Chương 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, cô dựa vào chiếc ghế đặt trong phòng ngủ, lười biếng đọc những con chữ trong cuốn sách lãng mạn mình yêu thích.

Ngài Jerome tối nay lại đi có tiệc bỏ rơi cô ở nhà. Điều đó làm cô giận ngài ấy hết sức

Zoe bước ra khỏi phòng, trên người mặc bộ đồ ngủ màu trắng tinh, từ từ bước xuống bậc thang tựa như một thiên sứ được gửi đến từ thiên đàng.

" Cộc... cộc..."

Có tiếng gõ cửa từ sảnh chính vang lên. Quái lạ, nếu là ngài Jerome đã về thì ngài ấy không bao giờ gõ cửa cả.

Cô người hầu mở cửa, cô nhận thấy đó là vị linh mục lúc sáng. Tại sao ông ta lại gõ cửa vào buổi tối đêm như vậy?

- Thưa tiểu thư, có Cha Stefan muốn gặp cô!_ Cô người hầu nói

Cô rất ghét tên linh mục này, cô không có một chút thiện cảm với con người này.

- Trời đã tối rồi, Cha đến có việc gì không?_ Cô hỏi bằng giọng tao nhã hết sức có thể

- Chỉ là tôi muốn qua chào. Cô là người mới đến nơi này phải không? Cô tên gì?

- Tôi đến đây đã lâu rồi. Tôi tên là Zoe!

Cha Stefan quan sát cô từ dưới lên trên, rồi nở nụ cười lịch sự

- Xin lỗi đã làm phiền cô vào giờ này. Tôi chỉ muốn mời ngài Jerome đến buổi lễ ở nhà thờ ngày mai, có vẻ ngài ấy không có ở nhà. Nếu ngài không thể đến được thì mai cô có thể đến thay ngài ấy được không?

Rốt cuộc ông ta có ý định gì đây?

- Ôi, ngài ấy rất vui khi được Cha mời đến. Rất xin lỗi, tôi không thể đến vì sức khỏe tôi hơi yếu.

- Thế thì tôi xin lỗi cô lần nữa. Có món quà tôi muốn tặng cô chúc mừng cô đến thị trấn này.

Một người linh mục bị cả trẻ con ghét tặng quà cho cô, cô nên nhận hay từ chối?

Cha Stefan lấy ra một dây chuyền thập giá treo lủng lẳng trước mặt cô.

- Chúa ban phước lành cho cô. Mong cô có thể khỏe lên!

- Xin lỗi, tôi không thể nhận lấy nó! Nó thật quý giá!_ Cô giả vờ tỏ ra rất cảm động

- Cô hãy cầm lấy nó đi!

Cầm lấy? Cầm lấy nó? Một vũ khí có thể giết chết cô?

- Cô có thể nhận dùm tôi được không?_ Cô nói với người hầu

- Tôi muốn cô nhận lấy tấm lòng thành của tôi!

Zoe kìm nén ngọn lửa tức giận trong lòng, run rẩy vươn tay chạm lấy dây chuyền thánh giá. Một luồn nóng như dội vào bàn tay cô

- Cảm ơn ngài...

Cô khó khăn nói, đóng sầm cửa lại thả rơi dây chuyền xuống đất. Bàn tay cầm dây chuyền bị bỏng một chút. Điều đó làm cô tức giận ra lệnh

- Để nó đâu mà tôi không thấy nó đi.

Cô nhìn vào lòng bàn tay mình, rồi nắm chặt lại, tự hứa với lòng mình sẽ giết chết tên linh mục đó.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net