Ngập trong dư luận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã biết rằng mặc dù sự việc này có thể gây ra một cuộc chiến đẫm máu. Nhưng tôi nghĩ im lặng là cách tốt nhất để đối phó với nó và nó sẽ sớm biến mất. Nhưng...

[Người đàn ông đó là người đã châm biếm chị em chúng tôi!]

[Hạ nhân!]

Beomgyu băn khoăn:

Họ lại nói về mình à?

Bây giờ dù Beomgyu có đi đâu, sau lưng cậu cũng sẽ có những tiếng nói huyên thuyên. Thậm chí có người nói ngay trước mặt cậu. Nhưng trước tất cả những chuyện này, Beomgyu chọn giải quyết bằng cách im lặng. Vì cậu biết rằng dù có nói hay giải thích bất cứ điều gì đều vô ích.

Mỗi ngày, hai người chị đó đều lôi kéo mọi người và ngày càng có nhiều người tham gia vào đội hình của họ để tấn công Beomgyu.

Tao có thể làm gì được?

Dù đó là một cuộc tấn công mạng xã hội hay đó có là việc lưng cậu bị chọi sơn hoặc một quả trứng thì Beomgyu cảm thấy mình đã bị đối xử như một tội phạm thời xưa, nhưng cậu không thể làm gì được.

"Bạn của tao kém cỏi sao? Từ đó nên dành cho đám cào bàn phím kia mới phải!"

Bây giờ một số bạn bè của Beomgyu vẫn đứng về phía cậu nên Beomgyu thấy mình được an ủi rất nhiều. Cậu không sợ bị đối xử với ánh mắt khinh thường nhưng phải liên tục đối mặt với hành vi khiêu khích của họ, cậu chỉ có thể siết chặt nắm đấm và nén giận. Đến nỗi gần đây, Beomgyu không muốn đi ra khỏi ký túc xá.

Lúc đầu, cậu và Felix nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc sau vài tuần. Nhưng dường như mọi thứ đã nằm ngoài dự đoán của họ.

Bởi vì sau khi bức ảnh của Beomgyu được đăng tải lên mạng và còn được đính kèm một đoạn văn miêu tả giống như một tên sát nhân trên báo. Điều này khiến nhiều người bắt đầu hiểu ra vấn đề và dần dần chú ý đến nó.

Kết quả là:

[Tôi muốn nói rằng bạn đang đi quá xa. Cho dù học sinh đó nói đúng hay sai, bạn không có quyền đăng ảnh của anh ta lên Internet. Bạn không tôn trọng quyền riêng tư của mọi người sao? Lúc đầu, tôi cảm thông với bạn nhưng bây giờ có vẻ không còn.]

[Gays... Tụi mày không cần giả vờ tỏ vẻ đáng thương đâu.]

[Tôi cũng muốn biết lý do tại sao mọi người đánh giá cậu bé. Nhưng tôi nghĩ những gì chúng ta nghe được chỉ là từ một phía, chúng ta không được nghe phía bên kia nói. Bạn có nghĩ như vậy là quá phiến diện không?]

[Những tên khốn nạn chửi bới cậu ấy, tụi mày chỉ dám cào phím thôi.]

[Anh ta đang nói những người đồng tính luyến ái hay những kẻ giết người hãm hiếp? Nhìn vào khuôn mặt của họ. Tôi không biết ai đang nói sự thật.]

[Tôi cũng ghét họ, những người đồng tính chết tiệt!]

Đó là bình luận của những người đứng về phía Beomgyu và họ có một loại lập luận khác. Nhiều người đã tham gia và bày tỏ ý kiến ​​của mình. Sự việc này ngày càng trở nên phổ biến, ngày càng xuất hiện nhiều bình luận gay gắt, khó chấp nhận.

Vì vậy, bây giờ mạng xã hội chia thành hai phe rõ rệt. Những người ghét đồng tính đột nhiên xuất hiện. Nếu ai đó nói về điều này công khai, họ sẽ xuất hiện ngay lập tức khiến mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn trước.

