Houston, we don't have any problem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi đã đạt được ước muốn kể cho Nghiêm Tử Hiền nghe câu chuyện về bác sĩ Doãn Nhi một mình đứng lên chống lại ác ma đầu hói. Nghiêm Tử Hiền nghe say sưa, tôi càng nhìn vẻ say sưa của anh ta càng muốn đấm. Nghe xong chuyện, Nghiêm Tử Hiền gật gù nói rằng có lẽ hấp tấp đánh giá một con người là không tốt.

Tôi thấy mình há miệng mắc quai rồi.

Cuối năm luôn là thời gian cho những câu chuyện kì diệu xuất hiện, ngoại trừ một khoảng trống nhỏ luôn được dành cho cô gái đã mãi mãi rời bỏ chúng tôi.

Giang Thảo được chuyển về khoa Nhi, trong một phòng bệnh phổ thông có tám đứa nhỏ. Chúng tôi không thường xuyên đến thăm con bé, mùa Giáng Sinh nào tất cả cũng đều bận rộn với đủ công việc phải làm. Tôi có gặp gia đình viêm ruột thừa một lần, ông bố bụng bự bấm bà mẹ ngọc trai đi thẳng trước khi bà định mở miệng cạnh khóe. Bám đùi người nổi tiếng luôn luôn có ích, chẳng ai dám tìm tới Happy House của tôi để nói năng gì.

Trái với lời tuyên bố chắc nịch rằng mình sẽ vô tâm, thỉnh thoảng tôi đã bắt đầu không giấu nổi chuyện mình buồn khi nhớ lại hôm phẫu thuật cho Giang Thảo, tôi nói với Hạ Chi Quang rằng em nên chọn người khác khoa, hoặc em hoặc bác sĩ Doãn Nhi nên chuyển sang khoa khác để yêu nhau mà không bị ai sa thải. Hạ Chi Quang không hề phản đối.

Tôi biết những người người ta yêu nhau thì người ta sẽ hỏi, "sau này ví dụ như anh chẩn đoán nhầm như thế, anh ở nhà nấu ăn rửa bát để em đi làm kiếm sống có được không?". Dù những lời nói đó chín mười phần trăm là nói suông, nhưng người yêu nhau sẽ nói như thế.

Tôi thấy mình dần trở nên tham lam muốn Hạ Chi Quang đáp lại.

Chiếc ghế của Lưu Tiểu Bắc làm sau vài lần ngã đổ vì nhân viên nhất loạt chạy đi cấp cứu thì đã hỏng. Tôi không đem tới chiếc ghế nào nữa mà mặt dày ngồi cạnh Hạ Chi Quang. Hạ Chi Quang vẫn thường không để ý đến tôi, tôi rút điện thoại ra chơi game với Tần Thiên còn em chỉ chăm chú nói chuyện chuyên môn với nhiều người khác. Thỉnh thoảng tôi giả vờ tuột khỏi ghế, Hạ Chi Quang không nhìn sang nhưng vẫn đưa tay xốc ngang eo tôi lại. Tôi cố gắng giả vờ sửa lại chỗ ngồi một cách ồn ào lộ liễu, bác sĩ Doãn Nhi cũng chịu khó liếc nhìn chúng tôi.

Mùa Giáng Sinh ngập phim hoạt hình, tôi vẫn háo hức mua bỏng ngô và coca lạnh vào rạp, mặc kệ chuyện uống xong sẽ ho lên sù sụ. Tôi lấy cớ mình dễ bị cảm để giam Yiyi vào lãnh cung không cho con bé đi theo tôi và Hạ Chi Quang nữa rồi thoải mái vần vò tay em trong rạp phim. Tôi còn để ý hỏi Nghiêm Tử Hiền địa chỉ những nhà hàng có đồ ăn ngon, cũng nhờ Nghiêm Tử Hiền tư vấn xem thử nên tặng gì vào ngày Giáng Sinh để cho Hạ Chi Quang không quên được. Tôi nghiên cứu từ áo khoác đến găng ta và khăn quàng cổ, cuối cùng quyết định chọn cho Hạ Chi Quang một thùng lớn nước rửa tay, một thùng nhỏ kem dưỡng da tay.

