59| Realistic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt em vẫn còn đỏ ửng bởi những việc xảy ra vào lúc sáng.

Mặc kệ sự cầu xin của em, hắn liên tục ra vào bên trong thân thể em một cách mãnh liệt, điên cuồng như đã thèm khát quá lâu. Khi cả người em lả đi vì kiệt sức thì hắn mới dừng lại, cùng lúc đó trên người em cũng chi chít dấu hôn mờ ám do hắn để lại thể hiện quyền chiếm hữu của mình.

Audrey thơ thẩn khi làm đồ ăn trưa, người em lúc nào cũng ở trên mây cho đến khi món trứng sắp khét mới kéo em quay trở về thực tại.

- Em ổn chứ, cục cưng?

Em tắt bếp đi, lau tay vào tạp dề và ngồi xuống ghế đối diện với hắn.

- Ngài luôn ra ở bên trong em mà tại sao em lại không hề mang thai?

Nghe câu hỏi đó làm hắn đang uống trà suýt sặc. Hắn lau miệng đi, kéo mặt nạ của mình xuống hòng che giấu cảm xúc, giọng liền trầm xuống che giấu sự rối loạn bên trong.

- Em không thể mang thai sao?_ Audrey tỏ ra vẻ đầy đáng thương

- Em vẫn còn nhỏ, Audrey. Chỉ là chưa đến lúc thôi cô bướm yêu dấu.

Hắn không thể nói cho em biết được là hắn đã bí mật bỏ thuốc tránh thai vào ly nước uống mỗi sáng của em. Audrey luôn nghĩ chu kỳ kinh nguyệt của mình muộn là do mình ăn uống không điều độ, nhưng đó không phải lý do.

"Lại là còn nhỏ lắm! Chừng nào ngài ấy mới nhận ra mình đã trưởng thành chứ?" Em thầm nghĩ trong đầu

- Em không nghi ngờ gì về ngài đâu.

Em đứng dậy, đi vòng qua bàn ôm lấy hắn từ sau lưng, sau đó hôn lên chiếc mặt nạ mà hắn đang đeo.

- Dù vậy, ngài hãy tự giặt thảm đi nhé. Nó không tự sạch được đâu.

Hắn mới chợt nhớ đến chiếc thảm tối qua khiến tinh thần em đi xuống.

...

Audrey mặc trên mình chiếc áo sơ mi màu xanh và quần Jeans dài, mái tóc vàng óng ả được cột thành đuôi ngựa. Trên tay em mang theo hộp ăn trưa do mình làm đến bệnh viện của thị trấn.

Lý do em đến đi vì sáng nay, có người gọi điện làm phiền là sắp chết đói đến nơi vì chồng đi công tác, muốn được có người đưa đồ ăn đến.

Khi Audrey bước vào, em liền thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Dù trang phục em mặc rất giản dị, nhưng có khí chất làm người khác dễ dàng bị thu hút.

- Audrey?_ Có 1 cô y tá nhận ra em - Em đến tìm trưởng khoa sao?

Audrey gật đầu. Em gặp mặt cô y tá này có vẻ nhiều lần nhưng cô ấy không đủ ấn tượng để Audrey nhớ tên.

- Em hãy ngồi đợi một lát nhé. Ngài ấy sắp xong ca phẫu thuật rồi.

Em ngồi vào chiếc ghế chờ ở sảnh dành cho khách, buồn chán lôi ra một cuốn sách từ trong túi ra đọc. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, em chỉ biết khi nghe tiếng ngài Evan gọi em, em mới dứt mình khỏi cuốn sách.

- Ngài đã xong cuộc phẫu thuật rồi sao?_ Audrey đóng cuốn sách lại.

- Đúng vậy! Chán thật, Finn đi làm cảnh sát ngầm nên không ai nấu cơm cho tôi ăn.

- Ngài có thể tự nấu được mà.

- Với 3 ca phẫu thuật 1 ngày? Em nghĩ tôi sẽ để những tay bác sĩ này tự phẫu thuật sao?

Audrey không hề biết gì về y học, chỉ biết là ngài Evan không tin tưởng tay nghề của các bác sĩ ở đây nên không chịu về nhà.

- Đây là bữa trưa ngài yêu cầu đây.

- Là em nấu? Lạy chúa, tôi có nên kiểm tra đồ ăn có độc hay không._ Ngài Evan cười đùa

Em vờ như không nghe những lời này, chỉ biết đứng dậy chuẩn bị ra về thì ngài Evan đột nhiên phát hiện đằng xa có hai tên thanh niên chỉ trỏ ý định xin số điện thoại của em, vội vàng khoác vai em.

- Chúng ta phải nói chuyện một tý chứ, không thể để em ra về như thế được.

- Nói chuyện?

Ngài Evan liền thì thầm vào tai em, vẻ mặt liền cảnh giác.

- Thị trấn này nhỏ lắm, ai cũng quen biết nhau. Đối với thị trấn này em đã đi du học rồi, không ai biết em ở đây.

- Vì sao em lại phải tránh? Và tôi thật sự muốn em tự gây rắc rối và tôi phải giải quyết đâu.

Chỉ đơn giản là ngài Evan sợ rằng Audrey sẽ vướng vào rắc rối nào đó và kết cục là sẽ có người chết, và ngài Evan sẽ càng bận rộn hơn cả bây giờ.

Ngồi ở trong văn phòng ngài Evan, chứng kiến ngài ấy giải quyết bữa trưa trong một nốt nhạc, tay ôm bụng căng cứng cực kỳ sảng khoái.

