1. Tuyết đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nãm Nguyên Thiên thứ ba mươi,

Hoàng đế Ðại Tề thân chinh ra trận, càn quét một trận mưa máu gió tanh trên địa bàn các nước lân cận, thành công thu nạp Vân Quốc, Ô Quốc, Ðông Quốc, Diêu Quốc trở thành thuộc địa của Ðại Tề.

Ðại Tề trở nên lớn mạnh, thống trị bốn phương, thiên hạ đều phải cúi rạp.

Nãm Nguyên Thiên thứ ba mươi tám,

Hoàng đế Ðại Tề băng hà, lập di chiếu truyền ngôi lại cho Thái tử. Thái tử Vương Nhất Bác đăng cơ, lấy hiệu Nguyên Bảo, trở thành vị hoàng đế kế tiếp của Ðại Tề.

Nãm Nguyên Bảo thứ tư,

Ngoại ô kinh thành Tây An,

Tuyết rơi rất dày. Vương đế cùng một vài tùy tùng sau khi đích thân ra biên cương giám sát việc sửa sang lại bức tường thành bao bọc quanh Ðại Tề vừa bị hủy hoại sau trận bão, đang gấp rút cưỡi ngựa về kinh trong đêm. Ðêm khuya tĩnh lặng, tiếng vó ngựa ma sát trên nền tuyết, cuốn lên từng đợt trắng xóa rồi lại hòa tan vào không trung.

Phải vượt qua một khu rừng nữa mới có thể về đến kinh thành. Mà khu rừng này, rộng lớn mênh mông, nguy hiểm rình rập bất cứ lúc nào. Sẽ chẳng ai biết phía sau những bụi cây phủ trắng tuyết kia, có biết bao cặp mắt đỏ ngầu khát máu đang yên lặng chờ đợi con mồi của chúng sơ sẩy mà sa chân vào vùng cấm địa. Tốc độ đang bị giảm dần, đường trơn trượt cùng màn tuyết ngày một dày đặc che tầm nhìn khiến việc di chuyển càng trở nên khó khăn. Lúc này, một tiếng sói tru hung hãn vọng lại khiến thần kinh ai nấy đều căng cứng. Vương đế ghìm cương ngựa, đảo mắt nghe ngóng. Xung quanh, tùy tùng nhanh chóng quây thành một vòng tròn quanh hoàng thượng, rút kiếm sẵn sàng bảo hộ. Vương Nhất Bác ra hiệu cho mọi người yên lặng, rồi phất tay:

"Dục Thần, ngươi đi nghe ngóng thử xem"

"Vâng thưa hoàng thượng"

Ngự tiền thị vệ Tào Dục Thần không một giây châm trễ, thân ảnh màu đen nhanh như chớp phóng lên ngọn cây rồi biến mất. Nhất Bác nhíu mày, dựa theo tiếng vang mà hắn nghe được, con sói này có lẽ ở khá gần đây.

Chưa đầy một khắc, Tào Dục Thần đã trở về.

"Hoàng thượng, ở hướng tây, cách đây gần một dặm, có một con sói trắng" Dục Thần ngập ngừng một lúc "Còn có...một nam nhân"

Vương Nhất Bác nhíu mày:

"Tình hình thế nào?"

"Bất phân thắng bại. Nhưng tình trạng của nam nhân kia không tốt lắm, sẽ nhanh chóng kiệt sức"

Nhất Bác nắm cương ngựa, trầm giọng:

"Đi, qua đó một chút"