Nghiêm Tử Hiền khen tôi đã bắt đầu thông minh lên, còn nhớ Giáng Sinh năm ngoái tôi đã tặng Hạ Chi Quang một bông hoa hái trong vườn anh Bắc Thành, năm kia tặng em một tờ giấy ăn, năm trước nữa tặng em một cọng dây thun nhặt được trên đường.

Nghiêm Tử Hiền nói tôi thông minh, còn tôi lại bắt đầu thấy mình trở nên tính toán.

Dù là há miệng mắc quai, tham lam hay tính toán, tôi cũng vui vì điều đó khá giống với tình yêu của những con người bình thường.

Giang Thảo được xuất viện trước Giáng Sinh, nhưng trong vòng ba tuần con bé nằm viện, Nghiêm Tử Hiền thật sư gọi Doãn Nhi là em gái.

Tôi lại thấy mình bị Nghiêm Tử Hiền phản bội lần thứ n.

Hiếm hoi lắm mới có một ngày tất cả mọi người đều được nghit, Nghiêm Tử Hiền mời tất cả về một nhà với hình thức trang trại để câu cá nấu lẩu mừng Giáng Sinh.

Mọi người, bao gồm cả bác sĩ Doãn Nhi và Tần Thiên. Buổi chiều khi Hạ Chi Quang dừng xe trước cổng, tôi không chút ngạc nhiên khi thấy Tần Thiên nhấp nhổm ở ghế sau còn bác sĩ Doãn Nhi đang ngồi trên ghế lái phụ. Cô ái ngại cười:

"Tiểu Tiệp, chị xin lỗi nhé, chị bị say xe nên muốn ngồi ghế trước. Để tiện nói chuyện bệnh viện với Quang Quang nữa."

Tôi không cần biết Hạ Chi Quang có nghĩ mình suy diễn hay không mà chỉ biết rằng đêm qua tôi lên cơ cảm vì uống quá nhiều coca và hóng gió cùng em nhưng bây giờ vẫn phải quấn chăn ra trình diện, lại còn bị người khác ngang nhiên cướp chỗ. Mở cửa xe đẩy mình vào ghế sau, tôi nằm ngối đầu lên đùi Tần Thiên, một chân đưa lên móc cửa xe kéo sầm lại.

"Không sao đâu, em phải nhường chứ. Em bị say xe nên chỉ muốn nằm ở ghế sau thôi, còn tiện chơi game với Tần Thiên nữa."

Hạ Chi Quang hỏi tôi vì sao giọng nói lại lạ kì như vậy, tôi trả lời rằng đêm qua thức khuya chơi game nên khàn tiếng. Em lẩm bẩm nói đáng đời, tôi cuộn chặt tấm chăn đi đường vào quanh chiếc phao như con sâu đo lớn rồi yên tâm nhắm mắt.

Tần Thiên chơi game im lặng hơn mọi ngày, cậu ta không nói chuyện mà tế nhị gõ vào ô chat:

"Đại sư huynh, anh sốt kìa. Chút nữa xuống xe em đi lấy thuốc cho anh uống."

Tôi bấm gửi cho Tần Thiên một bộ giáp vừa mua ngày hôm qua.

"Còn có tin này rất hot. Thật ra chị Doãn Nhi không hề có bạn trai hồi tháng hai, chị ấy nói dối. Hôm qua anh Quang và chị ấy cãi nhau chuyện gì đó trong phòng dụng cụ, em nghe được."

Tôi nhắn lại cho cậu ta:

"Quang Quang nói phòng chứa dụng cụ nhiều ma trẻ con lắm."

Một tin nhắn dài hơn mười từ, tôi mắt nhắn mắt mở bấm sai tới bốn lỗi. Tôi hé mắt gõ tiếp:

"Cho cậu một đống vàng, tặng cậu thêm hai bộ giáp, ba loại vũ khí cậu tự chọn, bóp đầu giúp tôi đi."

Tần Thiên bị tiền làm mờ mắt, cậu ta dùng một tay nhẹ nhàng ấn vào thái dương tôi.

