FOREVER LOVE.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



///

Mặt trời vượt qua những toà nhà còn say ngủ, len lỏi vài vệt sáng đầu tiên qua làn mây mù ban mai, đánh thức cả thành phố khỏi cái ảm đạm của màn đêm. Sắc xanh lơ cùng cái vàng nhạt của nắng sớm quyện vào nhau tạo thành một bức hoạ tuyệt sắc trên nền trời.

Em nằm đó, cuộn tròn như cục bông nhỏ trong cái ấp áp của chăn mỏng. Đôi mắt nhắm nghiền như tận hưởng chút dư vị của giấc mộng dài đêm qua, mặc cho những thanh âm của chuông báo điện thoại cứ kéo dài trong không gian.

"Seungwan, đứa con gái lười biếng, con còn chưa chịu thức giấc ? Ra mà xem Chanyeol đã qua đến nơi rồi kìa"

Giọng nói quen thuộc của mẹ vọng từ dưới lầu như kéo em khỏi cơn buồn ngủ. Em mệt mỏi, cua tay tìm kiếm chiếc điện thoại để tắt đi những âm thanh nhức óc đang hành hạ mình. Như thường nhật mà lười biếng lết thân xác còn đang nặng chĩu khỏi giường ngủ.

Thật ra bản thân em thực chất cũng đâu phải một đứa con gái tuỳ tiện và bê tha như vậy. Chả là mấy ngày nay, việc thi cử khiến em quá bận rộn cả ngày lẫn đêm mà quên đi cả thời gian chăm chút cho bản thân, đến giấc ngủ cũng thật hạn hẹp. Tháng sáu là thời điểm Seungwan vất vả nhất trong năm, thật ra lúc trước là tháng tư nhưng do ảnh hưởng của dịch bệnh nên tạm hoãn lại đôi chút. Đây là lúc những đợt kiểm tra một tiết cùng những đợt thi cử kéo đến còn nhanh hơn tốc độ sóng xô vào bờ, khiến đám học sinh choáng váng đôi phần.

Em chải chuốt rồi vơ vội chiếc dây thun trên giường cột mái tóc bù xù. Seungwan ưa chuộng kiểu cột tóc đuôi ngựa, một phần do em ghét cảm giác tóc xoà vào mặt, phần còn lại là do cái không khí nóng nực của hạ chí đâu cho phép.

Tiếng gọi dưới nhà một lần nữa thúc giục những bước chân vội vã trở nên nhanh nhạy hơn. Em vơ vội chiếc sandwich trên mặt bàn bỏ vào cặp, nói lời tạm biệt với mẹ rồi chạy ra khỏi nhà. Ngôi nhà em ở nằm trong một thị trấn nhỏ ven biển, bên thềm nhà trồng những khóm bách hợp thuần khiết và xinh đẹp. Cách những đoá hoa rung rinh trong gió sớm khiến luôn em liên tưởng đến những điều diệu kì, phải chăng hoa như đang nói lời  tiễn biệt dịu dàng dành cho kẻ đi xa.

Em thường bắt gặp dáng hình thân thuộc ấy ở trước cửa như một thói quen chào đón ngày mới. Điềm tĩnh và kiên nhẫn. Dù Seungwan có chậm chạp và lề mề vẫn chưa một lời than phiền.

"Đợi mình lâu chưa"

"Không lâu"

Cậu đáp một cách ngắn gọn và chính xác. Đây cũng là điểm em ghét nhất ở Park Chanyeol, thờ ơ khiến người khác phát bực.

Cậu ta là bạn thân của em từ thuở ấu thơ, khi cả hai còn là những đứa trẻ vô tư và hồn nhiên, cũng là người Seungwan tin tưởng và thích dựa dẫm nhất.

