12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Chính Quốc trở về hung tợn mắng bản thân một câu ngu ngốc, Thái Hanh đưa tới cửa anh cũng không nhẫn tâm nói một câu nặng lời, cũng không dám chạm vào cậu, hèn hạ thật.

Chính Quốc dập tắt thuốc ném vào thùng rác, đi thẳng vào nhà.

Từ Viện đang dọn bát đũa, nói:

“Người bạn kia của con học giỏi lắm phải không?”

“Mới vừa giành được hạng nhất cuộc thi vật lý toàn quốc.”

“Hạng nhất luôn à lợi hại thế? Em nói mà em không nhìn lầm đâu.” Từ Viện cười đến híp cả mắt, quay đầu nói với Điền Hướng Phong: “Nhìn là biết ngoan ngoãn.”

Chính Quốc: “…”

“Vừa đẹp trai vừa học giỏi.” Từ Viện bổ sung.

Chính Quốc: “…”

Sao lại có cảm giác mình bị nói móc nói xéo thế nhỉ?

Chính Quốc cắn một miếng dưa bước vào phòng, Từ Viện nói: “Nó về nhà bằng cách nào? Có an toàn không?”

Chính Quốc ném vỏ dưa vào thùng rác, lau tay xong thì ngả người lên giường, ván giường không chịu nổi gánh nặng phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, Chính Quốc giơ tay che trán.

Vận đào hoa, không trị nổi.

Hôm sau lúc Chính Quốc rời giường thì ba mẹ đã dậy rồi, hương vị bữa sáng tràn ngập căn phòng, trời chỉ tờ mờ sáng. Chính Quốc mặc áo khoác: đeo ba lô ra phòng khách: đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy hành lý trên sàn.

“Lại đi đâu đấy?”

“Bạn ba con ở Sơn Tây nói có công việc: bảo ba con qua đó, mẹ đi cùng.” Từ Viện đưa bao thư đựng tiền cho Chính Quốc, “Chắc phải một tháng: để lại cho con một ngàn: không đủ thì gọi mẹ.”

“Không đi không được à?” Chính Quốc nhíu mày nắm bao thư tuy không dày nhưng lại cảm thấy nặng trình trịch.

“Chắc không được: nhà chúng ta còn đeo nợ.” Từ Viện thấp bé: chỉ đủ vỗ vỗ vai Chính Quốc: “Tự chăm sóc cho mình, đừng đi đánh nhau đấy.”

“Vâng.”

“Ăn sáng xong ba mẹ đi.”

Chính Quốc chán nản ăn hết bữa sáng, ba đã mở xe chở hàng chở mẹ đi, Chính Quốc đứng ở trên mái nhà nhìn đường chân trời đã ửng vàng, mặt trời sắp mọc rồi.

Chính Quốc bước vào phòng học đúng lúc chuông reo, một nửa lớp đang vùi đầu ăn sáng, còn có một số khác đang nghiêm túc học bài. Thái Hanh nằm trong số đang nghiêm túc học bài, Chính Quốc đi tới trước mặt cậu, cúi người ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Thái Hanh ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, Chính Quốc híp mắt, lộ ra một chút nguy hiểm:

“Chuyện gì thế?”

Vốn hai bàn ở hai góc, bây giờ lại về cùng nhau.

Cậu cầm bút trong tay, đầu ngón tay thon dài trắng nõn dưới ánh sáng gần như trong suốt, đôi mắt của cậu trong trẻo, trắng đen rõ ràng: “Chuyện gì?”

Ánh mắt Chính Quốc càng sâu, thầy Tiếng Anh vào cửa, anh vòng qua Thái Hanh ngồi vào. Ngả người ra sau dựa vào tường, tay dài khoác lên chỗ tựa lưng trên ghế cậu, híp mắt liếc qua.

Lá gan không nhỏ.

“Đây là bài học hôm qua.” Thái Hanh đưa vở tới, nói: “Cậu nhớ xem đấy.”

“Ờ.”

Thái Hanh ngồi ngay ngắn, phía sau là tay Chính Quốc, dường như cậu có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Nóng rực, mạnh mẽ, là sự ương ngạnh độc nhất ở độ tuổi này.

