13, euphoria

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trong buổi họp chọn bài biểu diễn của nhóm chúng tôi, mọi người ai cũng sôi nổi bàn luận. ngoại trừ hai đứa tôi và nong namtan. thế mà oái oăm ở chỗ ngày xưa ẻm với thằng satang yêu đương không công khai nên mọi người ai cũng ngầm khẳng định tôi và ẻm là một cặp. bởi vậy mà vừa ngồi vào bàn họp đã xếp chúng tôi ngồi cạnh nhau chăng?

tôi cảm thấy hơi gai người khi đụng phải ánh mắt như núi lửa sắp phun trào của thằng tóc xám ngồi phía đối diện. áp lực quá... tôi thấy trước được một tương lai bị từ mặt rồi đó.

"mình nghĩ cho bạn winny với namtan hát đôi đi, đằng nào cũng là một cặp kiểu gì phối hợp cũng ăn ý." đó là sáng kiến chết tiệt của một bạn nữ lạ mặt nào đó tự nhận là leader.

nong namtan ái ngại nhìn về phía tôi, em mỉm cười nhưng có vẻ cũng không thoải mái.

"ý kiến bạn sao hả namtan?"

"ừm... mình sao cũng được ấy mà."

tôi cũng hơi bất ngờ khi em nhận lời, tự dưng cả lũ ồ lên rồi liên tục trêu tôi với ẻm. nào là nhận lời vì người yêu, rồi cả ship này ship kia. chết tiệt khó xử quá...

*rầm*

ôi là trời, thằng satang còn mỗi cái tay trái cũng không biết giữ. không hiểu nó nghĩ gì mà nắm chặt tay đập cái rầm khiến cái bàn như muốn gãy làm đôi, nó đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt ở đó. bầu không khí chợt im lặng lạ thường.

"b-bạn satang có ý kiến gì hả?" leader của chúng tôi cũng có phần rén nhưng vẫn cố mỉm cười mà dò hỏi nó.

"... không, mình đập muỗi thôi." không gian kín mít, bật điều hoà mát lạnh mà có muỗi cũng hay đấy... tôi như hiểu ra gì đó, vội lắc nhẹ đầu tỏ ý không muốn nhưng nó còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.

"ơ nhưng cái tay satang như vậy sao nó đánh đàn được?" tự dưng đầu tôi nhảy số, phải chỉnh lại đội hình mới được chứ như này bất ổn quá.

"vậy bạn satang chuyển qua hát nha."

đúng vậy, vị trí hát đôi phải là của tôi và nó!!!

"còn bạn winny đánh đàn nha. pond có nói với mình không được để hai bạn gần nhau không là chúng ta không lên sân khấu nổi đâu." một bạn nam khác lên tiếng, trời ơi sao không ai nghe thấy tiếng lòng của tôi hết vậy?! có được đứa bạn như thằng pond cũng đáo để quá cơ?

vậy là vị trí hát đôi thuộc về thằng satang và nong namtan, tôi lùi về phía sau đánh bass. sau khi sâp xếp êm xuôi, chúng tôi bắt tay vào dựng bài.

úi dời trông kìa, tôi sẽ không nói là nong namtan cứ ngại ngùng rồi làm lỗi nhịp của mọi người đâu.

"p'satang... khúc này hát sao ạ?" hình như ẻm cũng tự ý thức được mình làm ảnh hưởng tới tiến độ chung nên đã dẹp hết sự ngượng ngùng qua một bên mà mở lời hỏi thằng satang. rồi mắc gì thằng quỷ kia cũng sáp lại chỉ ẻm vậy?!

thấy hai người đó càng ngày càng sát lại gần khiến tôi hơi nóng mắt. tôi không hề ghen.

"à... ra là vậy" ẻm bắt đầu thoải mái hơn, cười tươi rói và đã nắm được nhịp. cũng phải thôi, thằng satang giúp ẻm mà. tôi thèm vào mà ghen.

chúng tôi hoàn thành được tương đối tiến độ, cặp hát chính cũng ăn ý gớm vì mỗi lần nong namtan cất giọng là thằng đáng ghét kia hát bè support cho nhiệt tình mà. có gì đâu, chỉ là làm việc nhóm thôi.

"tốt rồi, mọi người tạm nghỉ giải lao. namtan với satang hát hay lắm á, cứ thế tiếp tục nha!"

"ưm... em cảm ơn ạ, p'satang." dường như ẻm đã quên mất sự hiện diện của tôi, khẽ đụng vào cánh tay "người yêu tôi" rồi nói lời cảm ơn một cách vô tư. thú thật ban đầu ẻm đáng yêu bao nhiêu thì bây giờ tôi thấy ẻm đáng ghét bấy nhiêu. thằng satang có hơi giật mình lùi lại rồi đưa ánh mắt lo lắng nhìn về phía tôi. à cũng biết sợ đấy ư?