Sáng nào cũng vậy, Chanyeol sẽ sang nhà và đợi em cùng đến trường, đó dường như đã trở thành thói quen khó bỏ của cả hai từ rất lâu. Việc bắt gặp dáng hình cao, gầy ấy xuất hiện ở cạnh hòm thư cùng nụ cười mỉm đã chẳng còn xa lạ như một sự nhắc nhở Seungwan rằng: "Một ngày học tập lại đến rồi, cùng cố gắng nhé"

"Nghĩ gì mà thừ người ra thế, ngốc ?"

"Có sao đâu, chỉ là chưa tỉnh ngủ thôi"

Seungwan lắc đầu, dụi mắt đáp lại sự quan tâm của cậu bạn.

"Hôm qua mình học hơi khuya nên giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo"

"Cậu lại nước đến chân mới nhảy, dồn hết bài rồi học trong một buổi tối chứ gì"

"Mình vậy đấy, thì sao ?"

Em đáp lại bằng tông giọng không mấy dễ chịu, đôi tay vẫn không ngừng loại bỏ đi sự khó chịu ở hốc mắt. Seungwan em từ trước đến nay không phải loại người động tí chuyện là gây chuyện vô cớ, chỉ là kiếm vài lí do để giận dỗi và nghe vài câu ngọt ngào từ Park Chanyeol thật ra cũng giống như một liều thuốc vậy, khiến em dễ chịu cả ngày.

"Được rồi, được rồi, mình sai rồi, cậu cứ coi lời nói của mình là không khí, không cần bận tâm nếu không vui, được chứ. Hơn nữa đừng có dụi mắt Son Seungwan, không tốt đâu"

Chỉ nghe câu nói ấy, chẳng mấy chốc em bật cười, nhưng chỉ là phớt qua thôi. Rất nhanh. Như chẳng để lại một chút gợi ý nào cho đối phương về niềm hạnh phúc giản đơn. Sau đó thuận theo tay cậu, ngưng lại hành động vừa rồi của mình.

Những tiếng động khi đế giày gặp gỡ với mặt đất nghe thật sống động và vui tai. Họ cứ như vậy, một cười lắng nghe một kẻ mải miết nói, đôi lúc lại mỉm cười rúc rích. Những nụ cười nhẹ, vài câu nói mông lung, cứ vậy dệt thành những mảnh kí ức nhiều màu sắc xuất hiện trong suy nghĩ của cả hai. Thật vậy, con đường đến trường ấy tuy dài nhưng hoá ra cũng chẳng lâu.

Chỉ cần cậu ở đây, với mình.


\\\


Những tiết học cứ vậy trôi qua thật nhanh trong sự tập trung và hết mình của Son Seungwan. Mặt trời lúc này đã lên đến đỉnh đầu, ánh sáng chiếu xuống cũng chói và gắt gao hơn rất nhiều. Một vài vệt nắng vươn qua tấm khe cửa, hắt lên mặt bàn học.

Em hiếu kì ngắm nhìn hình dáng cậu ta từ phía xa. Park Chanyeol cao, vì vậy hiển nhiên chơi rất tốt các môn thể thao, đặc biệt là bóng rổ. Mỗi lần nhìn thấy cậu trên sân bóng thật sự rất ngầu và đặc biệt, khiến cho sự kiêu kì của Son Seungwan dường như tan biến hết, chỉ một hai hướng về cậu. Rất tập trung, rất lôi cuốn.

Khoảnh khắc cậu ghi bàn phải nói là cực đỉnh. Chanyeol của em khéo léo vượt qua mấy tên to con đằng trước, đồng thời kiểm soát tốt quả bóng trong tay để tiến lại phía cột rổ. Gương mặt tự tin cộng thêm một điểm cho đội mình.

Có lẽ là do quá nhập tâm nên Seungwan đã không thể kìm lòng mà  lên vài lời tán thưởng với âm lượng không hề nhỏ. Đương nhiên, ngay sau đó em đã trở thành trung tâm chú ý của cả lớp. Không lấy làm lạ khi Son Seungwan bị đuổi ra khỏi tiết học ngay sau đó vì không chú tâm vào bài giảng.

