𝗰𝗵𝗮𝗽𝘁𝗲𝗿. 𝟯

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mình biết cái này nghe có hơi khó một tí nhưng mà tính chất của đường tiếp tuyến không áp dụng được cho chỗ này đâu và cậu phải...".

Jeonghan không biết bản thân cậu từ khi nào đã ngừng chú ý đến những lời giảng Seungcheol rồi. Cậu của hiện tại chính là đang thất vọng nhìn chằm chằm vào đĩa khoai tây chiên đã bị cặp đôi bàn trên gạt hẳn sang một bên. Jeonghan không biết làm sao họ có thể bỏ qua món khoai tây chiên ngon lành kia chỉ để tán tỉnh lẫn nhau được cơ chứ.

"Nè, cậu có đang nghe mình nói không đó?", Seungcheol búng tay đến trước mặt Jeonghan.

"À à, mình hiểu rồi. cảm ơn cậu nhiều vì đã giúp mình nha", Jeonghan lơ đãng nói.

Đột nhiên bụng cậu réo ầm lên. Jeonghan xấu hổ ho khan, cố che đi thứ âm thanh ngại ngùng đó.

Seungcheol cười nói, "Cậu đói bụng rồi à?".

"Đâu có, mình ổn mà, thật đó", Jeonghan vừa nói vừa vén tóc ra phía sau tai.

'Từ chối lịch sự thế này chắc là điều nên làm mà nhỉ?'.

"Thôi, để mình. Mình mời cậu nhé", Seungcheol đứng lên.

"Không cần đâu mà, mình không có sao đâu, thật đó. Đừng có tiêu tiền của cậu cho mình mà", Jeonghan từ chối, đoạn nắm lấy cánh tay của Seungcheol.

"Mình không có phiền đâu, thật sự không sao đâu mà", Seungcheol cười nói.

"Thôi mà, thật sự không cần-", Jeonghan muốn đứng dậy nhưng lại vô tình vấp phải chân bàn khiến cả người cậu ngã về phía sau, đầu đập thẳng vào mặt bàn.

"A...".

Cậu ôm lấy đầu mình mà rên lên một tiếng. Seungcheol thấy thế liền nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Jeonghan.

Trong tâm trí của Jeonghan hiện tại, dường như cả căn phòng đều đang bắt đầu quay cuồng và ở nơi khoé mắt kia của cậu, một giọt nước mắt lăn dài. Seungcheol đang đứng trước mặt cậu, gương mặt nhăn nhó đến khôi hài. Nếu không phải vì đang quá đau chắc Jeonghan sẽ cười ầm lên như được mùa mất.

"Cậu không sao đó chứ? Không chảy máu mà đúng không? Vàn đập đâu của cậu thế? Có còn đứng dậy được không đây?", Seungcheol vừa đặt câu hỏi thật nhanh vừa bới tung mái tóc của Jeonghan để tìm vết thương.

Jeonghan thật sự rất muốn bảo Seungcheol dừng lại vì cậu đã dành cả hai mươi phút sáng nay chỉ để làm tóc nhưng cú va đập mạnh vừa rồi đã khiến Jeonghan đau đến không thể nói nên lời. Đầu của cậu hiện tại thật sự rất đau.

"Nghe mình, mình sẽ đưa đến bệnh viện, được chứ? Chỉ để đề phòng trường hợp bất trắc thôi. Nhưng mà trước tiên thì mình cần phải đi đón Dino trước đã, rồi chúng ta cùng nhau đến bệnh viện nhé, đi thôi", Seungcheol kéo Jeonghan ra khỏi quán rượu.

Xe của Seungcheol không đến nỗi quá to nhưng lại có mùi rất thơm, tựa như mùi cherry mát lạnh. Mặc dù có hơi không thích cherry nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, đó không phải là trọng tâm trong những suy nghĩ của Jeonghan. Trọng tâm chính là cậu sắp được gặp Dino. Sự phấn khích khi được gặp trẻ con trong một giây kia của cậu rất nhanh đã bị lấn át bởi sự đau đớn từ cú va đập kia.

"Nếu cậu cảm thấy không ổn, mệt hay chóng mặt hay bất cứ cái gì tương tự như thế thì nói ngay cho mình biết nhé, được chứ?", Seungcheol vừa đánh xe rẽ sang hướng khác vừa nói với Jeonghan.

"Mình thật sự không sao hết mà-", Jeonghan cố tỏ ra bản thân vẫn ổn nhưng đầu của cậu thật chất lại không như vậy, nó cứ dần trở nên đau đớn dần và tất cả những gì cậu có thể làm hiện tại chỉ là ngồi yên đó và nghiến chặt răng chịu đựng.

Cả hai dừng lại trước một trường mẫu giáo nhỏ. Seungcheol lập tức bước xuống xe và chạy về phía cổng trường. Đầu của Jeonghan lúc này thật sự rất rất đau. Cậu nhân cơ hội Seungcheol không có ở trong xe này mà kêu lên thật to. Cậu tựa đầu vào bảng điều khiển xe, cố gắng ổn định nhịp thở của mình mà không kịp nghe thấy tiếng mở cửa xe của Seungcheol.

"Nè, cậu ổn chứ?", giọng nói của Seungcheol truyền đến sau lưng Jeonghan.

Ngay lập tức Jeonghan liền bật dậy, hối hận vì đã làm hành động đó nhưng đầu của cậu thật sự đau lắm, đau như muốn xé toạc hẳn ra vậy. Còn Seungcheol thì đã ngồi vào ghế lái và thắt dây an toàn.

Jeonghan nghe thấy tiếng động cơ xe nổ, cậu cho rằng bản thân chỉ ngất đi một hai phút có lẽ sẽ không có vấn đề gì nhưng Seungcheol lại vỗ vỗ vai cậu để giữ cậu tỉnh táo. Cậu ấy không cho cậu làm như vậy.

"Nè đừng có mà ngất nha. Cậu không được ngất đâu đó".

Mặc cho Seungcheol đang cố giữ cậu tỉnh táo, đôi mắt của Jeonghan lại cứ thế mà nhắm dần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net