Không có bạn trai lại gửi sô cô la cho Hạ Chi Quang vào ngày Tình Nhân, bạn trai tôi trúng độc đắc rồi.

_______________

Mặt hồ phẳng lặng đến nỗi tôi cảm giác như sẽ không bao giờ có cá trồi lên, vậy mà tôi vừa thả câu xuống thăm dò thì đã bắt được một con cá nhỏ. Mỗi người đều tản ra một góc để câu cá, tôi đi cùng với Tần Thiên, Hạ Chi Quang và Doãn Nhi.

Bốn chúng tôi đứng trên cây cầu bắc ngang giữa hồ, rõ ràng là bốn người đều không có tâm trạng câu cá. Hạ Chi Quang cho tay vào túi áo tôi xoa xoa bàn tay tôi trong đó, Tần Thiên cắm mặt vào game, Doãn Nhi thì kiên nhẫn buông câu. Câu lên chưa được ba con cá thì tôi đã hắt xì liên tục, Tần Thiên bỏ đi lấy thuốc, Hạ Chi Quang tới chỗ Nghiêm Tử Hiền tìm trà nóng. Còn lại tôi với bác sĩ Doãn Nhi ngồi cùng nhau, tôi vật vờ nhìn chiếc phao trồi lên thụt xuống.

Doãn Nhi nhìn mặt hồ yên ẳng rồi hỏi tôi:

"Tiểu Tiệp đã nghĩ ra quà tặng Giáng Sinh cho Quang Quang chưa?"

Tôi nói:

"Em đã tìm nhà hàng, cũng định đặt vé xem phim. Truyền thống của mọi người ở Hắc Diệu Thạch là làm vòng hoa trạng nguyên em cũng làm cho Quang Quang một cái. Nghiêm Tử Hiền nói em rằng buộc nơ lại đi tới trước mặt em ấy là được rồi. Lần đầu tiên em có bạn trai cùng đón Giáng Sinh, không biết có gì khác hay không."

-----Thật ra chỉ có khác một thùng nước rửa tay thôi.

Doãn Nhi ngập ngừng hỏi:

"Em định đi xem phim gì vậy?"

"Em muốn xem Toy Story."

"Cái này..."

Doãn Nhi đặt cần câh xuống đất, cô tìm ví trong mấy túi áo rồi đưa cho tôi hai chiếc vé xem phim.

"Quang Quang tặng chị hôm qua, vừa hay là phim Tiểu Tiệp thích. Chị tặng lại, em có thể mua bỏng ngô cỡ lớn rồi."

Tôi nheo mắt nhìn hai tấm vé xem phim trong tay mình rồi nói:

"Bác sĩ Doãn, chị đọc sai mật khẩu rồi."

"Hmm?"

Luật bất thành văn của mọi người mà đương nhiên bác sĩ Doãn không thể biết, không nên đụng tới tôi khi tôi đang không khỏe mạnh minh mẫn như ngày thường.

"Mật khẩu đúng phải là 'này Hoàng Tuấn Tiệp, chị thích bạn trai em, bạn trai em yêu chị'. Em không thích lằng nhằng."

Doãn Nhi cau mày nói:

"Em hiểu lầm ý chị nữa rồi, chị chỉ mong hai người vui vẻ hẹn hò cùng nhau."

Tôi bật cười thành tiếng, nhưng tiếng cười lại nhanh chóng biến thành một cơn ho.

"Chị hiểu lầm ý chị thì có. Chị mà muốn em và Quang Quang hẹn hò vui vẻ, chị đã chẳng đưa hai chiếc vé xem phim ra rồi nhấn mạnh rằng Hạ Chi Quang tặng chị, suất chiếu vào đúng Giáng Sinh. 'Trùng hợp quá, bạn chị có tặng vé xem Toy Story nhưng chị không đi xem được, coi như quà Giáng Sinh cho hai người.' , người muốn em và Quang Quang hẹn hò vui vẻ sẽ nói như vậy."

Sau hơn ba mươi năm, tôi vẫn chỉ tự hào vì một điều duy nhất đó là mình luôn luôn nói thẳng.

