8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì vậy Chính Quốc trong con mắt nhìn trừng trừng của bao người cầm giày Thái Hanh tới, để Thái Hanh ngồi tại chỗ thay giày.

Trần Phi Vũ đau hết cả đầu, quay đầu nhìn về phía Đổng Hải, ánh mắt trưng cầu: Anh đại có phải bị bệnh không?

Anh đại đang mang giày cho ai vậy?

Đổng Hải im lặng vài giây, không nói, chỉ hỏi trời xanh, anh đại có bệnh thật phải không!

Thái Hanh đi giày vào:“Cảm ơn.”

Chính Quốc hung dữ nhìn về phía quần chúng đang vây xem, ánh mắt uy hiếp, dám làm càn tao giết chết chúng mày.

Mọi người: “…”

Thái Hanh cầm giày trượt đi sau Chính Quốc về phía lối ra, Chính Quốc vốn rất cao, mang đôi giày trượt. Rất đẹp trai, trượt cũng rất đẹp, mấy cô gái đều nhìn về phía bên này.

Chính Quốc đến lối ra đưa nửa bình nước cho Thái Hanh: “Cầm giùm tôi.”

Thái Hanh ôm áo và giày của Chính Quốc, ngoan ngoãn đứng ở dưới ánh nắng. Chính Quốc thay giày xong thấy mặt của cậu bị phơi nắng đỏ lên, nhất thời cau mày, nhóc này không phải rất thông minh sao? Sao lại khờ như vậy.

Ném ví tiền lại cho Thái Hanh, Thái Hanh bắt lấy, “Quốc ca?”

Trước đây Thái Hanh cũng gọi mình là Quốc ca, gọi từ lúc nào nhỉ? Từ khi bắt đầu trở mặt. Sau khi gặp mặt thì gọi gì nhỉ? Mặc bộ âu phục chỉn chu của giới kinh doanh, đeo cặp mắt kính lạnh lùng xa cách duỗi tay ra chào: “Điền tổng.”

Ồ.

Cậu ba nhà họ Kim, không phải nhóc hầu đi sau anh.

“Nói.” Chính Quốc một tay đút túi, bước chân dài đi về phía trước, nện từng bước lạnh lẽo.

“Cậu muốn ăn cái gì? Tôi mời cậu ăn nhé.”

Xuyên qua ánh nắng gay gắt, đi tới ven đường Chính Quốc trèo lên xe đạp, nói: “Không cần, hôm nay cảm ơn máy vi tính của cậu, tôi đi về trước.”

Chính Quốc đi được nửa mét, ngưng lại, chân dài giẫm trên đất quay đầu lại nhìn Thái Hanh, “Bọn họ dám bắt nạt cậu thì nói với tôi.”

“Cảm ơn.”

Chính Quốc xụ miệng không bật cười, sợ lại mất khống chế, đi trước cho lành.

Mặt trời nóng rát chiếu lên người, Chính Quốc đạp xe đạp chạy đến đầu đường. Bỗng nhiên có chút khổ sở, chuyện tình cảm không có cách nào miễn cưỡng, không có là không có.

Tình cảm anh dành cho Thái Hanh, cũng không có cách nào. Yêu chính là yêu, không cần biết đã qua bao nhiêu lâu, Thái Hanh chỉ cần mở miệng, anh vẫn sẽ vô điều kiện thỏa mãn tất cả những gì Thái Hanh muốn, anh không có cách nào khống chế chính mình.

Tình cảm của con người là một chuyện rất phức tạp, không phải ai cũng có thể đúng lúc buông tay, đúng lúc tỉnh táo.

Xe công thức một ngừng lại, Chính Quốc đứng ở đầu cầu lúc trước xảy ra tai nạn nhìn nước sông cuồn cuộn. Gió thổi lạnh lẽo, Chính Quốc đốt một điếu thuốc, tàn thuốc bị thổi thành màu đỏ tươi, anh híp mắt nhìn ra xa.