Cái giây phút mặt đỏ tía tia bước ra khỏi lớp, em đã thầm ước mình đã không làm hành động ngu ngốc vừa rồi.

///


Người ta nói những giây phút tuyệt vời thường trôi rất nhanh còn những cột mốc tồi tệ lại dài cả thế kỉ.

Quả đúng như vậy. Thời gian bị phạt thật sự kinh khủng và dai dẳng. Mồ hôi thì đầm đìa, tuy vậy cái nóng của ngày hè vẫn phảng phất, chẳng chịu buông tha. Nếu không có sự cứu giúp của tiếng chuông hết giờ, có lẽ em sẽ chết trong sự ngột ngạt ấy mất.

Tuy vậy, tận hưởng niềm hạnh phúc chưa được bao lâu thì người ấy một lần nữa xuất hiện, khiến trái tim em hẫng đi vài phần. Lúng túng đến nỗi chẳng nói được câu nào ra hồn.

"Nghe nói cậu vì mình mới bị phạt"

"Cậu nghe ai nói vậy, nhảm nhí"

Có lẽ trong lúc em chịu cực khổ ngoài cửa, mấy đứa con gái trong lớp đã tự thêu dệt ra một câu chuyện tình yêu nào đó giữa em và cậu rồi tung tin khắp nơi.

Chanyeol trước giờ không phải là người hay tin vào mấy tin đồn thất thiệt trong trường. Nhưng lần này, chẳng hiểu phép màu nào đã khiến thông tin đó lọt vào tai cậu ta, vì vậy vừa hết giờ đã chạy đến chỗ em để xác thực.

"Người ta bảo cậu mê đắm mình đến nỗi hú hét loạn xạ trong lớp"

"Đâu ? Mình...mình không có."

"Vậy tại sao bị phạt ?"

Câu nói ấy từ cậu khiến em dường như đứng hình tại chỗ, cứng họng đến nỗi chẳng nói thêm được lời nào, cứ ấp úng mãi, rồi cuối cùng là chìm vào im lặng.

Em cúi đầu, như từ chối mọi ánh mắt nghi hoặc hay hiếu kì từ Chanyeol. Cũng chính là để nét mặt đỏ bừng của bản thân không lọt vào tầm mắt cậu. Chỉ là Son Seungwan không biết rằng, dù em có chọn trốn tránh, thì cậu cũng có thể nhìn thấu tất cả. Bởi chính đôi bàn tay đan vào nhau ấy, có lẽ đã nói lên những xúc cảm của em lúc này rồi.

"Nếu có thích mình, ít nhất cũng hãy thổ lộ sớm một chút. Như vậy mình có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh cậu. Người ta cũng không cần đồn đoán lung tung."

Cậu bỏ lại cho em nụ cười và câu nói nửa đùa nửa thật. Park Chanyeol chỉ nói một lần, không lặp lại, nhưng nó thanh âm ấy lại vang vọng trong tâm trí Son Seungwan.

In đậm, không sao phai nhoà.


|||


Những ngày tháng ôn thi đại học thật sự căng thẳng và mệt mỏi. Có lúc em tưởng bản thân sẽ chẳng thể nào vượt qua nổi, thời gian thì cứ âm thầm trôi đi trong khi con người thì chỉ biết căng não trong những giờ học tưởng như kéo dài vĩnh viễn.

Em cũng ít thời gian gặp Chanyeol hơn trước. Đôi khi kiệt quệ trên bàn học, em lại nhớ về những cử chỉ dịu dàng của cậu, lại nghĩ đến chuyện gửi vài dòng tin nhắn cho cậu, nhưng có lẽ cậu lúc này cũng chẳng khá hơn em là bao, cũng đang nỗ lực hết mình vì mơ ước. Những tin nhắn dài cứ được viết rồi lại lặng thầm xoá đi, chẳng bao giờ người từ đầu dây đọc được.