Bác sĩ Doãn đã câm nín, chắc vì cô cũng không ngờ rằng tôi muốn gì nói nấy. Tôi rút ví ra nhét hai chiếc vé xem phim vào còn chưa kịp nói cảm ơn thì cần câu run bắn lên. Ví tiền rơi xuống nước, tôi ngay lập tức nhào xuống bắt lại ví. Chuyện nói thì dài nhưng thật ra chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, khi tôi định thần lại được thì cả tôi lẫn Doãn Nhi đều đã lùng bùng bám lấy nhau ở trong nước mất rồi.

Nước mùa đông lạnh ngắt, điều buồn cười nhất là tôi lại đang mặc áo phao. Người tôi thật sự giống một con sâu trên mặt nước, còn Doãn Nhi thì đã ngụp lặn khổ sở. Tôi cố gắng ngoi lên khi đầu bị Doãn Nhi bám lấy, vừa phun ra một ngụm nước tôi gào lên:

"Chị biết bơi không?"

Đáp lại tôi là tiếng hít khí khó khăn của Doãn Nhi, tôi chưa cần đến ba giây suy nghĩ đã dứt khoát đánh ngất cô ấy. Kĩ năng đầu tiên khi cứu người đuối nước luôn là đánh ngất nạn nhân đang hoảng loạn nếu không muốn bị động thì bắt đầu chạy tới, nhưng hồ nước rộng lớn, mọi người chạy tới nơi thì tôi đã nắm tóc Doãn Nhi kéo cô lóp ngóp bò được tới bờ.

Tôi vừa nhổ ra một ngụm nước có mùi rêu ngai ngái vừa tự hứa với mình, lần sau tôi sẽ chỉ ngồi ở trong nhà hàng ăn lẩu cá.

_______________

Doãn Nhi vẫn nằm ngất khi mọi người ùa xuống chân cầu. Tôi không lo lắng lắm, chỉ nhẹ vỗ má cô. Tôi đảm bảo nữa thân trên của bác sĩ Doãn Nhi không hề tiếp xúc với nước, bởi tôi đã nhừ hết hai tay vừa nâng cô ấy lên vừa quạt vào bờ.

Tôi vừa vỗ má Doãn Nhi vừa nghĩ thầm, mình bị hớ rồi, đáng ra mình mới là người nên giả chết.

Hạ Chi Quang và Tần Thiên chạy ào tới cùng một lúc, em hất tay tôi ra để bắt mạch cho Doãn Nhi. Bảo vệ của nhà hàng cũng đem tới rất nhiều chăn giữa nhiệt, Tần Thiên nhìn Hạ Chi Quang rồi sau đó trùm lên người tôi hai chiếc chăn lớn, cậu ta cùng với Tuệ Như mỗi người một bên dẫn tôi về phía nhà hàng. Tôi liếc mắt nhìn lại, Hạ Chi Quang thưc hiện hô hấp nhân tạo cho bác sĩ Doãn, bộ dạng của em khá giống với nam chính của mấy bộ phim tình cảm lấy bối cảnh bệnh viện, như là đang sợ hãi cô gái ấy không sống lại dù cô ấy cũng chỉ giống một con cá bị nhúng vào nồi lẩu lạnh.

Chuyện kể ra thì có vẻ bàng quan như đang báo cáo trong một chương trình thời sự, tôi biết lý đó toàn thân mình run lên không hẳn là vì bất cứ một cơn cảm lạnh nào.

_______________

Tôi ngủ ở nhà hàng một buổi chiều, đến khi thức dậy thì nói rằng Hạ Chi Quang đã đưa Doãn Nhi về bệnh viện. Cậu ta để yên cho tướng quằn quại trên màn hình tự xử, rồi cố gắng lựa lời với tôi:

"Đại sư huynh, anh phải hiểu chuyện này. Vì anh Quang là bác sĩ nên cách xử lý của anh ấy sẽ khác với đa số những người còn lại."

Tôi đưa tay ra định cầm điện thoại của Tần Thiên lên chơi tiếp nhưng hai tay đã mỏi nhừ.