Nơi này vẫn chưa trở thành CBD (*), bây giờ vẫn còn là vùng hoang vu. Chính Quốc hút một hơi rất mạnh, anh từng tự nhủ, nếu có cơ hội trọng sinh đến thời điểm quen biết Thái Hanh, anh nhất định sẽ cách xa cậu.

(*) CBD: Central Business District, khu thương mại trung tâm

Nhưng khi thật sự được quay về, anh lại chỉ muốn tới gần. Mỗi một phút muốn rời xa cậu cũng không thể giữ lại được, nghe rất đáng thương.

Cũng đáng thương thật.

Chính Quốc hút thuốc xong, bóp thuốc ném vào thùng rác, rồi mới đi về nhà.

Phòng ở có ba tầng, nhà bọn họ mướn ở tầng ba, không khí quanh năm tràn ngập mùi ẩm mốc. Chính Quốc đạp xe từ đầu ngõ đã nhìn thấy một chiếc xe tải chặn ở giữa đường, cau mày né qua một bên.

Biết dừng xe thật đấy.

Đậu xe xong thì lên lầu, chủ nhà trọ ở lầu hai chào hỏi anh, Chính Quốc gật đầu. Cầm áo hai bước nhanh lên lâu, đến khúc quanh, chủ nhà trọ nói, “Nhóc con, ba mẹ con về rồi đấy.”

Não Chính Quốc như ngừng lại, nhưng chân không dừng bước, chạy tới lầu ba.

Ba mẹ về rồi? Mười ba năm.

Chính Quốc đã sắp quên bọn họ dáng dấp ra sao, anh hoảng hốt ngẩng đầu. Đẩy cửa phòng ra, mẹ anh đang đốt bếp than, quay đầu nhìn thấy anh, “Quốc  về rồi à?”

Chính Quốc thẫn thờ gật đầu, nhìn chằm chằm mẹ mình. Mẹ còn trẻ, gầy gò, nhưng rất khỏe. Bà đang bưng một thùng than, Chính Quốc bước nhanh đi tới bỏ áo xuống, nhận lấy thùng than: “Mẹ về khi nào?”

“Vừa mới về thôi.” Từ Viện nhìn con trai cao, lòng tràn đầy vui mừng, “Mẹ mang dưa bở Tân Cương về đấy, để trên bàn, con ăn thử đi.”

“Vâng.”

Chính Quốc nhớ ra, chiếc xe tải ở cửa kia là của nhà anh, đã qua một thời gian quá lâu rồi.

Điền Hướng Phong ở trong phòng khách sửa máy radio, âm thanh chói tai từ bên trong truyền tới, như móng tay cào lên thủy tinh. Ba anh vẫn là một người dở kỹ thuật, Chính Quốc đi tới cầm lấy thùng dụng cụ, “Để con sửa cho.”

“Ăn cơm trưa chưa?” Điền Hướng Phong tự mình biết mình, ông quả thật không có thiên phú sửa chữa, chủ động rút lui đưa radio cho Chính Quốc.

“Dạ chưa.”

“Con ăn dưa trước đi, ba đi nấu bát mì cho con.” Điền Hướng Phong rất cưng chiều con trai, dù cho con trai là một tên khốn kiếp, ngày nào cũng đánh nhau trốn học dùng tiền lung tung: “Thịt bò bên kia tươi mới, mùi vị rất ngon, nhưng không mang về được, đáng tiếc thật.”

Chính Quốc chăm chú sửa radio, Điền Hướng Phong khẽ hát đắc ý đi nấu mì, “Trong nhà chẳng có gì cả, mấy ngày này con ăn cơm thế nào? Đói bụng làm sao.”

Chính Quốc trước đây sao lại thấy ba lải nhải nhỉ? Chính Quốc lại đánh giá chuyện này lần nữa, cảm thấy được mình năm đó đúng là cố tình gây sự.

“Ăn bên ngoài.”

“Tiền đủ xài không?”

“Đủ.” Chính Quốc mở vỏ máy ra, nhìn thấy mấy cái dây đứt rời, lấy mấy sợi dây đồng trong thùng dụng cụ ra.”