“Tôi nói thầy chủ nhiệm cậu bị đau bụng.”

“Tôi vẫn chưa tới tháng mà.” Chính Quốc gác chân dài, nghiêng hạ thân, nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn thanh tú của Thái Hanh. Đồng phục mùa hè vẫn chưa phát, bây giờ mặc đồ xuân thu quá nóng, học sinh bèn mặc đại. Cậu mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ áo mở hai nút đầu, lộ ra xương quai xanh. Quần bò tối màu, chân thon dài.

Thái Hanh nghe xong liền bị sặc, ho kịch liệt. Chính Quốc liền thuận tay vỗ vỗ lưng cậu, cố gắng chiếm tiện nghi hết cỡ. Cậu ho càng dữ hơn, mặt ngày càng đỏ.

“Cậu chẳng lẽ không biết bọn con gái mỗi lần xin nghỉ đều thích dùng lí do này sao?” Tay Chính Quốc đặt trên vai Thái Hanh, tới gần, nói cực kỳ nhỏ, thì thầm: “Có cần tôi phổ cập khoa học cho cậu không?”

Thầy Tiếng Anh nhìn xuống dưới thì thấy Chính Quốc đang thầm thì, viên phấn ném chuẩn xác ngay đầu Chính Quốc: “Lên lớp không được nói chuyện.”

Chính Quốc ngồi trở lại, lấy ra một bình nước từ trong balo để trước mặt Thái Hanh.

“Cảm ơn.” Tai Thái Hanh đỏ lên.

Chính Quốc bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Thái Hanh muốn kết hôn với phụ nữ, cậu có vợ chưa cưới, những việc này sớm muộn cũng sẽ hiểu được.

Bây giờ nói cái này đúng là tự làm mình ấm ức.

Mở vở ra, vợ chưa cưới, đính hôn, có đối tượng, có phải là chỉ còn một bước nữa không?

Chính Quốc trợn mắt dữ tợn, đây không phải mặt dày sao, vô duyên vô cớ nghĩ cái này làm gì?

Tiết buổi sáng kết thúc, ủy viên thể dục nhào tới bàn Chính Quốc: “Anh Quốc, cuối tháng có một trận bóng rổ với Tam trung, anh là chủ lực, anh chưa quên đúng không?”

“Biến đi chưa?” Chính Quốc đứng dậy định đi đến nhà vệ sinh, ủy viên thể dục lại nhào lên người Chính Quốc: “Anh Quốc, anh quên thật rồi à?”

Dưới chân bị hụt, quỳ thẳng trên đất.

Ủy viên thể dục quay đầu nhìn phía sau, chỉ nhìn thấy Thái Hanh đang nghiêm túc làm bài tập, hoài nghi mình vừa gặp ma. Lại ngẩng đầu, Chính Quốc đã biến mất.

Chính Quốc xả nước xong thì vào phòng riêng hút một điếu thuốc, đè xuống nỗi khó chịu trong lòng, về lớp lại bị ủy viên thể dục ôm đùi, Chính Quốc không bỏ qua: “Cậu muốn chết à?”

“Còn có hai tuần là thi đấu rồi, anh đại không tham gia huấn luyện, chúng ta thất bại rồi.”

Chính Quốc đá văng cậu ta ra: “Cút.”

“Anh muốn bị bọn Tam trung chỉ mũi chửi là đồ vô dụng à?”

“Có cậu vô dụng thôi.” Chính Quốc nói lạnh nhạt, nhắc nhở cậu ta: “Tôi thì không, cảm ơn.”

Ủy viên thể dục: “…”

Chính Quốc vào chỗ, lấy bài tập số học ra.

“Cậu không tham gia thi đấu bóng rổ à?”

Chính Quốc quay đầu nhìn về phía Thái Hanh, đôi môi Thái Hanh hơi khô, cần được làm ướt, Chính Quốc thay lòng đổi dạ. “Cái gì?”

“Cậu không muốn tham gia?”

“Cậu muốn?”

“Ừm.” Thái Hanh thử thăm dò nhìn về phía Chính Quốc: “Tôi có thể tham gia đội bóng rổ không? Tôi làm dự bị cũng được.”