"Nói nhiều quá, tôi tự biết Hạ Chi Quang là người như thế nào. Quang Quang công bằng lắm, bệnh nặng sẽ được ưu tiên hơn, không kể bạn trai hay là đồng nghiệp."

Tần Thiên khen tôi sáng suốt, tôi quyết tâm nhấc điện thoại lên chuyển cho cậu ta tất cả vật phẩm trong kho của mình.

Đêm hôm đó tôi vẫn ở lại nhà hàng, bởi vì phòng ngủ quá ấm và chủ nhà hàng cũng vô cùng hào phóng mời tôi ăn hết thứ này đến thứ khác để bồi bổ sức khỏe. Tần Thiên phải về bệnh viện trực, tôi cũng chỉ nói rằng mình muốn ngủ. Tần Thiên cho tôi thuốc hạ sốt với mấy loại vitamin, tôi uống vào thì bắt đầu lờ đờ.

Tôi nhắn tin cho tất cả mọi người.

Tôi nhắn cho Khả Khả:

"Anh không đẩy bác sĩ Doãn Nhi xuống."

Khả Khả trả lời tôi:

"Đương nhiên, em biết mà."

Tôi nhắn cho anh Bắc Thành:

"Em không đẩy bác sĩ Doãn xuống."

Bắc Thành đặc cách trả lời tôi một tin nhắn rất dài:

"Em không cần giải thích gì hết. Hoàng Tuấn Tiệp mà anh quen biết mười mấy năm nay đến nhổ một cọng cỏ trong vườn anh cũng nhác, đừng nói là tốn sức đẩy người ta xuống rồi kéo người ta lên bờ."

Tôi nhắn cho Nghiêm Tử Hiền:

"Em không đẩy chị Doãn Nhi của anh xuống."

Vu Tiểu Bân trả lời tôi:

"Tử Hiền ngủ rồi, ngày mai sẽ nấu lẩu cá cho em ăn bù."

Tôi nhắn cho Lưu Nhược Cốc:

"Anh không đẩy bác sĩ Doãn Nhi xuống nước."

Lưu Nhược Cốc đáp lại:

"Vâng, trời lạnh lắm."

Tôi nhắn cho Trang Tuệ Như:

"Anh không đẩy bác sĩ Doãn."

Trang Tuệ Như trả lời tôi:

"Thật ra em rất thương anh."

Tôi lại nhắn cho Trang Tuệ Như :

"Anh không đẩy."

Tin nhắn lần này đến chậm hơn một chút:

"Không bao giờ em tin anh đẩy."

Tôi nhắn tin cho anh Tiêu Chiến:

"Em không đẩy bác sĩ Doãn Nhi xuống nước, anh tin không? Yes no thôi."

"Yes và Yes, cả anh và anh Nhất Bác."

Tôi nhắn tin cho Hạ Chi Quang:

"Anh không đẩy bác sĩ Doãn Nhi xuống nước."

Ba mươi phút sau không có tin nhắn đến, tôi lại tiếp tục gửi thêm một tin:

"Nếu anh muốn đẩy thì anh đã đẩy trước mặt em rồi."

Tôi nhắn tin cho Vương Giai Phong:

"Tôi không đẩy người ta xuống nước."

Vương Giai Phong không hề có mặt trong đội hình ăn lẩu cá ngày hôm nay.

Anh ta trả lời ngay:

"Thiếu gì cách giết người không dao súng không cả một cái ngón tay, việc gì phải đẩy người ta xuống."

Thú vị thật, tôi lại nhắn:

"Nhưng nếu có người tin rằng tôi đẩy xuống?"

"Thì trả lời rằng có chứng cứ hãy đưa đây, gặp nhau tại tòa án."

"Như thế thì tuyệt tình quá.".

"Em biết, nhưng Doãn Nhi có tiền sử bệnh phổi, hôm nay cô ấy cũng bị cảm. Cô ấy lại không biết bơi và thậm chí còn mắc chứng sợ nước."