"winny, bạn đánh lệch nhịp nhiều quá vậy? tập trung chút đi!" leader đã nhận ra sự xao nhãng của tôi nên có phần trách móc. tôi lại nén cơn giận xuống, mỉm cười miễn cưỡng rồi xin lỗi mọi người.

nong namtan cùng mấy đứa kia kéo thằng satang đi mua nước, còn tôi thì ở lại một mình để tập lại những chỗ sai ban nãy. tôi cũng chẳng muốn đi theo để bận tâm mấy cái không đâu nữa.

nhưng bực mình thật đấy. tôi có thử đi thử lại bao nhiêu lần cũng không thể đánh đúng nhịp, cứ mỗi lần nhắm mắt lại hình ảnh hai con người kia đứng hát song ca lại hiện ra.

"lại sai nữa rồi." thằng satang đã đứng ngoài cửa từ khi nào không hay. thấy nó mặt tôi xị xuống liền, hôm nay bạn satang đáng ghét hơn thường ngày nhé.

"biết rồi, khỏi nói." tôi cau mày đáp lại với thái độ đến là khó ưa.

"sao không đi với mọi người?"

"tao trốn để ở lại với mày mà." nó tiến lại gần phía sau tôi, luồn tay trái qua phía trước. các ngón tay ấm nóng, có hơi nhiều vết chai ấn đè lên các ngón tay tôi trên phím đàn. giọng nó sát bên tai, ân cần đếm nhịp giúp tôi.

"chuẩn rồi. mày làm được rồi đó!" nó vui ra mặt, gật gù khen lấy khen để.

"cũng ghê đấy. bảo sao nong namtan hát không chệch nhịp nào. còn cảm ơn rối rít cơ mà." tôi nhếch môi cười đểu rồi làm giọng châm biếm, tôi vẫn chưa hết ghét nó đâu nhé!

"ô hổ, winny ghen hả?" nghe vậy nó còn cười tươi hơn. đương nhiên là tôi phủ nhận rồi, ai thèm ghen chứ?

nó khoái cái việc chọc cho tôi ngại lắm nên cứ nhắc đi nhắc lại dai như đỉa, sau cùng tôi không thèm chối nữa nó mới chịu dừng lại. trong cái không gian kín này hiếm lắm mới có cơ hội tôi với nó được đứng gần nhau thế này nên thú thật tôi mong lũ kia đừng quay lại thì hơn.

"nhìn cái gì? sắp mòn mặt tao rồi?"

"thì muốn ngắm mày thôi... mày toàn ở phía sau nên tao không có quay lại ngắm được." tôi có hơi ngại cái ánh mắt long lanh của nó lúc này dù nó đã làm dịu đi hết đống lửa giận âm ỉ trong lòng tôi.

tôi vòng tay qua cổ nó, rút ngắn cự li khuôn mặt của hai đứa hơn:

"mày bị cận mà, xa thế sao mà ngắm?"

"vậy gần hơn nữa nhé?"

"ừ"

thấy nó mãn nguyện tới nỗi cười tít cả mắt, tôi cũng bất giác mỉm cười theo.

"xin lỗi vì đã làm mày ghen"

tôi chỉ gật đầu cho qua trước lời xin lỗi của nó, nhìn cậu trai gần kề trước mắt, đáng yêu như vậy sao tôi nỡ giận cho được? tôi có chút lo lắng khi chỉ qua một ánh mắt, thằng satang đã khiến lòng tôi căng tràn trong tình yêu rồi. tôi lo sợ tôi sẽ yêu nó nhiều hơn trước, rồi một ngày khi lũ bạn tôi phát giác ra, sao tôi nỡ rời xa nó đây?

vẫn là nên tự mình nói ra thì hơn. tôi ghét cái việc phải ghen tuông trong thầm lặng. rõ ràng là người yêu mình, không được nhận cũng khó chịu lắm chứ?

"hớiii satang, winny!!!" mé cái lũ này gắn động cơ vào chân à mà đi nhanh thế? chúng nó đã quay trở về ngay sau 10 phút ngắn ngủi.

"au! mày có ngon thì leo lên làm bố tao nè!? mày dạy đánh đàn hay dạy đời tao đấy thằng kia?" nói muốn công khai là mõm thôi chứ tôi vẫn rén bỏ mẹ. theo phản xạ tôi liền lớn giọng rồi làm bộ đẩy thằng satang ra xa.

"ơ? thì tại mày ngu quá đó winny? thiết nghĩ đánh đàn không nổi thì đánh tao này?! tao không ngán mày đâu!" nó cũng nhập vai trong 1 tíc tắc mà tiến lại gần đẩy vai tôi một cách hung hăng làm các bạn phải lao vào giữa để cản.

tôi sẽ không nói là trong lúc lời qua tiếng lại, chúng tôi rất nhiệt tình lao vào nhau như chuẩn bị nắm đầu nhau tới nơi, thì thằng satang lén gửi heart sign cho tôi đâu.

thật sự đấy? có thể bớt dễ thương lại được không?

...

winny ơi chóng khoẻ để về với anh em nhé huhu😭 coi live thấy nhỏ uni kêu winny đang nghỉ ngơi rồi sẽ quay lại sớm thôi mà cái mặt buồn thiu🥹 tui đau ở đây này👉🫀!!! kiểu từ lúc winny vào viện xong coi story mấy đứa đi tập promnight mà kco winny tui thấy siêu siêu buồn xong còn không thấy satang nhắc gì tới càng buồn hơn. nay coi được satang chấn an fan về chiện của winny thấy mình yên lòng dữ lắm😭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net