Dự bị cái đầu cậu! Chính Quốc từng chơi bóng rổ với Thái Hanh. Thái Hanh thoạt nhìn âm thầm vậy thôi chứ khi vào trận cực kỳ hung tàn, cậu đã vào đội thì không ai có tư cách bảo cậu làm dự bị.

Chính Quốc gần đây hơi bận, tập bóng rất lãng phí thời gian, anh cũng không muốn tham gia. Nhìn đôi mắt Thái Hanh, Chính Quốc lại không nhẫn tâm từ chối:

“Buổi chiều có tiết thể dục, cậu tới thử xem.”

Ánh mắt Thái Hanh sáng lên, Chính Quốc liền bổ sung: “Gần đây tôi không có thời gian, không nhất định sẽ tham gia, cậu muốn thì tự chơi, bọn họ không dám bắt nạt cậu đâu.”

Thái Hanh rũ mắt xuống, ánh mắt ảm đạm, chốc lát mới gật đầu: “Ò.”

Chính Quốc nhìn chằm chằm gò má Thái Hanh, Thái Hanh rõ ràng là không vui, cậu ấy không vui cái gì?

Chu Phi vẫn mãi chưa gọi lại, Chính Quốc lo lắng, kiếp trước anh quen Chu Phi là hai năm sau. Hai năm trước Chu Phi nghĩ như thế nào anh chỉ có thể lấy Chu Phi hai năm sau ra để tham khảo, cũng không thể xác định trăm phần trăm.

Tiết thể dục buổi chiều, Đổng Hải và Trần Phi Vũ cùng nhau tới: “Anh Quốc? Đấu với tụi lớp 11/2.”

Đổng Hải và Trần Phi Vũ đều là người của đội bóng rổ, Chính Quốc nhận bóng, quay đầu nhìn Thái Hanh: “Cậu tới đây.”

Thái Hanh dưới ánh mắt của bọn Đổng Hải đi về phía Chính Quốc, Chính Quốc cởi áo khoác ngoài ra, Bạch Kỳ Kỳ lập tức nhặt lên ôm vào trong ngực: “Cố lên anh đại!”

Chính Quốc: “…”

“Trần Phi Vũ cậu ra ngoài đi.”

Trần Phi Vũ sửng sốt nhìn về phía Chính Quốc, Chính Quốc ném bóng cho Đổng Hải: “Thái Hanh thay vị trí của cậu.”

Mặt Đổng Hải cũng đen, bọn họ quen Chính Quốc bao lâu? Thái Hanh mới chuyển trường bao lâu? Chính Quốc đã thẳng thừng chuyển vị trí của Trần Phi Vũ cho Thái Hanh rồi.

“Anh Quốc không phải chứ? Thằng nhóc này có được không?”

Hai người khác đều nhìn về phía Đổng Hải, hi vọng Đổng Hải có thể đứng ra nói chuyện. Dù sao năm người bọn họ đã phối hợp từ lâu rồi, từ lớp 10 đã chơi cùng nhau.

“Cậu ta mà không được, mày lấy đầu tao xuống đánh bóng.” Chính Quốc quay đầu nói với Thái Hanh: “Cậu ở vị trí tiền phong phụ, chú ý phối hợp.”

“Vậy thì Trần —— ”

“Nếu như mày cũng muốn ra với Trần Phi Vũ, tao không ý kiến.”

“Đệt!” Đổng Hải nhặt đồ rơi trên mặt đất.

Ánh mắt Chính Quốc nhìn qua, nói rất bình tĩnh: “Nếu như cậu ta không có thực lực, đây là trận đấu đầu tiên cũng sẽ là trận đấu cuối cùng của cậu ta, cầm áo lên.”

Thái Hanh kéo ống tay áo sơmi, mở thêm một nút áo nữa rồi lùi lại mấy bước, đứng ở phía sau Chính Quốc. Toàn bộ lực chú ý cua cậu đều đặt trên người Chính Quốc, thái độ của những người khác thái độ đối với cậu không có ảnh hưởng chút nào.