Trang chủ, vốn được dùng để quảng bá những gương mặt xinh xắn tươi tắn, nay đã trở thành một cách để truyền bá bộ phim truyền hình máu chó. Một số người đã tạo ra một trang chủ mới để chống lại. Bây giờ nó đã lan rộng thành "Diễn đàn Đại học".

Tất cả những thứ tầm phào đó khiến Beomgyu thật sự đau đầu.

"Gyu, mày đi xin lỗi hai chị em đó đi."

Felix đang cố gắng thuyết phục nhưng câu trả lời của Bt vẫn như cũ:

"Không, tao không làm gì sai. Mày cũng thấy rằng hai phe đó sẽ không từ bỏ việc tranh cãi với nhau. Cho dù tao có làm gì đi chăng nữa, nó cũng không kết thúc."

Beomgyu bước vào phòng ngủ và phân tích suy nghĩ của mình cho Felix nghe. Sau đó cởi ba lô và đặt lên giường. Felix không biết nên làm gì tiếp theo. Beomgyu thở ra và bình tĩnh lại. Cậu cũng không muốn để mọi chuyện đi xa đến vậy.

"Gyu, mày nghe tao nói..."

"Tao đã nói là tao sẽ không đi. Mau về đi. Tao đang đau đầu và muốn nghỉ ngơi."

Beomgyu tỏ vẻ chán chường, không muốn nghe thêm bất cứ điều gì. Điều này khiến Felix không biết có nên tiếp tục tư vấn cho cậu ấy nữa hay không. Nhưng vì thái độ chán ghét rõ ràng của Beomgyu, No chỉ có thể chuyển đề tài và hỏi.

"Tao đi mua cơm cho mày nha?"

"Không cần, tao không đói."

Thời điểm này, dù đói hay không thì Beomgyu cũng không có tâm trạng để ăn uống.

"Đừng suy nghĩ nhiều. Sẽ mau chóng kết thúc thôi. Vậy tao đi trước đây!"

Felix hít thở sâu. Mặc dù do dự một lúc nhưng cậu cũng quyết định đi về.

Beomgyu giả vờ rằng cậu ấy không quan tâm nhưng cứ liên tục đập đầu vào tường rồi từ từ ngồi xuống sàn, dựa lưng vào giường, co chân lại. Cậu vùi mặt mình vào đầu gối.

"Đó là lỗi của tao khi bị tấn công bởi hai đứa đó sao? Tao bị đối xử thế này chỉ bởi vì tao ghét những người như tụi nó sao?"

Beomgyu run giọng tự hỏi. Cậu nhắm chặt mắt và cố nén cảm giác khủng khiếp đang cố thoát ra ngoài. Tất cả những người chửi cậu đều chưa từng hỏi tại sao Beomgyu lại nói như vậy.

"Tại sao không ai hỏi tao rằng cái đám đó đã làm gì tao!"

"Mày là đang lo lắng về chuyện đó... Thật điên khùng khi phải lo lắng về nó!"

Đây là lời Taehyun muốn nói với bạn cùng phòng của mình. Nhưng cậu lại không thể làm gì ngoài việc chôn chặt nó trong lòng.

"Đừng làm phiền tao!"

Khi cậu ấy hỏi Beomgyu vì lo lắng thì đây là câu trả lời mà Beomgyu dành cho cậu.

Mặc dù điều này làm Taehyun thấy rất tức giận nhưng cậu ấy biết rằng: người hiểu rõ nhất cảm giác của Beomgyu lúc này không ai khác ngoài cậu.

Beomgyu luôn có thành kiến, hẹp hòi, và ghét đồng tính. Nhưng Taehyun có thể hiểu được tất cả những điều này khi chứng kiến tình trạng đau đớn trước đó của Beomgyu . Cậu nhìn ra được có điều gì đó đã làm Beomgyu tổn thương rất nhiều. Đến mức cậu ấy cảm thấy rằng Beomgyu có lý do chính đáng để ghét những người đồng tính như cậu.

