gửi nỗi nhớ của nàng đến kênh đào Suez

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

những ngày chật vật và uể oải cuối cùng của tháng 11, Ngọc Hằng sắp phải lên đường đi chinh chiến ở đấu trường quốc tế. nàng thẩn thơ ngước mắt lên tàng cây cao, ngắm nhìn phố phường tĩnh lặng và những tàng cây xao xác lá vàng bay. thời khắc giao mùa và dịp lễ giáng sinh sắp tới.

vì biết Ngọc Hằng bận rộn, nên Thùy Linh cũng chủ động không gặp gỡ nàng quá nhiều, nhưng sẽ luôn cố gắng để có thể cùng đi ăn với nhau sau những buổi tập luyện đêm khuya. chỉ tiếc là Thùy Linh lại chẳng thể nấu ăn, mà những nhà hàng riêng tư hai đứa hay đi lại không mở quá trễ, thế nên có vài lần Ngọc Hằng mệt đến lả người đi, chỉ muốn nhanh chóng về để nghỉ ngơi chứ không dùng bữa nổi. nom người thương gục trên vai nàng, ru mình vào giấc ngủ, khiến nàng Thùy Linh tiểu thơ chưa-bao-giờ-vào-bếp cũng mon men muốn nướng vài mẻ bánh quy cho người yêu bồi bổ thêm. Thế đấy. Tình yêu có lẽ chính là như vậy nhỉ? Là em dẫu có chút vụng về vẫn muốn gom nhặt cho nàng đôi phần cố gắng. Là nàng dẫu cắn phải miếng bánh cháy cạnh cũng không nỡ nhăn mặt hay cất mẻ bánh này đi.


"Ngọc Hằng nhất định phải cố gắng hết mình đấy." Thùy Linh gọi với theo từ một phía xa xa.

"Ừm, Hằng biết rồi mà. Hằng nhận được nỗi nhớ của chị rồi đây."



Gửi nỗi nhớ đến kênh đào Suez, cầu chúc nàng vinh quang thắng lợi,

Để cho nỗi nhớ này đong đầy, và giây phút tay mình lại nằm trong tay.



----

(Rất xin lỗi vì cái sự timeline lạc lạc =)) chap này mình viết hồi tháng 11 cơ, vì nhiều lý do mà bỏ dở tới tận bây giờ)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net