Chapter 13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa rơi.

Thay vì tìm một chỗ trú mưa.

Họ dừng lại một nhịp, và tiếp tục khiêu vũ, trong cơn mưa. Họ đẹp đẽ, lung linh hơn bất kỳ thứ gì. 

Đó là tình yêu.

Không phải.

Vậy là tình bạn.

Càng không...

Vậy rốt cuộc họ là gì nhỉ? 

.

.

.

- Phải lâu thật khô, nếu không sẽ bị cảm đấy.

Chất giọng trầm ấm của Nanami vang lên, cậu ấy vừa nói vừa lau khô tóc cho tôi bằng chiếc khăn mà cậu ấy luôn mang bên mình.

Chúng tôi đứng trú mưa trước mái hiên của một căn nhà bị bỏ hoang từ lâu. Trời mưa ngày càng dày đặc và có cả sấm chớp. Có lẽ chúng tôi sẽ phải ở đây lâu hơn rồi, vì đỗ xe ở nơi khá xa. 

Lúc nãy, khi chúng tôi đang cùng nhau chìm đắm trông âm nhạc, trời đã mưa. Nhưng dường như, cả hai chẳng ai quan tâm, thứ chúng tôi biết lúc ấy chỉ đơn giản là âm nhạc, và những bước nhảy nhẹ nhàng.

Nhìn những người đang mải mê tìm chỗ trú mưa, tôi suy nghĩ chút. Cảnh tượng quen thuộc này, tôi từng trải qua.

Hôm ấy cũng là một ngày mưa to, tôi và Nanami trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Hôm ấy, chỉ có chúng tôi, vì Haibara Yuu đã được cử đi làm nhiệm vụ khác. 

Chúng tôi trên đường trở về trường thì trời đột nhiên mưa rơi. Tay nắm chặt tay, cả hai kéo nhau vào mái hiên một siêu thị nhỏ để trú mưa. Cậu ấy...Nanami cũng đã mua khăn và lau tóc cho tôi, hệt như khoảnh khắc vừa rồi.

Thật giống nhau, cậu ấy vẫn chẳng thay đổi. Người thay đổi, có lẽ là tôi. Bây giờ, tôi chẳng thể nhìn Nanami bằng ánh mắt ngây thơ, trong trẻo như hồi xưa. Chỉ còn lại một ánh mặt đượm buồn của một con người chẳng thể thoát khỏi cái bóng của quá khứ.

- Nè, Nanami.

- Hửm...?

Sau một hồi lâu im lặng, lắng nghe tiếng mưa xối xả, tiếng sấm sét, những ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt của chớp. Tôi lên tiếng.

- Hôm ấy, chúng ta cũng như này nhỉ. Chỉ khác là, chúng ta đang ở trước cửa hàng tiện lợi...

Tôi nói. Có lẽ, tôi khao khát muốn chia sẻ cho Nanami biết sự hoài niệm này, để không chỉ riêng tôi, mà chính Nanami cũng phải nhớ lại những kí ức ấy...

Kí ức, về quãng thời gian màu hồng của cuộc đời cả hai đứa. Nhưng cũng là thứ vốn dĩ phải bị chôn vùi từ rất lâu. 

Nhưng tôi không biết là, cậu ấy có nhớ không...Hay vốn dĩ từ lâu, tôi, đã bị cậu ấy đem vào sự quên lãng rồi.

- Ừm...

"Ừm"

.

.

.

Chúng tôi đã trú mưa ở đây được gần một tiếng, mà mưa vẫn chẳng có dấu hiệu ngớt. Nhưng dường như, đây lại là một cơ hội tốt. Cơ hội để tôi có thể nhìn lại những kí ức xưa cũ. Những khoảng thời gian tươi đẹp của hồi còn đi học.

Con đường tràn ngập hoa anh đào ấy, tôi đã cùng Haibara Yuu và Nanami Kento đi qua rất nhiều lần, từng khoảng thời gian, từng mùa, từng trạng thái màu sắc của cây. Dường như chúng tôi đã quá quen thuộc với điều đó.

Tôi đang chìm đắm trong quá khứ, một lần nữa, quá khứ là thứ xoa dịu tinh thần tôi, nhưng cũng là thứ giết chết tôi từng ngày. 

Tôi yêu quá khứ vì trong quá khứ ấy có Haibara Yuu - người hiểu tôi hơn tất thảy ai, người bạn thân thiết, người đồng đội đáng tin cậy. Có Nanami Kento là mối tình đầu, là màu hồng, là sự hạnh phúc, là người luôn chiều chuộng, yêu thương tôi. Dù là hiện tại hay quá khứ, cậu ấy luôn tồn tại trong tôi. Không nói dối đâu. 

Tôi ghét quá khứ vì nó có cái chết của Haibara Yuu thứ đã ám ảnh tôi, tôi chẳng thể tiếp tục chiến đấu nữa, tôi sợ, bản thân một ngày nào đó sẽ như cậu ấy, tôi không thể chối bỏ sự ám ảnh với cậu ấy. Vì Nanami Kento người từng yêu thương, chiều chuộng tôi nhưng sau cái chết của Yuu đã phớt lờ, đã tổn thương tôi, đã bỏ qua tôi như một người chẳng hề tồn tại.

Love and hate.

Tôi yêu cái cách tôi nhớ về quá khứ, nhớ về từng giây, từng phút, từng giờ, từng khoảnh khắc đồng hành cùng Nanami và Haibara.