Taehyun đã cố gắng rất nhiều để Beomgyu cảm thấy thoải mái hơn với cậu. Cậu làm tất cả mọi thứ chỉ mong Beomgyu có thể hiểu và dần dần chấp nhận cậu. Nhưng tất cả đều thành công cốc chỉ vì những kẻ đang phẫn nộ và chế nhạo Beomgyu.

Taehyun trở về phòng và cầm theo một túi thức ăn.

"Beomgyu!"

Mặt trời đã lặn hẳn và cả căn phòng tối om. Khi Taehyun mở công tắc thì cậu nhìn thấy một người đang run rẩy khóc. Kiểu người luôn tự hào về bản thân như Beomgyu, giờ lại ngồi gục đầu trên sàn như vậy.

"Mày sao vậy?"

Beomgyu giống như một con rối ngốc nghếch. Cậu ngồi lặng lẽ ngước nhìn người vừa mới cất tiếng hỏi, kèm theo một nụ cười nhếch mép. Nhưng đó không phải kiểu cười chế nhạo mà là cười vì Beomgyu nhìn thấy người đó đã trở về.

"Mày đứng yên đó. Đáng ra mày cũng nên nguyền rủa tao vì tao đã mắng chửi đồng loại của mày mới đúng chứ!"

Beomgyu nói kèm theo một tiếng cười hoang dại khiến Taehyun cảm thấy lạnh tận tâm can.

"..."

Taehyun không biết phải nói gì vì cậu hoàn toàn không ngờ Beomgyu sẽ nói như vậy với mình.

"Hôm nay ở lớp, hầu hết mọi người đều chỉ trích tao. Ngay cả giáo viên cùng hùa theo bọn nó. Tao bị để ý và mắng chửi suốt lúc ở căn tin. Bọn nó chửi tao hệt như những điều tao đã làm với mày lúc trước."

Nhưng Taehyun đã bước đến, nắm lấy tay của Beomgyu và nhìn thẳng vào cậu ấy.

Beomgyu nhìn xuống nơi mà tay của mình bị người kia giữ lấy. Và thay vì hắt hủi, chán ghét nhưng thường lệ, cậu đã chọn cách mỉm cười.

"Tao sẽ truyền nhiễm những thứ độc địa sang cho mày đó!"

Nhưng Taehyun có vẻ chẳng bận tâm vì ngay sau đó cậu đã dùng giọng dịu dàng hỏi:

"Tao có thể làm gì cho mày đây?"

Cậu hỏi của Taehyun làm Beomgyu ngạc nhiên vì thế cậu mỉm cười và hỏi lại:

"Mày có thể biến mọi định hướng về giới tính của con người trên thế giới trở nên bình thường không?"

Taehyun chỉ có thể đứng sững sờ cho đến khi Beomgyu mỉm cười và hất tay cậu ta ra. Nhưng trước khi Beomgyu rời khỏi phòng ngủ, Taehyun đã lên tiếng nói:

"Tao không thể. Bởi vì tao không có cách nào ngăn mình không thích con trai."

Nếu Beomgyu chú ý một chút, sẽ thấy ánh mắt của Taehyun đang nhìn cậu chằm chằm. Nhưng cậu không quay đầu lại mà nhanh chóng rời khỏi phòng.

Taehyun chỉ có thể nắm chặt tay. Cậu rất muốn ôm Beomgyu, ôm chặt vào lòng và nói với cậu ấy rằng "Mọi thứ sẽ ổn thôi".... Nhưng Taehyun biết, mình không có tư cách để làm điều đó.

Beomgyu , mày hãy nói cho tao biết tao nên làm gì cho mày đi!

Hơn bao giờ hết, ngay lúc này, Taehyun thật sự muốn là nơi để Beomgyu có thể dựa vào.


"Taehyun , tốt hơn hết là mày nên dọn ra ngoài đi. Đừng sống chung phòng với loại người đó!"

