Chapter 14 : Mất nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chỉ còn trông thấy cô dùng dáng vẻ thập phần mê hoặc dụ dỗ anh.

- Yoongi...

Cánh môi anh đào xinh đẹp, hé mở lại lập tức gọi tên anh không ngừng.

- Yêu nghiệt...

Anh để lộ nụ cười nửa miệng đẹp như tranh vẽ, khiến cô thêm mụ mị. Hơi thở không đều nhịp khiến lồng ngực cô phập phồng đầy cám dỗ, như đều đặn tìm cách thu hút ánh mắt của anh.

- Yoongi oppa. . .

Tiếng gọi trong trẻo của Son SeungYeon vang vọng trong tâm trí anh hệt như đánh vào sau gáy một gậy thật đau, khiến anh không cách chống trả. Mọi thứ xung quanh chỉ trong chớp mắt liền vỡ òa thành từng mảnh li ti.

- SeungYeon. . .

~~~~~

Cô tỉnh giấc khi những tia sáng đầu tiên của bình minh tìm đến nơi chân trời phẳng lặng một màu thiên thanh dịu mát, giấc ngủ miên man kéo dài 2 giờ đồng hồ của cô quá nhiều hổn loạn, khiến cô chỉ thêm mệt mỏi sau giấc ngủ. Chọn một bộ váy thật xinh, một đôi cao gót thật vừa chân. Cô ngắm nhìn chính mình trong gương, dáng vẻ luống cuống, bối rối thật giống lần đầu cùng anh hẹn hò.

Trụ sở Big Hit, cô tự mỉm cười với chính mình, ánh nhìn đặt vào phần ăn dành riêng cho Hoseok, mì tương đen tình yêu, nghe có vẻ sến súa nhưng cô đã dành cả ngày hôm qua chỉ để học và nấu món mì này. Cảm giác thật giống một người vợ hiền. Hạnh phúc trong cô, không thể dùng bất kỳ loại khối lượng nào đong đếm cho vừa, được tự tay chăm sóc, lo lắng cho người mình yêu thật mãn nguyện biết bao. Nó cũng chính là giấc mộng thật đẹp, biết bao thiếu nữ mong chờ.

Đặc biệt, nếu đối tượng là Jung Hoseok. Cô sẽ cho đi rất nhiều, mà chẳng cần nhận lại. Cô chỉ muốn cùng anh chung đường, kề vai, tay trong tay đi qua mọi khó khăn, thăng trầm, tháng tháng ngày ngày cũng không khiến yêu thương trong lòng mờ phai.

Park Sooyoung e thẹn lắc lắc đầu, xua đi những viễn cảnh vừa xuất hiện.

Bước chân dè dặt trên hành lang rộng lớn, cô biết chắc rằng giờ này anh vẫn đang chăm chỉ tập luyện một mình.

Êm đềm nở rộ trên môi, cô cảm thấy bản thân có thể kiêu ngạo cho rằng mình là cô gái hạnh phúc nhất, mỗi đêm mộng dài, cô thường mơ thấy anh và cô viên mãn cùng nhau bước lên lễ đường ngập trong tiếng chúc phúc của mọi người. Tỉnh giấc lại có thể nhìn thấy anh bất cứ khi nào nhung nhớ đã đong đầy tâm can.

Con gái khi đã yêu ai đậm sâu sẽ trở nên ngờ nghệch như thế, thường mộng mơ, hoang tưởng xa vời hơn thực tế. Yêu đậm sâu bao nhiêu, sẽ mơ mộng nhiều bấy nhiêu.

- Jung Hoseok, em yêu anh. Đã yêu anh từ rất lâu rồi. . .

Lời tỏ tình của một cô gái, ngọt ngào và trong trẻo. Chất chứa trong lời nói là những yếu ớt mong muốn được nương tựa, gửi cho anh cả những vệt mây xanh tận trời cao chỉ muốn được đáp trả. Thanh âm ấy truyền đến thính giác của Park Sooyoung, tựa như trận sấm nổ đùng một cái. Vừa vặn, xuyên thủng nơi mềm yếu nhất trong cô lúc này.

