ của Mark nữa.

Nhắc tới chuyện này Haechan vẫn còn nhớ rõ. Hôm đó cậu đi làm bình thường cùng Mark, lúc này còn chưa dám kể Jaemin chuyện mình với Mark, ngờ đâu hôm sau liền bị Jaemin gọi điện tẩn cho một trận, hỏi tại sao lại giấu việc có người yêu. Haechan cứ ngẫm nghĩ mãi làm sao mà Jaemin biết được? Thì ra là có tai mắt trung thành như chó báo cáo đầy đủ sự tình cho nghe, đã vậy giống chó này còn lại là Samoyed thuần chủng, thích giở cái bộ mặt thiên thần ngây ngô ngốc nghếch ra lừa người khác. Mà người bị lừa vào bẫy lại là cái tên bạn thân nhà mình nữa.

Nghĩ tới đó Haechan lại rùng mình, thật sự là chẳng muốn nhớ đến cuộc điện thoại ngày hôm đó đâu.

Mải mê suy nghĩ, Haechan thấy điện thoại rung báo tin nhắn tới. Là của Mark.

Thấy chưa, mới xa nhau có một chút là nhớ người ta rồi chứ gì.

Mark nhắn bảo gọi điện thoại cho anh. Thấy vậy Haechan liền ngoắc Jaemin lại gần.

"Chuẩn bị ăn cẩu lương nha con trai."

Jaemin nghe vậy liền liếc một cái khinh bỉ, cũng có chút tò mò xem hai người này yêu nhau rốt cuộc là trông như thế nào mà làm Haechan của cậu thay đổi nhiều như thế.

Đầu bên kia vừa đổ chuông liền có tiếng người trả lời lại, chứng tỏ là đang chờ cậu gọi đây mà.

"A lô anh hả?"

"Em đang ở đâu đấy? Xong việc chưa?"

"Ừm, em đang ở với Jaemin nè, chắc là sắp xong rồi."

"Có cần anh đến đón không?"

"Không đâu, một chút em tự bắt xe về là được mà, anh đừng có lo."

"Nhưng mà..."

"Thôi được rồi mà, anh bận việc như thế lại còn phải lấy xe đến đón em sẽ rất bất tiện đó."

Đầu bên kia do dự một chút, cuối cùng lại thở dài trả lời.

"... ừ, mau về nhé, trời xem chừng cũng sắp mưa rồi, khi nào bắt được xe phải nhắn anh, gần đến sở nhắn anh để anh xuống đón, không có dù lại bị mắc mưa. Trường hợp nếu không đón được xe thì gọi ngay cho anh, anh có bận cũng sẽ nhờ người khác đến đón em."

"Vâng ạ, em biết rồi."

Trong tiếng điện thoại bên kia Haechan loáng thoáng nghe thấy tiếng thư kí gọi Mark vào văn phòng có việc gấp.

"Anh có việc rồi, nhớ lời anh dặn đấy nhé."

"Vâng ~ tạm biệt Markuri nha ~"

Bên kia nghe vậy cười trầm thấp, vang qua điện thoại lại càng ấm hơn. Nghe chừng còn có chút bất ngờ xen lẫn bối rối nữa.

"À... ừm... tạm biệt Haechanie."

Ngắt điện thoại, Jaemin bắt đầu ói lên ói xuống, thấy một màn khoa trương này đúng là được mở mang tầm mắt đó.

Haechan nhìn Jaemin vậy cũng quen, khẽ cười rồi vỗ vai cậu.

"Tao hiểu rồi, cái gì cũng hiểu rồi."

Nói xong Jaemin còn giả bộ quẹt nước mắt.

"Vậy thì trông cậy vào mày và Jeno. Xong vụ này chắc chắn tao sẽ hậu tạ. Tao về trước nha, có gì mày cũng gọi Jeno đón mày về đi, trời sắp mưa rồi đó."

Jaemin khoanh tay, tựa lưng vào ghế, nhíu mày hỏi.

"Thật là, mày thay đổi nhiều quá rồi đấy? Có bao giờ mày nhắc nhở tao ba cái này với cái chất giọng đầy quan tâm kia đâu."

Haechan nghe thế có hơi ngẩn ra một tí, nghĩ gì đó liền giở một nụ cười đầy khả ái, ân cần nhắc nhở.

"Sắp mưa rồi, không mau đi về mắc bệnh nằm liệt giường cũng không thèm qua thăm mày đâu. Vậy được chưa?"