Từ khi mọi chuyện bắt đầu, Taehyun đã phải nghe mọi người xung quanh khuyên cậu như vậy không biết bao nhiêu lần. Vì hầu hết những người trong trường đều biết cậu là gay nên họ có chút lo ngại cho cậu khi phải sống với người căm ghét dân đồng tính như Beomgyu. Thậm chí, có nhiều người còn tò mò gặng hỏi cảm nhận của cậu thế nào. Nhưng cậu không quan tâm.

Lần này, khi nghe người khác nói với cậu như vậy, Taehyun vặn hỏi:

"Ý mày nói loại người đó là loại người gì?"

"Mày hiểu ý tao mà. Mày nên dọn ra ngoài nếu không muốn bị kéo vô vụ này. Ai cũng biết thằng đang sống cùng phòng với mày đang vướng vào một vụ bê bối lớn còn gì."

Taehyun cũng hiểu rằng bạn của cậu chỉ đang lo lắng thôi nhưng cậu vẫn tức giận trước những bình luận của bạn mình về Beomgyu. Taehyun kìm nén cảm xúc và lắc đầu, từ chối.

"Tại sao tao phải chuyển đi? Không có vấn đề gì giữa tao và thằng Beomgyu hết."

"Haizz... Tao cũng muốn biết làm thế nào mà mày có thể hòa hợp với nó trong một thời gian dài như vậy. Chẳng phải nó rất ghét gay sao?"

Taehyun hít một hơi thật sâu khi nghe bạn mình nói vậy. Nhưng cậu sẵn sàng đối mặt với vấn đề và giải thích cho bạn mình một cách từ tốn.

"Vấn đề chỉ là tao không thể tiếp xúc quá gần thôi."

"Nó có biết không?"

Thằng Minho hỏi trong sự tò mò.

Taehyun miễn cưỡng đẩy đầu bạn mình ra và đứng dậy cắt đứt chủ đề của cậu ta:

"Mày rảnh rỗi lắm hay sao mà cứ tọc mạch chuyện riêng của tao vậy? Mày đã nghiên cứu hết những vấn đề cần thiết cho kì thi giữa kì chưa?"

"Làm ơn đừng đề cập tới nó. Hãy để tao được đắm mình trong thiên đường một chút đi. Tao muốn để cho những tài liệu và mấy cuốn sách giáo khoa được cuốn theo cơn gió cho rồi."

Minho bắt đầu phàn nàn không dứt.

Taehyun không nói thêm nữa, cậu chỉ im lặng bỏ sách vở vào túi rồi đeo nó lên vai.

"Ê, mày đi đâu đó?"

Taehyun quay lại nhìn bạn mình, nửa chế giễu nửa hả hê:

"Tao không giống mày. Tao sẽ quay về đọc tài liệu."

"Chà, chà... Cậu Kang đúng là người có trách nhiệm với việc học hành. Vậy mời mày đi lẹ lẹ dùm. Thằng phiền phức!"

Kang hoàn toàn không quan tâm đến tiếng cười của bạn bè. Cậu muốn quay về kí túc xá. Nhưng trước khi về đó, cậu tiện đường đi mua thức ăn cho cậu và.... cho cả người kia nữa.


"Hôm nay mày không đến lớp à?"

Beomgyu quay lại nhìn Taehyun khi đang nằm trên giường và vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục như thể bị cô lập với thế giới.

"Không cần mày quan tâm chuyện của tao."

Taehyun không lên tiếng. Cậu chỉ bước về phía góc phòng lấy ra hai cái đĩa rồi đi lại chiếc bàn ở giữa phòng và ngồi xuống. Sau đó, Taehyun mở túi thức ăn, cho vào đĩa và nhỏ giọng nói:

"Mày sẽ bỏ buổi học đó luôn à?"

"..."

"Tao nghe từ Felix nên biết rằng nó thường xuyên giúp mày điểm danh, mày có thể trốn. Nhưng mày đã tránh né mọi thứ được một tuần rồi đó."