- Thiệt tình, ngài muốn nói chuyện gì chứ?

Ngài Evan bắt đầu suy nghĩ, cuộc sống của Audrey chỉ bao quanh trong 4 bức tường xám của ngôi nhà giữa rừng. Hỏi gì bây giờ?

- Như là cuộc sống hằng ngày của em như thế nào?

- Không phải ngài đã biết rồi sao?

- Chà, khó quá. Em có thắc mắc gì thì hỏi tôi đi.

Audrey nghe xong liền nhận ra mình có nhiều câu hỏi cho ngài Evan. Chẳng phải ngài ấy muốn nói chuyện sao?

- Chồng ngài có biết tội ác diễn ra quay đây được gây ra bởi một người không?_ Em hỏi với vẻ mặt đầy u ám

Nghe thấy câu hỏi đó, ngài Evan liền trở về trạng thái nghiêm túc.

- Tôi không có gì giấu chồng mình cả. Nhưng Finn không biết tên ngài ấy

- Finn chắc chắn rất yêu ngài đấy, ngài Evan.

- Em muốn nói gì đây, Audrey?

Ngài Evan biết Audrey không đơn giản hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn như vậy, tim đập thình thịch bởi nét mặt không cảm xúc của em.

- Chẳng qua là, ngài Tom vẫn chưa nhận ra là em đã trưởng thành. Em đã trở thành phụ nữ. Em không biết ngài ấy có thật sự yêu em không?

- Ôi cục cưng, đó là điều mà em phiền muộn sao?_ Ngài Evan nói

- Em ngưỡng mộ ngài ấy, em yêu ngài ấy, em có thể hy sinh tất cả nhưng em không bao giờ nghe thấy ngài ấy có thể... yêu em thật lòng. Em có cảm giác giống như là người thay thế?

- Đừng lo lắng, cô gái tóc vàng. Ngài Tom là thể loại có mà không biết giữ. Tin tôi đi, có một ngày ngài ấy sẽ hối hận.

Đó là sự thật. Audrey hiện giờ đã trưởng thành quá mức xinh đẹp, lại cực kỳ thông minh và sắc xảo. Nếu có thể cho Audrey ứng cử vị trí chính trị gia của một nước thì Audrey chắc chắn sẽ biến quốc gia trở nên hùng mạnh. Còn nếu em muốn trở thành sát thủ, sẽ là nỗi ác mộng kinh hoàng của tất cả mọi người. Chỉ đơn giản Audrey chỉ thích ngài Tom và chỉ nghe lời ngài ấy.

- Ngài có vẻ thích nói xấu ngài Tom nhỉ?

- Em sẽ nói cho ngài ấy sao?

- Em không nhỏ nhen đến thế đâu. Cảm ơn vì lời khuyên.

Đối với Audrey, ngài Evan như một người bạn tâm giao và cho lời khuyên khi em cần. Còn đối với ngài Evan, Audrey như một đứa con gái 'xấu tính' mà ngài ấy không bao giờ có. Em đứng dậy, sửa soạn và rời khỏi văn phòng, trong lúc đó, em vô tình đi lướt qua một người đàn ông đang ôm bàn tay đang băng bó.

Gã David muốn rủa chính bản thân mình. Do hôm qua đào đất tìm kiếm thi thể cả một đêm khiến, khiến vô tình bị hòn đá đè lên tay đầy đau đớn. Tay thì bị thương, mà xác thì không thấy đâu.

Đúng lúc có một cô gái tóc vàng đi ngang qua. Gã hoảng loạn quay lại đằng sau lưng, kinh hoàng bởi sự nhìn thấy của mình. Bóng lưng đó y hệt như bóng lưng gã thấy ở siêu thị.

Không thể nào!

Không thể nào!

Đây là cơn ác mộng sao?

- Audrey! Khoan, em hãy đưa cuốn sách này cho ngài Tom!

Ngài Evan rời văn phòng, đuổi theo em và đưa cho em cuốn sách về những nghiên cứu tâm thần được viết bằng tiếng Đức.

- Ngài ấy đã nhờ tôi tìm, vì nó rất hiếm nên tôi đã rất khó khăn khi tìm nó đó.

Cả người gã David cứng đờ ra, ngay khi cô gái tóc vàng quay người lại, cộng thêm cái tên mà tên bác sĩ kia vừa thốt ra làm gã đủ biết đây chính là Audrey. Đứa con gái mà gã đã ném vào trong rừng.

Ngay khi em vừa bước đi, gã liền lấm la lấm lét bám theo em, để chắc chắn bản thân mình không hề nhầm lẫn.

Càng nhìn, gã càng biết mình không hề sai. Dù thời gian đã trôi qua, đứa con gái đó bây giờ đã hoàn toàn trưởng thành và xinh đẹp gấp bội, không hề có vẻ tàn dại mà bị gã hành hạ như lúc trước.

Nó vẫn còn sống sao? Tại sao nó vẫn còn sống? Gã đã chắc chắn nó đã chết rồi mà! Ai? Là ai đã cứu nó!

Bao nhiêu câu hỏi cứ cuồn cuộn dâng trong lòng gã làm gã lơ là, và kết quả là em đã lên chuyến xe buýt gần đó và biến mất.

Thân thể gã bắt đầu run rẩy, gã lo sợ chuyện mình cố ý giết người sẽ bị phát giác. Gã không muốn vào tù dù gã lại bị ám ảnh bởi việc mình làm.

Đầu óc gã bây giờ chỉ nghĩ đến duy nhất một chuyện. Tìm thấy đứa con gái đó, và giết chết nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net