Chanyeol cũng đã lâu lắm chẳng gửi cho em một dòng tin nhắn nào, cũng chẳng còn có thể bắt gặp cậu mỗi sáng ở cửa nhà nữa. Cứ vậy, những bận rộn ấy kéo đến dồn dập hơn, khiến họ tuy gần mà cũng thật xa, dường như biến mất khỏi cuộc sống của nhau. Hay nói chính xác là ngày một xa vời, tựa hai con người ở hai thế giới song song không điểm cắt.

Có vài lần đã cậu và em âm thầm lướt qua nhau trên giảng đường, giữa dòng người đông đúc ấy, dù đôi mắt có vô tình hay cố ý chạm nhau trong một khoảnh khắc thì cũng sẽ nhanh chóng rời ngay. Phải chăng, giữa họ từ lúc nào đã xuất hiện những rạch ròi, những ngăn cách vô hình trong mối quan hệ, mặc dù cả hai chẳng hề muốn.

"Seungwan à, nhanh lên, chúng mình vào lớp thôi, muộn rồi."

"Chanyeol, qua đây giúp mình một chút đi"

Đó là một trong hàng nghìn lí do khiến hai người dù có gặp nhau cũng chẳng thể như trước. Chắc hẳn là do những áp lực vô hình đang níu chặt, sau kì thi lần này sẽ lại như cũ mà, phải không ?

Bóng lưng cậu vẫn vậy, luôn bỏ lại em mà đi về phía trước, không do dự, không chần chừ, hoà vào dòng người náo nhiệt. Nhưng Seungwan thì không làm được như vậy, không thể quay người đi trước, cũng không đành lòng bỏ cậu lại, lúc nào cũng quay đầu nhìn theo dáng hình ấy khuất vào xa thẳm.


|||


Kết quả kì thi cuối cùng cũng được công bố vào chiều cuối hạ, khi mặt trời đã khuất dần khỏi tầm mắt, để lại những mảng hồng tím trên bầu trời cao rộng.

Son Seungwan thậm chí đã vui đến nỗi nhảy cẫng lên bởi em đã đậu, vào một trường như ý. Cách đây vài tháng em từng làm một ván cược với bản thân, đó chính là nếu thi đậu đại học sẽ vượt qua sự ngại ngùng mà thổ lộ với cậu.

Cứ ngỡ như vậy là đã đi qua hết những bão giông của định mệnh, hai người họ đã vượt qua rồi đấy thôi, nhưng hoá ra chỉ là em nghĩ vậy. Trong bữa cơm chiều nay, mẹ đã nói với em rằng gia đình Chanyeol sắp chuyển đến Seoul để thuận tiện cho việc theo học đại học của cậu. Còn em, sẽ tiếp tục theo học một trường đại học tại Busan này.

Như vậy cũng đồng nghĩa với việc có thể họ sẽ không thể gặp lại một lần nào nữa. Nhưng dẫu vậy, Park Chanyeol vẫn lựa chọn im lặng, không chịu mở miệng nói với em một lời nào.

Những tiếng đế giày va vào mặt đất trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết. Son Seungwan cứ vậy, đem gương mặt lem nhem nước mắt đến nhà Park Chanyeol. Nhưng chỉ vừa mới đi được vài bước, em đã bắt gặp người rồi.

Vẫn là dáng hình ấy, dựa người bên cạnh hòm thư trước nhà. Gương mặt cúi xuống, có lẽ đã ở đó rất lâu rồi. Park Chanyeol có lẽ cũng muốn nói với em, nhưng cậu lại không biết mở lời thế nào hay chính xác hơn là cậu không muốn làm tổn thương em. Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ đó, em lại một lần nữa không đành lòng.