Giáo viên thể dục gọi người lớp 11/2 tới, người đứng đầu lớp 11/2 là một học sinh năng khiếu thể dục, được đội tuyển của tỉnh chiêu mộ, vị trí tiền đạo, cao tận hai mét.

Ưu thế lớn nhất của lớp 11/8 là bọn họ có Chính Quốc, Chính Quốc dùng một tay ném cú ba điểm (*) xuất quỷ nhập thần, nhưng đáng tiếc chiều cao chưa đủ, không thể vào đội tuyển của tỉnh.

(*) cú ném 3 điểm: là cú ném ngoài vòng 3 điểm, còn cú ném trong vòng 3 điểm thì chỉ được tính 2 điểm.

Học sinh thể dục đó tên Trương Siêu, nhìn kỹ Thái Hanh: “Ù ôi, lớp các cậu không phải nhận bọn nấm lùn sao, sao bây giờ lại xuất hiện cái sào tre ở đâu ra đây?”

Chính Quốc nghiêng đầu, xoay cổ tay, cười lạnh, quay đầu nói với đội viên: “Thằng quần què nào mới nói bíp bíp gì đấy nhỉ.”

Không cần biết bọn Đổng Hải nghĩ trong lòng như thế nào, nhưng gặp phải khiêu khích của đối thủ thì nhất định phải về phe Chính Quốc. Đổng Hải giơ ngón giữa lên, lập tức hất cằm lên rồi làm động tác cắt cổ, ngay lập tức bị giáo viên thể dục bốp vào đầu: “Tôi không tồn tại ở đây hả?”

Đổng Hải mạnh miệng, tất cả phẫn nộ đều giáng xuống bọn 11/2, giơ cao ngón giữa nhanh chóng quát: “11/2 vô dụng!”

Chính Quốc đẹp trai chơi bóng giỏi, tích lũy được một nhóm fan nữ, giọng sắc bén vang dội, cùng hô: “11/2 vô dụng!”

Giáo viên thể dục: “…”

Tiếng còi vang lên từ tổ trọng tài, Chính Quốc vừa định giành bóng, Thái Hanh nghiêng người chen qua giành lấy bóng trong tay Trương Siêu. Toàn trường chỉ có cậu là mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề chơi bóng rổ, thân hình Thái Hanh linh hoạt, né được Trương Siêu chạy thẳng đến dưới rổ đối phương. Lúc cậu chạy thân hình rất mạnh mẽ, Chính Quốc mất cả hồn.

Năm đó Thái Hanh không nói tiếng nào nhưng ngang ngược hơn bất cứ ai. Cậu muốn chơi bóng rổ, nhưng đội Chính Quốc đã đủ người rồi, đội viên của bọn họ đã trải qua hai năm rèn luyện. Thái Hanh đấu một một với Chính Quốc, thế mà thắng.

“Anh Quốc!”

Giọng nói quen thuộc, góc độ quen thuộc. Bóng rổ bay thẳng đến, Chính Quốc nhảy một cái tiếp được bóng, anh điều chỉnh vị trí, khi tất cả mọi người đều chạy vội tới trước mặt thì nhảy lấy đà chuyền bóng. Bóng trên không trung xẹt qua một đường vòng cung rất đẹp, hoàn mỹ đi vào rổ, cú ném ba điểm.

Tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm, sự phối hợp này quá hoàn hảo. Thái Hanh ở dưới bảng rổ đối phương bị vây, cậu bị ép dời mục tiêu, bên cạnh không có đồng đội, dưới tình huống bốn phía toàn là địch cậu chui xuống dưới nách Trương Siêu rồi vòng qua trực tiếp mạo hiểm ném bóng cho Chính Quốc đang đứng ở trung gian. Vào lúc này bên cạnh Chính Quốc còn có một người của lớp 11/2 canh chừng, khoảng cách xa như vậy, tùy tiện chuyền bóng như thế, Chính Quốc còn nhận bóng được, nhẹ nhàng ném vào một cú ba điểm.

Thái Hanh và Chính Quốc lần đầu tiên phối hợp đúng không? Vậy mà cũng được à? Ăn ý gì ghê gớm vậy.

Chính Quốc hất cằm lên, ánh mắt sắc bén lộ ra, dùng khẩu hình: “Vô dụng.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net