Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, Văn Toàn tay nắm chặt chiếc hộp ấy chạy một mạch lên phòng, nó như thúc giục cậu hãy mở nó ra càng sớm càng tốt. Ngồi huỵch xuống sàn nhà, Văn Toàn vừa mở chiếc hộp vừa tủm tỉm cười, chiếc hộp nhỏ xinh ấy dần dần được mở ra
...
Văn Toàn hậm hực bực tức vì chẳng thấy cái gì trong đó cả, cậu nghĩ rằng anh đang cố tính chơi mình đây mà. Nhưng nhìn kỹ lại một hồi lâu, cậu nhìn thấy một tờ giấy được gấp nhỏ lại dán ở dưới nắp hộp =))
- Cái ông này rảnh sinh nông nỗi à :)? Có cái giấy mà giấu như vàng như bạc
Văn Toàn có chút khó chịu với chiêu trò vớ vẩn này của anh nhưng chuyện này thì gạt qua một bên đi, bây giờ cậu chỉ quan tâm trong tờ giấy ấy viết gì thôi. Cậu từ từ lật những mảnh giấy ra...
- Gì đây ?! Số điện thoại và tên á :v !!

" 0*********
Nhớ gọi cho anh nhé <3
Quế Ngọc Hải "

Những dòng chữ dòng số Quế Hải viết thật cẩn thận làm sao... Nét chữ của anh nắn nót vô cùng, như muốn dành cho cậu cả tấm chân tình vậy...
Văn Toàn vừa lẩm bẩm cái thứ anh viết trên giấy vừa nghĩ ngợi mông lung một hồi ...
" Ái chà !~ tên nghe cũng hay phết chứ đùa >< " - Cậu khúc kha khúc khích

Chẳng hiểu cậu lấy can đảm ở đâu mà chưa gì đã chộp lấy chiếc điện thoại, vừa nhìn vừa bấm những con số được ghi trên giấy...

. Mặt trời dần dần lặn xuống ...

Reng reng !~
Quế Ngọc Hải từ phòng tắm bước ra, cuốn khăn ngang bụng và bước đến lấy điện thoại. Anh tủm tỉm cười để lộ chiếc răng khểnh quyến rũ vô cùng vì anh biết chắc rằng đó là do " em ấy " gọi đến.

🧑: Alo anh nghe !~
( Quế Ngọc Hải nói với giọng vừa ấm áp pha chút khàn đặc )
.

🧒 : Cho em hỏi đây có phải là số của anh Quế Ngọc Hải phải không ạ ?
.

🧑 : Phải ~ là anh đây ! Anh vẫn chưa biết em tên là gì đâu !~
.

🧒 : D...da..dạ...em tên To..àn Nguyễn Văn Toàn
( Cậu trả lời anh bằng một câu nói ấp úng vô cùng )
.

🧑 : Nguyễn Văn Toàn à ?! Cho anh làm quen nhé ~
.

🧒 : Dạ..v..vâng ạ ~

Quế Ngọc Hải cảm thấy cậu nhóc này cũng đáng yêu đấy chứ, can đảm đến nỗi còn dám gọi điện cho mình mà đến lúc nói chuyện thì lại ấp a ấp úng.
.

🧑 : Ngày mai em có rảnh không ?

.

🧒 : Dạ có ạ !! Có chuyện gì không anh ?
.

🧑 : Hahha ~ Gặp mặt một buổi để làm quen em nhỉ ? Ngày mai tại quán ****** lúc 8h em nhé. Anh chờ ~
.

🧒 : Th...thô... À dạ vâng ạ ! Em sẽ đến

Tít..tít...tít ~
Cuộc gọi ngắn ngủi này dường như đã kết thúc. Tuy nó ngắn nhưng lại trao cho Văn Toàn một cơ hội để được gặp anh. Tim cậu như múa lân khi nghe được lời mời của anh, cảm giác ấy khó tả thật ... Văn Toàn lủi thủi đi vào nhà tắm, ngâm mình trong bồn nước nóng, cậu ngửa cổ nhận lấy từng chút hơi nước ấm áp...
" Tại sao thế nhỉ ? Tại sao mình lại chấp nhận lời mời gọi của anh ấy nhỉ ? Quế Ngọc Hải à ... Phải chăng em đã yêu anh rồi sao ?! " - Dòng suy nghĩ này lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu, nó không thể hoà vào hơi nước mà tan biến đi nhưng lại cứ ghim chặt vào đầu óc ... Vào con tim của cậu. Mỗi giây phút ấy, trái tim cậu lại loạn nhịp, mặt cậu ửng đỏ khi nghĩ về anh...
Văn Toàn chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, cậu mặc quần áo rồi ngả lưng trên chiếc giường ấy. Chộp lấy điện thoại, cậu nhìn chằm chằm vào con số này... " Anh " - Vâng! Cậu đã đổi SĐT thành từ " Anh " ...
Văn Toàn cảm thấy thật nhẹ lòng sau khi gặp bao nhiêu thăng trầm trong cuộc sống thì cuối cùng ... Cậu hẳn là đã tìm được một nửa của cuộc đời mình. Có thể ai cũng cho rằng cậu đã quá vội vàng khi nghĩ xa như vậy nhưng không !! Đối với cậu... Một khi trái tim đã rung động thì chắc chắn sẽ có cái kết tốt đẹp, một cái kết đẹp như mơ như trong chuyện cổ tích vậy.
Ánh mắt của cậu dần nhắm lại...

.

"Nguyễn ...Văn ...Toàn" - Quế Ngọc Hải nhấn nhá từng chữ một, anh vừa nói vừa hút điếu xì gà đang cầm trên tay.
Từng làn khói phả từ đôi môi anh mà ra ... Cái cảm giác này khiến anh thoải mái vô cùng, sự hưng phấn ấy càng tăng khi nhận được lời đồng ý của " em "
Anh nhẹ nhàng nằm lên giường... Đôi mắt hờ hững nhìn lên trần nhà. Anh đang nghĩ về người ấy... Về người mà đã làm anh thổn thức từ lần gặp mặt đầu tiên....Nó... nó yên bình thật đấy~ Nụ cười, ánh mắt của cậu khiến cho Quế Ngọc Hải cảm thấy nhẹ lòng, mọi ưu phiền đều tan biến theo làn gió bên khung cửa sổ ... Anh vẫn nhớ như in những hành động đáng yêu vô cùng của cậu, anh vẫn nhớ từng lời nói, từng chi tiết trên khuôn mặt cậu... Nó sẽ chẳng bao giờ có thể phai mờ trong tâm trí của anh đâu ...
" Em là của riêng tôi !~ " - vẫn một chất giọng ấy vang lên trong căn phòng... ấm áp... nhẹ nhàng.... bình yên đến lạ thường ^^

End Chap 7
_______________________________

• Không để các bạn chờ đợi mòn mỏi như trước nữa, mình đã xuất bản ra mẩu chuyện tí xíu nhưng lại so deep như thế này đây :v
• Mùa đông rồi nên các bạn nhớ mặc thật ấm vào nhé, mong rằng các bạn vẫn sẽ ủng hộ truyện của mình trong tương lai !! Mãi yêu ~
• Đã có ai sắm cho mình chiếc áo ROSE FOR YOU của shop Vato9's Zone chưa taa ?? tui là đã sắm 2 em rùi nè <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net