Taehyun nói vì biết Beomgyu đã trốn tất cả các tiết học cộng đồng, đó là hoạt động mà các sinh viên năm nhất đều phải tham gia riêng khoa của Taehyun thì không cần đến đó. Vì vậy cậu không rõ lắm về cách thức hoạt động trong tiết đó. Taehyun chỉ biết rằng việc Beomgyu vắng mặt một tuần chắc chắn ảnh hưởng không nhỏ đến việc học của cậu ấy. Đặc biệt là đang trong giai đoạn giữa kì thế này.

"Mày thật phiền phức!"

Taehyun không hề ngừng tay, cậu vẫn tiếp tục lấy hộp cơm ra khỏi túi nhựa và nhìn người đàn ông đang nằm quay lưng về phía mình trên giường.

"Tao nghĩ mày nên học lại tiếng Hàn. Phiền phức và lo lắng có hai ý nghĩa khác nhau."

"Mày đang lo lắng cho tao??? Đó là trò đùa hay nhất trong năm!"

"Vậy thì hãy cười đi!"

Ngay khi lời của Taehyun được nói ra, người vẫn đang nghe chỉ biết cười thầm. Taehyun biết rằng bản thân không thể cười nổi. Ai lại có thể cười kiểu vô tâm khi chuyện như vậy xảy ra cơ chứ.

Beomgyu đã làm rất tốt rồi. Cậu ấy đã rất mạnh mẽ và vẫn đang kiên cường chiến đấu. Nếu đó là những người khác, họ sẽ chạy về nhà, hoặc sẽ báo cảnh sát và làm lớn chuyện hơn rồi.

Beomgyu tuy rất mạnh mẽ. Nhưng chỉ có Taehyun mới là người duy nhất cảm nhận được những tổn thương của cậu ấy.

Beomgyu đã bắt đầu gặp ác mộng thường xuyên hơn và Taehyun đã nghe thấy tiếng rên rỉ vào nửa đêm. Âm thanh đó khiến Taehyun lo lắng đến mức muốn sụp đổ. Nhưng khi cậu lay người Beomgyu để đánh thức cậu ấy thì Beomgyu sẽ tức giận và bảo để cho cậu ta yên, rồi sau đó, cậu ta sẽ thức cả đêm.

Taehyun muốn giúp Beomgyu nhưng tất cả những gì cậu ấy có thể làm rất ít, gần như không đáng kể, chẳng hạn...

"Không có vấn đề gì thì mày có thể lại đây ăn cơm được rồi."

"Tao không đói."

Câu trả lời này cũng không mấy xa lạ với Taehyun. Nhưng lần này, cậu quyết định sẽ không mặc kệ nữa.

"Đến ăn đi!"

Taehyun đứng dậy và đi đến bên giường, nắm lấy cánh tay của Beomgyu, kéo cậu ấy lên một chút, nhưng những gì Taehyun nhận được là...

"Tao đã nói rồi, đừng làm phiền tao, thằng ngu xuẩn! Ơ !!!"

Beomgyu hất tay ra và quay lại nhìn Taehyun với sự ghê tởm như thể chính cậu ấy là người đang làm tổn thương mình.

Ánh mắt của Beomgyu khiến Taehyun không thể kiểm soát hành động của bản thân được nữa.

"Chết tiệt!"

"Mẹ nó! Thằng khốn!"

Taehyun không mấy khó khăn để lôi Beomgyu dậy vì cậu ấy đang yếu sức do dạo này chẳng ăn uống được mấy. Tuy nhiên, Beomgyu cũng vung chân thật mạnh chống cự và cố gắng thoát ra. Nếu không phải là...

..rắc..

Taehyun vùi đầu vào vai Beomgyu, ôm cậu trong tay và nói với Beomgyu bằng một giọng trầm ấm:

"Tao xin mày đó. Ngồi dậy và ăn chút gì đi."

"Thằng... Taehyun."

"Mày cứ xem tao như một người đồng tính, như bất cứ ai mà mày ghét. Tất cả là tùy thuộc vào mày nhưng hãy đứng dậy và ăn đi. Tao xin mày đó. Tao thực sự cầu xin mày."