Nói xong Haechan đi không quay đầu lại. Jaemin nghe vậy thì cười cười, thầm nghĩ có bạn thân như Haechan quả thật có phiền phức, nhưng lại là một người bạn rất tốt, tốt nhất đối với Jaemin. Ngoài miệng chanh chua như thế, thực chất lại vô cùng quan tâm đến cậu.

Kể ra cũng lạ, Jaemin và Haechan ban đầu quen biết nhau là từ hồi còn ở chung khu nhà, cậu thì cực kì ghét Haechan, mà Haechan cũng vì vậy mà ghét cậu. Hai đứa cứ gặp nhau là đấu võ mồm, nhiều tới mức lúc nào cũng đi chung với nhau. Vậy mà cãi nhau mãi liền cảm thấy thật chất người kia cũng không đến nỗi xấu xa như mình tưởng tượng. Đi chung nhiều đến nỗi đi đâu cũng có nhau. Vậy là thân khi nào không hay. Dù gặp nhau thì vẫn cãi nhau như thường, nhưng cả hai đều biết đối phương luôn có ý tốt, chỉ là nói chuyện tình cảm quá thì dường như lại không hợp cho lắm.

Ngày Jaemin biết tin Haechan có người yêu mà giấu mình, Jaemin vô cùng tức giận. Cậu giận Haechan vì đã không nói cho mình biết. Lỡ không phải người tốt thì sao? Cậu chơi thân với Haechan từ nhỏ, chẳng phải mọi chuyện đều nên nói cho nhau nghe hay sao?

Nhưng mà mắng xong rồi thì sao? Lại làm huề chứ sao. Cái con gấu đó giỏi mấy vụ năn nỉ làm nũng, ngày ngày bám theo xin lỗi xin tha thứ, hỏi xem Jaemin không thấy phiền phức cho được?

Có điều... con gấu của cậu hôm nay lại trưởng thành hơn một chút rồi, lại còn biết nhắc nhở cậu về sớm, quả thật sức mạnh của tình yêu quá lớn đi.

——————

"Bây giờ thì cái đồng hồ này cũng đã làm xong, tại sao mày còn chưa quay về? Mày có phải là muốn làm tao tức chết có đúng không?"

"Mày chính là không nghĩ tới cảm nhận của tao, mày đi lâu như vậy rồi, tại sao còn không chịu tới lấy chiếc đồng hồ này đi chứ?"

Jaemin khẽ siết chặt chiếc đồng hồ đã làm xong từ một tháng trước, cũng đã tròn 1 tháng Lee Haechan của cậu mất tích. Dù cho có cố gắng tìm kiếm tung tích, cũng chẳng có một manh mối nào.

Cậu không hề biết, sau lời dặn dò ấy, thì cậu lại chẳng thể gặp Haechan tận một tháng trời, đến bây giờ vẫn chưa có tung tích.

Dù không muốn tin, nhưng lại chẳng thể nào ngăn được dòng suy nghĩ ấy.

"Liệu đó có phải... là lần cuối cùng cậu được gặp Haechan không?"

Cảm nhận được có một vòng tay bao lấy mình từ sau, Jaemin khẽ nhắm mắt, lúc đó nước mắt cũng tựa hồ rơi xuống nơi cánh tay áo sơ mi của người kia. Jaemin ôm thật chặt lấy cánh tay đó, mím chặt môi để không phải nấc lên.

Jeno thấy người khóc đến đau lòng, liền không do dự xoay Jaemin lại để cậu có thể ôm mình. Lúc này cảm nhận được cái siết tay thật chặt đến từ cậu cùng với vai áo đã ướt một mảng lớn, Jeno không biết làm gì ngoài khẽ xoa lưng an ủi.

"Jaemin, anh tin Haechan sẽ không sao đâu. Cậu ấy giỏi như thế, chắc chắn sẽ trở về thôi."

"Nhưng mà cậu ấy chưa bao giờ mất tích lâu như thế cả... em lo lắm..."

"Jaemin ngoan, rồi cậu ấy sẽ về sớm thôi. Cậu ấy sẽ vì em, vì Mark mà trở về.

"Lee Haechan, sẽ không bỏ chúng ta đâu."

Khẽ vùi mặt vào hõm vai Jeno, Jaemin thở dài.

"Phải rồi. Chắc chắn là cậu ấy sẽ trở lại thôi mà. Cậu ấy, sẽ không bỏ chúng ta đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net