Yêu lại...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[KokoInui] Yêu lại...

Warning: Fanfic, OOC, oneshort, đoản văn

Các chi tiết trong bộ oneshort không liên quan tới các chi tiết trong truyện hay phim.

Em: Seishu Inui

Gã: Kokonoi Hajime

Lần đầu toi viết, có gì mọi người nhận xét cho ạ :>

Em và gã từng là một cặp đôi hạnh phúc.Cũng như bao mối tình khác, em với gã chuyển về ở cùng nhau. Khi ấy gã với em cũng như bao cặp tình nhân khác, cùng nhau đi chơi, xem phim,....Cứ ngỡ cuộc tình này sẽ kéo dài mãi mãi và kết thúc bằng việc cả hai bước vào lễ đường dưới sự hạnh phúc, ánh đèn rực rỡ với sự chứng kiến của mọi người và sự hạnh phúc của em và gã. Nhưng...đâu có cuộc tình nào là kéo dài mãi mãi. Cũng như một bộ phim vậy, rồi sẽ có cái kết của riêng nó. Em và gã cũng vậy, kết thúc bằng việc hai người hai lối. Cuối cùng lí do chia rẽ cũng chỉ vì là lợi ích riêng.

Ngày em và gã chia rẽ, là ngày đau lòng nhất. Em quay lại nhìn hắn với ánh mắt thẫn thờ. Đôi mắt xanh biếc, long lanh, lấp lánh như viên ngọc đang phát sáng giờ lại sâu thẳm và thẫn thờ. Gã bước chân nhanh nhẹn hòa vào dòng người tấp nập. Em thì lẻ loi bước trên con đường nhỏ trong góc phố. Em ghét sự ồn ào và tấp nập của thành phố này. Lúc nào em cũng ở trong căn phòng nhỏ. Lúc nào cũng cảm thấy thật cô đơn và lạnh lẽo. Nhưng khi bên gã, em lại cảm nhận được ấm áp và vui vẻ. Nhưng giờ gã lại rời bỏ em, chỉ vì lí do riêng. Khi bước tới nhà, hai giọt lệ đã lăn xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của em. Em và gã đã bên nhau được 3 năm rồi. Ngày mà gã rời xa em cũng chính là kỉ niệm 3 năm yêu nhau.

Em nhẹ nhàng bước lên từng bậc thang. Sắp lên tới phòng thì tiếng gọi vọng ra từ tầng 1

Akane: Yahhhh~ Sao hôm nay em về muộn theee. Làm chị lo chết đi được !

Lúc này Akane bỗng nhìn lên gương mặt của em. Hai giọt lệ lăn xuống má em

Akane: E-em khóc à ?!

Inui: E-em không có...

Akane: Em nói thật không đấy !

Inui: T-thật mà...E-em lên phòng đây

Nói xong, em chạy lên phòng vội vã. Lên tới phòng, em khóa cửa lại rồi ngồi lên giường. Những giọt nước mắt rơi xuống. Nằm trên giường em suy nghĩ về những tháng năm hạnh phúc mà em từng có. Đôi mắt lúc này đã đỏ lên, có vẻ em đã khóc rất nhiều. Cả đêm hôm ấy, em không tài nào ngủ nổi. Mỗi lần chợp mắt, em lại nhớ tới gã. Nhớ tới đôi mắt và nụ cười dịu dàng của gã. Em khóc rất nhiều, rất nhiều. Em tuyệt vọng nằm trên chiếc giường ấy...Lúc đó đã là 3-4 giờ sáng, em từ từ chìm vào giấc ngủ...

Bên phía gã thì sao ?

Gã cũng như em vậy. Khác là gã không bộc lộ cảm xúc ấy ra trên con đường tấp nập của Tokyo. Nhưng gã không về nhà mà lại đi vào con hẻm tối. Sương mù bao quanh cả con hẻm, đi sâu vào hơn nữa. Cánh cửa từ từ mở ra, bên trong là một quán Bar vắng vẻ, trông rất hoang tàn. Lúc này một gã đầu hồng với hai vết sẹo ở rìa miệng trông rất đáng sợ đứng ở quầy Bar. Cất tiếng nói:

X: Này, tao ở đây. Đi lẹ đi "Vua" đang chờ đấy

Đợi tao //gã cất tiếng nói//

Gã bước theo tên đầu hồng đấy. Bước vào căn phòng nằm ở góc quán Bar.

Mikey: chào mừng mày đã đến với "Bonten"

Mikey: người dẫn mày vào là No.2 – Sanzu....

Sau khi Vua giới thiệu xong từng thành viên, gã cất tiếng nói:

Tao đi đây...

Nói xong, gã bước ra ngoài....

[...]

Thoáng chốc đã qua 3 năm kể từ cái ngày đấy. Hiện tại hắn đã thay đổi rất nhiều và gần như đã quên em. Do tính chất công việc bận rộn, nên gần như khoảng thời gian gã dành cho bản thân là không thể. Em thì vẫn vậy, vẫn như thế. Chỉ có điều là đã bỏ đi hy vọng rằng, một ngày nào đó gã sẽ quay lại với em. Sáng thì em tới tiệm xe cùng Draken để làm việc. Về tới nhà, em nhốt mình trong căn phòng ấy. Em đã gầy hơn rất nhiều so với khoảng thời gian năm xưa.

Vào một hôm trời mưa. Giọt mưa nặng trĩu rơi xuống mặt đất. Em đang lang thang trên đường cùng những giọt mưa. Tới chỗ năm ấy, những giọt lệ bắt đầu lăn xuống. Hôm nay là ngày 5-11 là ngày kỉ niệm 3 năm chia tay cũng như 6 năm kể từ ngày yêu gã. Em ngồi ở chỗ đấy trong màn đêm tối mù mịt. Lúc ấy là khoảng 1 giờ sáng. Ngồi được khoảng 1 lúc thì em ngất lịm đi trong màn đêm

Cùng lúc đó ở nhà, gã bắt đầu dọn căn phòng của gã. Khi đang dọn nơi làm việc, gã bất chợt thấy 1 bức ảnh cũ. Cầm bức ảnh lên, những kí ức cũ của ã ùa về.

Koko: //cầm bức ảnh// ...

Koko: quên thật rồi...

Cầm trên tay bức ảnh của em. Gã bắt đầu rơi nước mắt. Gã thật sự thấy ân hận rồi. Nghĩ lại khoảng thời gian bên em, gã rất vui và hạnh phúc. Gã chỉ nghĩ yêu em cho vui nhưng sao giờ lại thấy ân hận khi năm đó nói lời chia tay với em. Gã chạy ra ngoài mà không nói lời nào. Chạy một mạch đến nơi 2 người chia rẽ. Trong đầu gã xuất hiện những hình ảnh khi 2 người còn yêu nhau. Những kỉ niệm đã phai giờ xuất hiện trong tâm trí của gã. Thấy em đang ngồi bên đường, ánh mắt thẫn thờ cùng thân hình gầy gò ấy.

Koko: Inui //chạy//

Gã ôm lây thân hình nhỏ bé của em đang ngồi bên đường. Lúc này em đã ngất vì quá lạnh. Nhấc em lên, gã bế về quán Bar. Giờ thì 2 người có thể tiếp tục bên nhau rồi. Không có gì có thể chia cắt họ nữa

Koko: //thì thầm// T-tao yêu mày, Inui à....

~End~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net