Giọng của Taehyun nhẹ nhàng và chân thành. Bằng cách này, Beomgyu đã từ bỏ việc chống cự và nằm yên ở đó. Đôi mắt của Beomgyu lơ đãng nhìn trần nhà, ánh mắt càng ngày càng ướt.

"Mày đang cầu xin một đứa tồi tệ như tao sao?"

"Tao biết mày không làm sai. Mày không làm gì sai hết."

Taehyun thì thầm.

Beomgyu nói với giọng nghẹn ngào:

"Trong khi tất cả những người ở trường đều cho rằng tao đã sai sao?"

"Đúng vậy, mọi người đều là nói mày làm sai nhưng đối với tao, mày không sai!"

Bàn tay ôm lấy vai Beomgyu đang dần thả lỏng, nhưng đầu vẫn chưa rời khỏi vai và cổ cậu. Nếu là bình thường, Beomgyu - người ghét đồng tính sẽ đập Taehyun một trận. Nhưng lúc này, Beomgyu chỉ im lặng ...

Taehyun rất thẳng thắn với Beomgyu. Cậu luôn luôn như thế. Taehyun muốn làm cho người đã coi thường cậu có một sự thấu hiểu với cậu. Ngay cả khi người đó hiếm khi đáp lại, cậu vẫn chấp nhận và quen dần với điều đó.

"Ngay cả khi tao ghét gay? Và ghét luôn mày sao?"
Câu hỏi của Beomgyu khiến Taehyun sốc nhẹ nhưng cậu vẫn trả lời chắc chắn:

"Đúng vậy, cho dù mày hận tao!"

Chắc tao bị điên rồi khi muốn trở thành người bảo vệ cho mày.

Taehyun biết khuôn mặt của Beomgyu đang thể hiện ra sao vào lúc này. Những gì cậu ấy nói chẳng khác nào muốn cho Beomgyu biết rằng cậu rất quan tâm đến Beomgyu. Và dù Beomgyu có thể không thích cậu nhiều đến đâu thì Tharn cũng không quan tâm. Vì Beomgyu sẵn sàng để cho cậu ôm vào lòng như thế này đã là quá đủ rồi.

"Khi tao 12 tuổi ..."

Sau đó, Beomgyu nói điều gì đó và như muốn bảo Taehyun hãy tránh xa cậu ra. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Beomgyu , cậu biết những gì Beomgyu nói bây giờ rất quan trọng. Vì thế, Taehyun không lên tiếng mà chỉ im lặng và chăm chú lắng nghe.

"Tao bị xâm hại tình dục."

"!!!!"

Mắt của Taehyun mở lớn. Để có thể nhìn rõ mặt người đang nằm bên dưới mình, cậu nhanh chóng kéo Beomgyu ra. Beomgyu nhắm mắt lại, hình như không quan tâm đến hành động vừa rồi mà tiếp tục kể.

"Người đàn ông đó là một công nhân đến giúp ba tao sửa lại mái nhà của khu nghỉ mát. Tao có thể nhìn thấy hắn mỗi ngày. Hắn nói với tao rằng hắn biết một nơi mà tao có thể chơi bóng thoải mái nên tao đã đi theo và... Sau đó hắn đặt tao xuống.... Lúc đó tao còn nhỏ, tao quá yếu ớt, làm sao tao có thể chống cự lại hắn được?"

Beomgyu run giọng nói.

"Hắn ta giữ chặt tay chân tao. Và dù tao van xin thế nào thì hắn cũng không bao giờ buông tha cho tao. Tao nhớ rất rõ nơi đó trông như thế nào. Nó lộn xộn và kinh tởm. Đó là một nơi đầy chuột sinh sống."