Tin nhắn đó là của Hạ Chi Quang. Tôi định trả lời là sợ nước thì chị ta nhận lời Nghiêm Tử Hiền đi câu cá làm cái quái gì, nhưng cuối cùng tôi xóa đi nhập lại vài lần rồi gửi cho Hạ Chi Quang một tin nữa:

"Hoàng Tuấn Tiệp không có tiền sử bệnh gì nhưng lại đang bị rối loạn thần kinh tim. Bác sĩ chủ trị của Hoàng Tuấn Tiệp nói rằng phải tránh làm việc gây xúc động mạnh, tránh vận động quá sức, tránh ghen tị, không được buồn, phải đi ngủ sớm, không được cãi vã, không được để người khác hiểu lầm."

Nói rồi, tôi tắt máy đi ngủ. Bốn giờ sáng, tôi hé mắt theo thói quen. Điện thoại hiện lên hai tin nhắn.

Vương Giai Phong: "Nếu đã không tin tưởng nhau thì tuyệt tình đi thôi."

Hạ Chi Quang: "Em vừa hỏi Tần Thiên. Ngày mai anh nghỉ làm đi, em đón anh về nhà rồi truyền nước."

Tôi trả lời Hạ Chi Quang:

"Nước mắt hay nước hồ cá?"

Hạ Chi Quang trả lời lại ngay:

"Nước biển."

Sáng sớm, tôi nhắn Nghiêm Tử Hiền đến đón. Tôi chờ mãi một câu xin lỗi mà không có. Không phải là xin lỗi vì đã hiểu lầm em hay gì đó, tôi chỉ chờ Hạ Chi Quang nói xin lỗi vì đã để một tên ất ơ chăm sóc cho bạn trai mình.

________________

Tôi truyền nước, tôi ăn uống ngủ nghỉ trong ngôi nhà trên tầng cao nhất tòa nhà Empire vài ngày thì khỏi hẳn. Tôi vẫn đều đặn đặt đồ ăn khuya tới bệnh viện, còn gửi cả hoa cho bác sĩ Doãn Nhi vẫn đang được điều trị. Tần Thiên không thèm báo tin gì của Hạ Chi Quang cho tôi nữa, cậu ta nói rằng tôi thà yêu một cái móng chân còn hơn yêu loại người làm bác sĩ nhưng không truyền được cho bạn trai một trai nước biển nào.

Là tôi từ chối đấy chứ. Hạ Chi Quang nhắn tin gọi điện vài lần một ngày, nội dung chỉ toàn là "anh đang ở đâu." Nghiêm Tử Hiền giận Hạ Chi Quang, anh ta cấm tất cả mọi người trong Hắc Diệu Thạch nói.

Tôi nói với mọi người rất nhiều lần, Hạ Chi Quang chỉ làm theo thứ tự ưu tiên bệnh nặng trước bệnh nhẹ sau, mọi người không ai nghe tôi cả.

Ngày tôi và Hạ Chi Quang gặp lại, ngày đó chỉ cách Giáng Sinh có một ngày.

Buổi sáng, tôi đem hoa tới tặng cho Anna. Mọi người đã đi thăm cậu ấy trước tôi, vòng hoa trạng nguyên đỏ chói nổi bật giữa tuyết và nền đá hoa cương trắng xóa. Tôi nhìn Anna một chút rồi ra về, ở trong chiếc áo phao rộng, tôi thật sự giống một con quạ lớn đi lang thang một mình giữa nghĩa trang.

Buổi trưa, tôi tới Hắc Diệu Thạch thăm Yiyi. Yiyi đã theo Nghiêm Tử Hiền đến viện mồ côi, tôi lái xe về đó. Vòng hoa trạng nguyên rất lớn treo trước cửa đung đưa mãi, tôi chỉ dành thời gian để làm một việc duy nhất là giữ yên không để nó lung lay.

Buổi tối, tôi nhắn tin cho chị Diệu Mễ hỏi rằng mọi người thích ăn gì.

Ngay lập tức, Tần Thiên nhắn tin cho tôi. Tưởng rằng cậu ta phải nói ra bao nhiêu điềm cấm cản hay nhớ nhung, cuối cùng Tần Thiên lại nói rằng thích ăn giò lợn.

