89| Choice

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu mà có một điều ước, em sẽ ước rằng ngài Tom sống lại và cùng em ở lại trong nhà gỗ của cả hai sâu trong rừng. Ở đó, em sẽ cùng ngài ấy trải qua những ngày tháng vô tư âu lo, được ngài ấy ôm vào trong lòng, được ngài ấy hôn lên trán, được ngài ấy gọi là "Cô bướm". Em không cần bất cứ điều gì nữa.

Tại sao? Tại sao lại không được chứ? 

Em chỉ muốn được hạnh phúc bên cạnh ngài Tom thôi mà, để ở bên ngài ấy, em nguyện đánh đổi bất cứ điều gì. Em gào thét trong đau khổ khi bị mắc kẹt trong bóng tối. Đây chính là giây phút mà nàng Audrey từng kiêu ngạo một thời đầu hàng với số phận của mình.

...

Tại một biệt thự đã bốc cháy, để lại những vết cháy đen nham nhở và cột nhà còn sót lại. Những người cứu hỏa nói rằng thật may mắn khi biệt thự nằm biệt lập với những khu khác nên không gây ra ảnh hưởng cháy trên diện rộng. Tuy nhiên, đáng buồn thay họ tìm thấy xác của chủ nhà nằm co cụm lại cháy xém trong phòng ngủ

Mùi của lửa cháy xém cứ bốc lên trong bầu không khí, Conrad đứng trơ ra nhìn biệt thự, bàn tay siết chặt lại. Không thể nào, Audrey... Audrey đã chết rồi sao?

Tai của Conrad ù đi, đầu đau tựa búa đổ, cơn nhộn nhào trong dạ dày hiện lên, trái tim thể đang bị ai đó bóp nghẹn lại. Chỉ vừa mới đây, họ chỉ đang cắt đứt liên lạc thôi mà, không thể nào mà Audrey lại có thể chết được.

- Ngài Hector!_ Một người trong số cảnh sát điều tra hiện trường nhận ra Conrad, bèn kêu lên 

- Xin chào._ Conrad cúi đầu nói

- Tôi nghe nói đây là nhà của cô Audrey nên vội vàng chạy đến đây, thật không ngờ rằng tôi đã đến muộn.

Conrad khó chịu, cố gắng không để lộ vẻ mặt yếu ớt ra cho thiên hạ biết.

- Tôi rất tiếc...

Bên pháp y đang từ tốn khênh chiếc cán được trùm vải trắng lên xe cấp cứu ở gần đó. Conrad liền chạy đến, mong muốn được nhìn thấy liệu đây có phải là Audrey.

- Tôi muốn được nhìn thấy!_ Conrad kích động quát - Cô ấy không thể nào chết được!

Được sự đồng ý của vị cảnh sát gần đó, họ khênh thi thể lên xe cấp cứu, Conrad theo đó cũng ngồi lên để vị pháp y lật chiếc vải trắng ra.

- Tôi phải cảnh cáo anh trước, thi thể đã bị cháy xém rất nặng nề.

Thi thể đã cháy xém không thể nào nhận diện rõ mặt, mùi cháy xém bốc lên làm mọi người trong xe cấp cứu bất giác phải nhíu mày lại, một vài người thì buồn nôn khi chứng kiến xác chết đáng sợ như vậy. Các tứ chi bị co lại giống như người đang co quắp lại, da thịt chỉ để lại mảng đen đã cháy khét.

- Chúng tôi đã khám sơ qua, xác nhận thi thể là nữ._ Một vị pháp y lên tiếng

Tất cả mọi người trong xe đều sửng sốt khi thấy Conrad không chút sợ hãi lật thi thể ra, thậm chí còn cẩn thận kiểm tra vết tích trên người.

- Đây... không phải là Audrey..._ Conrad nói 

Dù chỉ nhìn phía ngoài thì có thân hình tương tự Audrey, nhưng nếu càng nhìn kỹ sẽ thấy có điểm khác là vết sẹo ở vai do dao đâm đã có tự rất lâu. Thi thể của người này không có!

Sau khi được Conrad xác nhận, vị pháp y mới kéo tấm vải lại. Conrad bước xuống xe và cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, cố gắng không để bản thân rơi nước mắt .

Chắc chắn là có kẻ nào đó đang có âm mưu nhắm vào Audrey, đã phóng hỏa và làm giả cái chết của cô gái tóc vàng.

Quay trở về lại biệt thự, vị quản gia khi biết tin liền đi đến về phía ông chủ của mình, lo lắng hỏi

- Đã có chuyện gì với cô Audrey sao, thưa ngài?

- Làm ơn, tôi cần có thời gian một mình.

Nói xong, Conrad mệt mỏi lê từng bước chân nặng nhọc trở về phòng, nhốt bản thân mình trong đó.

Conrad cố hoàn hồn lại sau cuộc gọi khi thông báo biệt thự cô gái tóc vàng bốc cháy. Lúc đó, tinh thần rất hoảng loạn, bản thân không tin là cô gái tóc vàng sẽ chết.