Nhưng tôi cũng ghét cách tôi không thể thoát khỏi quá khứ đau thương ấy.

Không được. Tôi thật thảm hại nhỉ?

Tôi cần làm gì đó, tôi cần hành động, tôi không thể cứ tiếp tục lún sâu thêm nữa. Tôi phải tự cứu vớt bản thân khỏi cái vũng lầy quá khứ ấy.

Tôi đã tự nhủ với bản thân điều ấy, hàng trăm hàng vạn hàng nghìn lần. Nhưng khi tự cứu chính mình, tôi nhận ra, tôi chỉ đang ngày càng lún sâu hơn mà thôi.

Dường như tôi không sinh ra để sống, hạnh phúc không dành cho tôi. Những thứ bủa vây tôi từ sau khi tốt nghiệp hoàn toàn là những chuỗi ngày bi kịch, tôi chẳng thể dựa dẫm vào ai...Kể cả người tôi từng coi là thân thiết, hay người từng cùng tôi trải qua quãng thời gian ngọt ngào của tuổi thanh xuân.

Tôi từng nghĩ, bản thân sẽ dựa dẫm vào ai đó để đứng dậy. Nhưng khi nhìn thấy Nanami, người có lẽ còn đau đớn gấp trăm, gấp vạn lần tôi sau cái chết của Haibara...đã tự mình vực dậy. Cậu ấy đã trở lại thành một chú thuật sư.

Suy nghĩ yếu đuối của tôi, đang ngày một yếu dần.

Đúng vậy, tôi không thể thua Nanami...Không thể. Tôi phải chứng minh cho Nanami thấy, tôi đã bị cái chết của Haibara vùi dập như thế nào, thì tôi sẽ nắm lấy nó mà đứng dậy.

Tôi là Akine Seiha.

Tôi...sẽ là một chú thuật sư.

I will.

.

.

.

Tiếng sét đánh qua, thoáng chốc, tôi bừng tỉnh. Có lẽ, lúc nãy tôi đã ngủ quên. Tôi nhìn xung quanh với ánh mắt bơ phờ.

Trời vẫn còn mưa. Thậm chí còn to hơn lúc nãy. 

Tôi đưa tay lên dụi mặt, chiếc áo vốn được che chắn trên người tôi rơi xuống đất, trong phút chốc nước mưa bắn vào, nó đã ướt sũng.

Chiếc áo này là của Nanami...

- Cậu dậy rồi sao?

Tôi ngước lên nhìn. Là Nanami, cậu ấy đang ngồi kế bên tôi, trên một chiếc ghế dài. Có vẻ, đây không phải chỗ mà lúc nãy tôi và cậu ấy trú. 

- Đây là chỗ nào vậy...

Tôi cất tiếng nói mệt mỏi.

- Lúc nãy, trời có ngớt mưa, tớ tranh thủ di chuyển chút. Nhưng chưa đến chỗ đỗ xe thì lại mưa tiếp nên trú tạm ở đây.

- Tớ ngủ được lâu chưa.

- Gần hai tiếng.

- Xin lỗi, tớ làm phí thời gian cậu rồi. 

- Không sao, dù sao chúng ta cũng chưa thể về được.

Im lặng. Chúng tôi chẳng ai nói với ai điều gì. Đột nhiên, một thứ gì đó thôi thúc tôi, tôi nhìn chằm chằm vào Nanami. Có vẻ, cậu ấy cũng cảm nhận được, quay ra nhìn tôi. 

Khác với những lần trước, tôi không tránh né ánh mắt cậu ấy nữa. Ánh mắt tôi kiên định nhìn vào cậu ấy.

- Có chuyện gì sao, Akine.

Như chờ thời cơ. Cậu ấy vừa cất tiếng nói, tay tôi đặt lên vai cậu ấy, nắm chặt lấy nó như thể muốn bóp nát, muốn nghiền nát thành từng vụn nhỏ vậy. Ánh mắt chằm chặp nhìn, dường như có chút giận dữ trong đôi mắt ấy.

- Nanami, chịu thua đi.

Ánh mắt Nanami ngờ vực nhìn tôi, ừ, có lẽ cậu ấy chẳng hiểu những gì tôi đang nói đâu.

- Tớ sẽ không bao giờ...không bao giờ...

- Cho phép cậu mạnh hơn tớ. Tớ sẽ là một chú thuật sư mạnh hơn cậu, nhiều lần, rất nhiều lần.

Nanami ngây người đôi chút, tôi có thể nhận thấy đôi đồng tử của cậu ấy mở rộng trong chốc lát rồi lại thả lỏng. Khóe miệng hơi nhếch chút. Cậu ấy đang cười.

- Ừm.

Không phải "ừm" như lúc nãy..."ừm" của Nanami lúc này, khiến tôi nao nức...

Một cảm giác kì lạ dâng trong tôi.

Chẳng biết là cảm giác gì.

[ Author : có mấy cái trong truyện tôi viết kiểu trừu tượng sao sao ý=))) không biết mọi người có hiểu không. Tôi kiểu thích viết ngớ ngấn sao ấy, chắc là nó như ẩn ý. Nhưng mà vì sợ mọi người không hiểu, nên định sẽ giải thích mấy cái "ẩn ý" ở dưới comment. Mọi người thấy sao, tôi thì nửa muốn làm vậy để mọi người hiểu hơn, nhưng cũng nửa không muốn vì sợ làm vậy thì mất đi cái nét gì đó của truyện. Ô tô kê ]  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net