“Học tập thế nào?”

Chính Quốc cười nhạo: “Rất ổn định.”

Thành tích của Chính Quốc cũng không giảm xuống mà.

“Vậy thì tốt.” Điền Hướng Phong trời sinh cao to, nhưng rất ngốc, cực kỳ dễ tính.”Ba có mua xúc xích, con nếm thử xem.”

Chính Quốc sửa dây xong, cái radio phát ra tiếng nhạc quen thuộc. Điền Hướng Phong cầm cái xẻng nấu ăn trong tay, ló đầu nhìn, “Con trai ba lợi hại thế, cái này mà cũng sửa được.”

Chính Quốc: “…”

Này khó lắm à? Là do ba không sửa được thôi.

“Thêm một trái trứng.”

Sau năm phút, một bát mì trứng bưng tới trước mặt Chính Quốc, Từ Viện đưa đũa cho Chính Quốc, “Mau ăn đi.”

Chính Quốc vùi đầu ăn mì, mũi cay cay.

Ba mẹ vẫn còn ở đây.

“Lần này ba mẹ về bao lâu?”

“Nửa tháng, đi ngang qua Sơn Đông, mua đồ ăn về bán, có thể kiếm thêm một chút.” Từ Viện trong lòng cũng hổ thẹn, ngay lúc con trai cần có người bầu bạn thì bà lại không ở bên: “Xe còn đang nợ, không dừng được.”

“Ba mẹ có từng nghĩ sẽ mở một công ty vận tải chưa?”

Từ Viện kinh ngạc: “Hả? Công ty vận tải?”

“Mẹ biết Kỳ Đạt không?” Trước mắt đây là công ty vận tải duy nhất cả nước.

“Không biết.”

Chính Quốc: “…”

“Họ làm cái gì?”

“Vận tải.” Chính Quốc nói, “Vận tải vật phẩm, nhưng mà bọn họ làm rất độc quyền, chỉ nhận đơn hàng của công ty lớn.”

Nhà bọn họ được đi học nhiều nhất là Chính Quốc, Từ Viện mang qua cái ghế nhỏ ngồi trước mặt Chính Quốc, “Là công ty vận tải lớn đúng không? Hình như ba mẹ đi đường có thấy rồi. Ông Điền, cái đó tên Kỳ Đạt hả?”

Điền Hướng Phong suy nghĩ một phút chốc, gật đầu, “Là công ty lớn đó, liên quan gì đến chúng ta đâu?”

“Chúng ta cũng có thể làm như vậy.” Chính Quốc nói, “Cho thuê xe, thuê lộ tuyến, hợp tác với các chủ thương địa phương.”

Điền Hướng Phong và Từ Viện cùng trợn mắt ngoác mồm, cái này cần bao nhiêu tiền chứ?

Chính Quốc nói, “Lúc ba mẹ chở hàng có phải có người nhờ chở đồ giùm không? Mỗi một lần chở giùm là bao nhiêu tiền? Chúng ta có thể chuẩn bị nhiều xe hơn một chút, cái gì cũng chở, mỗi thành phố đều có tuyến riêng.”

Điền Hướng Phong hít vào một ngụm khí lạnh, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Con trai, con có nghĩ là chuyện này cần bao nhiêu tiền không?”

“Chúng ta có thể tìm công ty lớn hợp tác.” Chính Quốc húp hết ngụm nước mì cuối cùng, “Kéo đầu tư, liều mình một phen.”

Từ Viện vẫn nghe không hiểu, còn đang lạc vào sương mù, “Những chữ này tách ra thì mẹ hiểu, nhưng đứng cạnh nhau, thì cả đầu mẹ cứ dính lại ấy.”

Chính Quốc bỏ bát đũa đứng dậy, “Ba mẹ cứ chờ đấy.”

Anh bước nhanh trở về phòng lấy sổ tay mình đã viết kế hoạch ra, đặt trước mặt Điền Hướng Phong, “Ba mẹ đi làm cho người ta mệt muốn chết mà cả đời cũng không phát tài được.”