*

Phía sau một thân cây lớn chỉ còn trơ ra những cành khẳng khiu như một bàn tay gân guốc đã bị rút hết da thịt, chỉ còn trơ lại khung xương khô cứng, Vương Nhất Bác yên lặng nhìn khung cảnh ác liệt đang diễn ra trước mắt. Một người một sói, nam nhân kia còn khá trẻ, khoảng chừng hai mươi tuổi. Tấm áo choàng trên người đã tả tơi, áo quần bị cào xé lộ ra những vết thương sâu hoắm. Con sói trắng trước mặt cũng không khá hơn là bao, bộ lông của nó xù tung, trên chân và thân mình là hơn chục vết kiếm còn chảy máu ròng ròng. Nền tuyết dưới chân đã bị xới tung, thấm đỏ một mảng lớn. Con sói như phát điên, nhe răng ngoạm tới. Thiếu niên vung thanh kiếm đã bị nhuộm đỏ lên, chặn giữa hai hàm răng sắc nhọn của nó, ghì chặt. Bàn tay cầm kiếm đã run đến không vững, máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, càng kích thích dã tính của con sói đói. Nó gầm lên một tiếng, bật người, hất văng thanh kiếm. Lực đạo khá mạnh khiến cả người cả sói ngã xuống. Trong lúc con sói còn lảo đảo tìm cách đứng dậy, thiếu niên nhanh như cắt, rút trong gót giày một lưỡi dao ngắn, dùng tốc độ mà người thường khó lòng làm được, cắm ngập lưỡi dao vào cổ họng con sói. Con sói lớn tru lên một tiếng, đổ rạp xuống như một thân cây gãy. Dòng máu đỏ thẫm phun ra, bắn tung tóe lên gương mặt đã lấm lem bụi bẩn và vệt máu của thiếu niên. Y dường như đã dùng cạn chút sức tàn cuối cùng, thân hình chầm chậm gục xuống. Mà ngay lúc đó, con sói tưởng như đã chết kia chậm rãi mở mắt, đôi mắt đỏ rực sáng quắc trong đêm, hàm răng sắc nhọn mở ra, hướng về phía thiếu niên mà ngoạm tới.

Phập!

Một mũi tên bạc xé gió lao tới, chuẩn xác đâm xuyên qua tim của con sói. Lần này, thực sự khiến nó bất động mãi mãi.

Đoàn người vẫn chưa hoàn hồn sau một màn hỗn chiến ác liệt vừa diễn ra ngay trước mắt. Vương Nhất Bác thu cung tên, đôi đồng tử màu hổ phách lạnh lẽo lẳng lặng nhìn thiếu niên đang nằm bất động.

"Dục Thần, qua xem hắn thế nào rồi"

Tào Dục Thần vội tiến đến nâng nam nhân đang nằm bất động trên nền tuyết dậy, điểm vài huyệt đạo trên người để cầm máu cho y, sau đó mới lật cổ tay để bắt mạch.

"Bệ hạ, còn sống. Nhưng mất máu quá nhiều, cộng thêm thân nhiệt bị hạ do ở ngoài tuyết quá lâu. Nếu không cứu chữa kịp, e là...khó qua khỏi đêm nay"

Vương Nhất Bác yên lặng không lên tiếng, trên gương mặt vốn dĩ đã không có nhiều biểu cảm dư thừa tuyệt nhiên không biểu lộ chút cảm xúc gì khi nghe tin người trước mặt sắp chết. Đã quen với phong thái tuyệt tình của Vương đế, Tào Dục Thần trong lòng thầm cầu nguyện cho thiếu niên kia. Lúc vị ngự tiền thị vệ định đặt nam nhân kia xuống, phó mặc mạng sống của hắn cho trời đất quyết định, thì đột nhiên thấy Vương Nhất Bác tiến lại gần. Hắn vốc một vốc tuyết, xoa lên gương mặt của thiếu niên, rửa trôi bụi bẩn và máu. Khi gương mặt của y đã hoàn toàn hiện ra trước mắt, Tào Dục Thần hơi sửng sốt. Mà Vương Nhất Bác, trong đáy mắt an tĩnh đã nổi lên một gợn sóng, rất khẽ, rồi nhanh chóng lại chìm vào tĩnh mịch.

Hắn xoa tay đứng dậy, bỏ lại một câu trước khi leo lên lưng ngựa:

"Mang hắn về"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net