Gót nhỏ bướng bỉnh tiến gần hơn về phía cánh cửa, lớp sương mỏng manh bao phủ đôi đồng tử xinh đẹp tự bao giờ. Cánh môi màu hồng côi không cách tự chủ run rẩy hệt một đứa trẻ lên 5 gồng mình hứng chịu cơn sốt rét, từng đợt sợ hãi đánh ập đến từ phía sau khiến xương sống cô lạnh buốt, tay trái vịn vào bước tường bên cạnh mới có thể an tâm di chuyển.

Cô e dè nhìn xung quanh, khi đã chắc chắn không xuất hiện bất cứ ai mới thận trọng ghé vào khung kính. Tựa như vỡ òa, nước mắt đua nhau lăn dài từ đôi mắt cô. Sống mũi cay đến nhức nhối, cảnh tượng bên trong, có lẽ cả đời này cô sẽ không thể nào vứt bỏ khỏi trí nhớ, vứt bỏ cả hai con người đành tâm lựa chọn ban cho cô sự lừa dối to lớn sánh ngang cả trời đất. Hai chân cô chẳng còn chút sức cứ thế khuỵ xuống sàn gạch men lạnh lẽo. Ấm nóng từ nước mắt vương vãi sàn gạch lạnh buốt xương tủy. Cô tựa bị sự đau đớn không chút khoan dung vụt lên da thịt trắng như tuyết từng trận roi đòn, mạnh tay đến mức hằn lại những vệt đỏ kéo dài chằn chịt khắp cả thân thể bé nhỏ. Bờ môi chát đắng mùi vị đau thương từ đáy tim đang lên tận đầu lưỡi, buộc cô phải nếm lấy mới cam lòng.

Hóa ra, đây là mùi vị của sự phản bội. . .

Trong phòng tập, Hwang Ae Kyo vừa làm một việc cô cho rằng đúng đắn. Cuối cùng cũng có thể an nhiên bước đến, trước mặt anh nói ra lời yêu từ lâu vẫn tìm cách chôn giấu, nhưng vẫn được nuôi dưỡng một cách vô tri vô giác. Khiến nó không cách thầm lặng, chỉ ngày càng trưởng thành, tình cảm này đã trưởng thành đến mức cô muốn phản bội, lừa dối người bạn thân, đối với cô tình như thủ túc.Chỉ biết lẳng lặng tìm anh khi bên vai anh có một người con gái khác.

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô, đôi tay rộng lớn, từng ôm lấy bão táp phong ba trong thế giới rộng lớn của người con gái khác, ôm lấy Ae Kyo vào lòng. Anh chẳng hề hay biết, khoảnh khắc anh vỗ về người con gái khác trong vòng tay cùng thời khắc tình yêu đẹp tựa trăng ru, mây hát giữa cô gái anh yêu từ nụ cười thơ ngây, trong sáng ấy và chính anh sẽ vỡ vụn thành nhiều mảnh. Từ đầu đến cuối tận lòng, hết dạ vì anh. Nhận lại chỉ là gió thoảng, mây bay?. . .

Trời xanh vừa rung chuyển, có một chiếc lá khô lung lay. Cuối cùng vẫn chịu thua cơn gió lạnh vừa đi qua, chơi vơi giữa không gian mông lung, vô định. Vẫn nhớ, nơi đây vó một cô gái đáng thương hơn mình. Đau đớn đến ruột gan lẫn lộn, vẫn không cam lòng cảm thấu một việc. Đến thời tiết còn thay đổi, huống chi tình cảm của con người.




Hãy quánh zô mặt con au zì sự chậm trễ, huhu 😭😭😭. Chap nì có mùi H, xíu xiu hà... Mong các reader đừng chọi gạch zô mặt em 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net