𝗰𝗵𝗮𝗽𝘁𝗲𝗿. 𝟭𝟮

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào, xin lỗi vì mình đã không thể đến sớm hơn", Dino đang chơi ngay lập tức quay người lại vì nhận ra giọng nói đó, "Mình đã phải hoãn lại bài kiểm tra đó vì-".

"Papa!", Dino chạy ra khỏi phòng.

Jeonghan đứng dậy và bước theo ra ngoài. Seungcheol đang mặc một chiếc áo len đen và quần jeans, cậu ôm chặt Dino vào lòng và xin lỗi cậu nhóc.

"Không sao đâu, Papa là siêu anh hùng cơ mà!", Dino cười khi Seungcheol hôn vào má cậu.

"Cái gì cơ?", Seungcheol cười khúc khích.

"Cái anh đó đã nói với con như vậy đó!", Dino cười, chỉ tay vào Jeonghan. "Cái anh lạ mặt đó đó Papa!".

 
Seungcheol nhìn Jeonghan và bắt đầu bật cười. Mặt Jeonghan lúc này như đỏ bừng cả lên.

"Đó là Jeonghan-hyung", Seungcheol vừa cười nhỏ vừa giải thích, "Là bạn của Papa".

Miệng Dino dần biến thành chữ "O' khiến Jeonghan cười.

"Chúng ta làm bạn có được không Dino?", Jeonghan tiến đến gần và hỏi cậu nhóc.

Dino lúc này rất nhiệt tình gật đầu đáp lại cậu.

"Anh nhìn ngầu lắm luôn! Cả mái tóc dài của anh cũng vậy nữa á!", cậu nhóc quay sang nhìn Seungcheol, "Đúng hong Papa?".

"Papa nghĩ là siêu ngầu luôn đó chứ", Seungcheol gật gù đồng ý, mỉm cười một cách ấm áp về phía Jeonghan. 

"Cảm ơn hai người nhiều nhé".

Sau đó ba người đã lên xe về nhà. Dino đang ngồi ghế phía sau, cậu nhóc được cài cho chiếc dây an toàn và đang chơi cùng chú gấu bông mới. Còn Seungcheol thì đang soi mình qua kính chiếu hậu xe.

"Mình không biết cậu đã làm thế nào nhưng mà công nhận  cách đó có hiệu quả thật đó", Seungcheol quay sang Jeonghan.

"Mình không ngại đến trông Dino thường xuyên hơn đâu nhé", Jeonghan cười một cách lịch sự.

"Mình sẽ không để cậu làm điều đó đâu. Cậu nên tập trung vào việc học thì hơn", Seungcheol khởi động xe.

"Không đâu thật đó, mình không có bất kì lớp học nào trong học kì này cả", Jeonghan nói khi cả 3 đang rời khỏi bãi đậu xe, "Trong nửa tuần tới mình sẽ không có giờ lên lớp đâu. Nên là mình có thể đến trông Dino giúp cậu khi cậu đi làm nè".

"Jeonghan à, mình chỉ vừa mới biết cậu thôi. Làm sao mình có thể để con trai của mình ở riêng với cậu được cơ chứ?", Seungcheol thở dài, đánh lái rẽ vào đường chính.

"Ghi điểm", Jeonghan gật đầu với vẻ mặt cau có. Đoạn cậu quay sang Seungcheol. "Nhưng mà chẳng phải bây giờ cậu có thể tìm hiểu thêm về mình đó sao".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net