Taehyun cảm thấy rằng trái tim mình như bị đâm xuyên bởi trăm ngàn mũi tên. Cậu từ từ và nhẹ nhàng đến gần Beomgyu, người vẫn nhắm chặt mắt với khuôn mặt hốc hác. Beomgyu cố gắng kìm nén cảm xúc khiến mặt cậu ấy tái mét. Biểu hiện của cậu ta khiến Taehyun muốn nói rằng "Đừng nói nữa". Vì Taehyun có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

"Mày đã phục vụ tao bằng miệng đúng chứ?"

Beomgyu mở mắt và khuôn mặt cậu ấy ướt đẫm nước mắt.

"Tao là một đứa ghét gay, nhưng tao đã trở thành một kẻ bj phục vụ cho hắn ở tuổi 12."

"Cái gì?!?"

Taehyun hiếm khi cảm thấy tức giận như thế này. Lần này, cơn tức giận của cậu dữ dội hơn bất cứ lần nào trước đó. Taehyun vội vàng hỏi lại. Một lần nữa, cậu ôm chặt lấy vai của Beomgyu, trong khi má cậu ấy ướt đẫm nước mắt.

"Khi hắn đưa thứ kinh tởm kia vào miệng tao, nó hôi hám muốn chết. Thật kinh tởm. Tao muốn nôn. Tao không thể thở được. Nước mắt chực trào ra lúc nào không hay. Nhưng hắn vẫn sờ soạng khắp nơi trên cơ thể tao rồi hắn còn nắm chặt lấy tao và cởi bỏ quần áo của tao."

Bang!!!

"Đủ rồi. Tao không muốn nghe nữa. Mày cũng đừng nói thêm gì về chuyện đó nữa."

Nói rồi, Taehyun ôm lấy người đàn ông trước mặt và áp đầu cậu ấy vào ngực mình. Beomgyu như muốn được ôm chặt hơn nữa. Không khí chợt trở nên quá yên lặng khiến tay Beomgyu run lên vì sợ hãi. Taehyun cuối cùng cũng biết tại sao cậu ấy ghét gay.

"Xin lỗi. Tao thật sự xin lỗi. Đủ rồi. Mày đừng nói nữa. Tao cầu xin đó."

"Sao mày lại xin lỗi tao? Mày là tên khốn đã xâm hại tao sao?"

Beomgyu cười u ám. Nhưng Taehyun lại càng siết chặt cậu hơn.

"Tao xin lỗi..tao xin lỗi."

Taehyun không biết tại sao mình lại liên tục nói lời xin lỗi. Nhưng tất cả những gì cậu có thể làm lúc này chỉ có vậy. Điều đó khiến Beomgyu cảm thấy khó hiểu.

"Mày ... Tại sao phải xin lỗi tao... Tại sao vậy?"

Beomgyu hỏi bằng giọng mơ hồ và run rẩy. Nhưng cậu không đẩy Taehyun ra mà chỉ vùi đầu vào lồng ngực người mà cậu luôn miệng nói ghét.

"Tại sao phải xin lỗi tao? Tại sao hả?"

Beomgyu đưa tay lên và nắm lấy cổ áo của Taehyun. Cậu ấy gần như muốn xé nát chúng.

Những giọt nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng chảy dài trên má. Cơ thể Beomgyu đang run rẩy dữ dội. Sau đó, cậu ấy tiếp tục nói những gì cậu đã luôn nói trước đây.

"Tao hận... Mày... hận mày... Tao hận những người như mày."

"Không sao. Mày ghét bỏ tao cũng không sao. Không sao hết."

"Tao ghét mày."

Nhưng tại sao Beomgyu lại cảm thấy cái ôm của người mình ghét ấm áp đến vậy. Cái ôm này khiến cậu muốn lại gần hơn và ôm thật chặt.


"Tất cả là tại mày! Tại mày!"

"Đừng trách tao, mày cũng vậy mà. Mày đã không cản tao. Này, lúc đầu mày cũng tức giận còn gì. Giờ mày lại đổ lỗi cho tao khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn hả. Quỷ cái!!! Mày dám cắn tao!!!"

Giờ đây, không chỉ Beomgyu phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net