Cậu từng nói cậu ghét người nói dối, nhưng nếu lúc này Seungwan thành thật, em sợ sẽ không đủ can đảm thể có thể để cậu rời đi.

Son Seungwan gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên khoé mắt mà bước đến bên cạnh cậu, nở một nụ cười.

"Cậu sắp được đến Seoul rồi, sướng nhé. Sao đây, không định đến tạm biệt mình lần cuối à"

Lời nói của em như đánh thức toàn bộ những suy nghĩ trong cậu. Park Chanyeol đượm buồn, đôi mắt chẳng lấy một tia yên ả.

"Seungwan muốn mình đi đến vậy cơ à. Thật ra mình sang đây cũng là để gặp cậu, một lần cuối"

"Bao giờ cậu đi ?"

"Ngày mai, chuyến tàu ban sớm"

Hai chữ "Ngày mai" của cậu khiến con tim em dường như tê tái đi vài phần. Em vẫn biết cuộc chia xa này là không trách khỏi, chỉ chưa thể ngờ là sẽ nhanh đến vậy.

Hoá ra thời gian còn lại bên nhau chỉ là vài tiếng ngắn ngủi. Bây giờ Son Seungwan quả thật thấy nuối tiếc, quãng thời gian bận bịu lao đầu vào học tập, quãng thời gian giận dỗi vô cớ hay những khi không đủ can đảm để nhắn tin cho cậu.Son Seungwan, thực sự đã hối hận rồi.

Thật nhiều cơ hội được trao, nhưng sự ngại ngùng lại khiến em bỏ lỡ. Và rồi cứ thế, bỏ lỡ cả một Park Chanyeol.

"Seungwan, ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ. Đừng học quá khuya, đừng dụi mắt, nhớ phải dậy sớm, đừng có lười biếng. Mình sẽ không ở đây để nhắc nhở cậu, vì vậy phải học cách chăm sóc cho bản thân thật tốt đấy"

"Lo cậu trước đi ông cụ non, lên Seoul rồi phải sống thật tốt, cũng phải tìm người yêu đi, đừng cô đơn thế mãi. Nếu thấy cuộc sống ở thành phố ngột ngạt và khó chịu quá, cứ quay về đây. Đừng quên rằng phía sau vẫn còn cả một Son Seungwan vẫn luôn chờ cậu"

Một cái ôm thay cho lời tiễn biệt. Một lời đính ước trong lặng câm, nhưng có lẽ sẽ đọng lại mãi trong kí ức của cả hai. Đêm ấy những vì tinh tú trên cao dường như nhạt nhoà, chỉ có cậu là toả sáng mãi. Lời yêu ấy tuy không được trao bằng ngôn từ, nhưng dường như bởi vậy mà nó càng ăn sâu vào trái tim của cả hai. Hương bách hợp dịu nhẹ tựa lời chia tay trong âm thầm, lần này đi rồi liệu sẽ gặp lại chứ hay sẽ là cuộc tương phùng cuối cùng của kiếp người. Vận mệnh vẫn cứ trôi theo vòng luân hồi chẳng kết thúc, một lần nữa hãy đặt niềm tin vào số phận, đây sẽ không phải là kết thúc đâu mà, phải không ?

Sẽ không quên, sẽ không quên, mình thành thật đấy

Mình thích cậu, thích cậu, mãi mãi thích cậu.



Bình minh lên từ nơi đáy mắt. Bầu trời trong suốt sau cơn mưa rả rích đêm qua, cũng chẳng còn thấy được màu nắng hòa quyện. Sắc xanh biếc đơn độc tô vào lòng người chút hiu quạnh. Em vẫn như thường nhật, ra khỏi nhà vào khung giờ quen thuộc. Những khóm bách hợp trước thềm rung rinh trong gió sớm. Chỉ là trước nhà, lọt vào đôi đồng tử ấy mãi là một khoảng lặng trống chơn.



14.06.2020

®breathezmee.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net