Chính Quốc không muốn để cho cha mẹ lái xe, anh muốn tránh phát sinh tai nạn.

“Đây là kế hoạch mới, ba mẹ xem thử đi.” Chính Quốc nói.

Điền Hướng Phong và Từ Viện lật xem kế hoạch mở công ty vận tải Chính Quốc viết, Chính Quốc viết rất tỉ mỉ, những thách thức và khoản thu chi phân tích rất rõ ràng, nhưng ý nghĩ quá khoa trương: “Con xem mấy cái này ở đâu?”

“Sách, máy vi tính.” Chính Quốc nhìn ba, “Internet phát triển rất nhanh, ba mẹ rảnh rỗi thì cũng nghiên cứu thử đi.”

Điền Hướng Phong im lặng một chút: “Máy vi tính không phải chỉ có thể chơi game thôi à?”

Chính Quốc: “…”

“Ý nghĩ này của con bạo quá.” Từ Viện bây giờ đã hiểu ra, cau mày bỏ bản kế hoạch xuống, nói rằng: “Con vẫn cứ đi học cho giỏi đi, chúng ta bây giờ cũng rất tốt, mẹ và ba con có thể nuôi nổi con. Ba mẹ không hi vọng kiếm lời bao nhiêu tiền, người một nhà ở cùng nhau, bình an là tốt rồi.”

“Ba mẹ lái xe ngày đêm thế này thì bình an à?” Chính Quốc nói, “Chỉ vì kiếm chút tiền mà liều mạng, lỡ như — —— ”

Anh chợt dừng lại, chốc lát mới cắn răng nói: “Lỡ như ba mẹ gặp chuyện gì, con phải làm sao đây?”

“Không đâu.” Từ Viện nói, “Ba mẹ rất cẩn thận.”

Nói vài câu với ba mẹ nhất định không được, Chính Quốc nhất định phải bắt tay vào làm chuyện này, làm thành công rồi mới có thể thuyết phục được họ.

Đầu năm 2000, cũng không phải thời đại tươi đẹp của ngành tài chính, Chính Quốc hiện tại cần phải kiếm được vốn.

Đi kiếm tiền ở đâu đây?

“Trong tay ba mẹ có bao nhiêu tiền?” Chính Quốc nói, “Có hai mươi ngàn tệ không?”

Một thằng nhóc mười bảy tuổi nói câu này, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Hai mươi ngàn tệ không phải con số nhỏ, không phải ai cũng có.

“Mới vừa trả lại tiền mượn mua xe rồi.” Từ Viện lấy ra một tờ một trăm đưa cho Chính Quốc, “Chuyện tiền nong con đừng suy nghĩ, ba mẹ sẽ kiếm tiền.”

Chính Quốc nhìn tờ một trăm trong tay mình, tiền thuê nhà một năm ở đây chỉ có một ngàn tệ, bây giờ lại nói chuyện làm ăn cả triệu bạc, cũng đúng là làm khó ba mẹ.

“Mẹ và ba con cũng không phải người làm ăn, kiếm chút tiền đủ sống là được.”

Chính Quốc đặt tiền lên bàn, cầm sổ ghi chép trở về phòng, “Con về phòng làm bài tập.”

Từ Viện nhìn cửa phòng Chính Quốc đóng lại, nói khẽ với Điền Hướng Phong nói, “Có làm thằng bé buồn không?”

Chính Quốc trở về phòng làm bài tập đúng là khác thường, trước đây anh có bao giờ làm bài tập đâu?

“Nếu không em đi nhìn nó xem?” Điền Hướng Phong không đành lòng nhìn Chính Quốc khổ sở, mà chuyện này ông làm không nổi, ông không có năng lực lớn như vậy. Ý nghĩ của Chính Quốc quá bạo gan, Điền Hướng Phong cả đời cũng không dám tưởng tượng, “Chúng ta không đền nổi, hết cách rồi, ài, là tôi không có tiền đồ.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net