Tôi mua hai phần chân giò, một phần cho mọi người, một phần định đem tới cho bác sĩ Doãn Nhi. Phòng trực không có Hạ Chi Quang, mọi ngươid tíu tít ở quanh tôi nhưng tôi lại thấy vở kịch này có hơi lố. Dù sao thì chân giò vẫn ngon như mọi lần, một mình tôi xử hết hơn một nữa rồi chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ. Diệu Mễ lại ngập ngừng nói với tôi rằng Hạ Chi Quang tìm tôi cả tuần nay, anh cáu bẩn với tất cả mọi người dám hỏi sao tôi không đến.

Tôi cười cười nói rằng vậy thì em không nên ở lại nữa, Hạ Chi Quang tìm em để đánh em đấy, chẳng phải yêu thương gì nhau đâu.

________________

Những điều kì diệu luôn xảy ra vào tháng mười hai.

Tôi ôm hộp chân giò đi dọc hành lang bệnh viện. Bác sĩ Doãn Nhi không giống Giang Thảo nhà chúng tôi, cô có thể thoải mái nằm phòng VIP mà không lo mình sẽ hư hỏng. Tôi đếm số phòng rồi dừng lại trước một căn phòng cửa hơi hé. Bên trong có Hạ Chi Quang đang ngồi gọt táo, lại có bác sĩ Doãn Nhi hỏi khẽ, cậu nhận sô cô la của tôi nhân dịp valentine cũng đã ăn hết, bây giờ cậu trả lại cho tôi đi.

Tôi gõ cửa bước vào rồi hỏi bác sĩ Doãn rằng sô cô la của cô ấy gửi cho Hạ Chi Quang tôi đã lỡ miệng ăn hết trong ngày tôi tỏ tình với anh, bây giờ tôi có chân giò ở đây, dù mặn ngọt khác nhau nhưng tôi thay Hạ Chi Quang trả lại.

Hạ Chi Quang thấy tôi thì đứng bật dậy, em ngay lập tức kéo tôi ra khỏi phòng. Đưa tôi vào một phòng còn trống dãy phòng VIP, Hạ Chi Quang cởi áo phao quấn người không chút thời gian ra kiểm tra khắp người tôi. Chỉ vào vết kim đâm còn mờ trên tay tôi. Hạ Chi Quang hỏi:

"Ai truyền nước cho anh thế này?"

Tôi nhe răng cười:

"Anh khá chắc không phải là khỉ truyền nước cho anh đâu."

Hạ Chi Quang mím môi rồi sau đó nắm cổ tay tôi lắc nhẹ:

"Thôi nào, ai truyền nước cho anh?"

"Bác sĩ riêng của Vương Giai Phong, anh ta nói trả công anh nhắn tin nói chuyện."

-----Thật ra Vương Giai Phong, anh ta nói rằng tôi cần khỏe lại để đề phòng trường hợp phải ra tòa.

Hạ Chi Quang làm gì cũng vội vàng. Em ôm chặt tôi đến nỗi tôi cảm giác nứt xương sườn, lại hôn lên tóc, lên má, lên mí mắt, không sót một nơi nào trên mặt. Cắn hôn đã đủ, Hạ Chi Quang ôm tôi rồi nói rằng em xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, em thừa nhận rằng vì quá hoảng hốt khi thấy Doãn Nhi ngất và biết cô ấy có tiền sử bệnh phổi nên mới quên đi mọi điều khác mà chỉ biết cấp cứu cho cô.

Tôi nói với em rằng mình bị rơi ví tiền nên mới nhào xuống lấy, tôi keo kiệt thế nào Hạ Chi Quang biết rõ. Hạ Chi Quang im lặng không nói gì, tôi đành xin lỗi vì đã kéo bác sĩ Doãn xuống nước theo tôi. Hạ Chi Quang nói không sao, Doãn Nhi không sao còn Hoàng Tuấn Tiệp cũng vẫn còn tỉnh táo.

Hạ Chi Quang ôm chặt quá, tôi không nói được rằng Hạ Chi Quang của tôi bây giờ đã giống nam chính mặc áo blouse trong mấy bộ phim y nhảm nhí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net