"Reeng"

Điện thoại trên bàn reo lên phá vỡ hàng trăm suy nghĩ chồng lên nhau trong đầu. Conrad mệt mỏi nhấn nút nghe, giọng đã hoàn toàn kiệt sức.

- Conrad.

Nghe thấy giọng từ đầu dây bên kia, cả người Conrad vội vàng đứng phắt dậy, tròng mắt mở to, miệng lắp bắp. Một lát sau, Conrad liền bật cười đầy vẻ chế nhạo.

- Xem nào, ông sống dai thật đấy!

- Xin lỗi con...

- Đến giờ ông mới chịu nhận tôi làm con sao? Thật bất ngờ! Sao nào, hỏi về tình hình cô gái vàng yêu dấu của ông sao? Ông đã giả chết để lừa cô ta, bây giờ lại quay lại? 

Đầu dây bên kia liền im lặng, xem ra Conrad đã đoán đúng rồi.

- Có tin buồn cho ông đây._ Conrad vừa nói vừa ngồi xuống ghế - Cô gái tóc vàng yêu dấu của ông đã chết rồi.

Conrad tin chắc rằng, vụ cháy chỉ mới xảy ra và ông già kia chắc chắn không biết được. Conrad sẽ giữ bí mật Audrey còn sống nhưng mất tích để khi tìm thấy cô ấy về, chỉ còn có thể độc chiếm cô ấy.

Ông già mà Conrad biết chỉ là một tên tự phụ, ích kỷ. Chẳng có đáng mặt đàn ông một chút xíu nào, Conrad vẫn không hiểu vì sao Audrey lại yêu cái lão già gàn dở này. Ông ta vĩnh viễn chỉ là một tên hèn.

- Ông đã đuổi cô ấy đi, bây giờ muốn quay về sao? Ông là đồ tệ bạc mà, và xem kết quả đây! Audrey đã chết! Cảm giác như thế nào hả? 

Khi nghe thấy hắn không trả lời, Conrad nghĩ rằng ông già ắt hẳn đang hối hận và đang tự dằn vặt bản thân mình. Mãi một lúc sau, đầu dây bên kia mới trả lời

- Con nói đúng, ta là một kẻ hèn nhát chạy trốn hiện thực. Ta đã bỏ con một  mình, ta không xứng đáng để được con gọi là cha.

Conrad kinh ngạc mở to tròng mắt, ông già kiêu ngạo đó cũng biết ngộ ra rồi sao? Không thể nào tin được

- Ông nói mấy lời vô nghĩa đó làm gì chứ? Cũng chẳng thể thay đổi hiện tại.

- Con biết mọi thứ không thể qua mắt ta mà, Conrad.

Chậc, Conrad khẽ tặc lưỡi. Vậy ra ông ta đã nhận ra cái xác chết cháy là giả rồi. Ông ta thừa năng lực để làm điều đó.

- Giữa cô ta và tôi, ông chọn ai? 

- Nếu là trước đó, ta sẽ không do dự mà chọn con, hiện tại thì khác.

- Vì sao chứ? Tôi là con ông mà, phải không?

Im lặng một hồi, hắn mới lên tiếng giải thích.

- Audrey thì rất khác. Cô ấy không thể tự lối ra cho mình, cũng không có niềm tin sống mãnh liệt như con. Mọi thứ xung quanh Audrey chỉ là một màu đen và nước mắt. 

- Tôi thì khác gì chứ?

 Conrad phản bác lại, nhớ lại thời quá khứ của mình chạy trốn khỏi trại trẻ mồ côi để tìm , ngủ ở gầm cầu, móc ví để sống và cuối cùng cũng tìm ra thị trấn nơi cha mình ở. 

- Con từng có một gia đình! Ít nhất nó giả tạo, nhưng con cũng đã từng rất hạnh phúc. 

Nhưng đúng thật, Conrad đã từng rất hạnh phúc, ít nhất anh làm bạn với nhiều tên trộm và vô gia cư, có một gần như hoàn hảo.

- Ông muốn gì?

...

Ngoài kia, ở một bệnh viện, có một người đàn ông với mái tóc nâu được chải chuốt cẩn thận, khoác trên mình bộ vest lịch lãm theo dõi người ở từ phía tấm kính bên kia.

- Ngài Wilson, hiện tại bệnh nhân đã mất ý thức và chìm vào hôn mê sâu. Chúng ta có thể tiến hành bước kế tiếp được rồi.

- Hãy giữ cho cô ta và đứa bé trong bụng sống sót. Đó sẽ là nơi mà Chúa tể tái sinh.

- Tôi đã biết rõ, thưa ngài.

Tấm kính bên kia, nằm trên giường bệnh là một người phụ nữ có mái tóc vàng tuyệt đẹp, tuy nhiên gương mặt đã trở nên yếu ớt và bị gắn bởi ống thở để duy trì sự sống, đôi mắt nhắm nghiền rũ xuống, hai bên tay chân bị bỏng do vụ cháy đã được băng bó cẩn thận.

Từng tiếng tít ngắt quãng ở máy đo sự sống cứ thế kêu lên vô vọng trong phòng bệnh lạnh lẽo

- Xin lỗi nhé, búp bê Barbie, đây là vì nghiệp mà cô tạo ra mà thôi.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net