5 (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Bây giờ hãy nói cho anh biết đi," Jeonghan khích lệ cậu lên tiếng.

Joshua do dự một lúc, lấy hết can đảm và nói với Jeonghan, "Em không muốn anh giữ mọi thứ trong lòng nữa, Jeonghan-hyung. Em hy vọng anh có thể thoải mái nói với em nếu có điều gì đó khiến anh phiền lòng hoặc tương tự như vậy. Em ước anh có thể chia sẻ nhiều hơn với em."

"Được, anh hứa." Một ngày nào đó, Jeonghan cũng sẽ kể cho Joshua nghe tất cả mọi chuyện nhưng không phải bây giờ, không phải khi anh vẫn còn đang trong thời gian cố gắng chấp nhận sự thật. "Em biết đấy, anh là kiểu người luôn giữ mọi suy nghĩ trong lòng như vậy. Nên hãy cho anh một ít thời gian để suy nghĩ về nó. Nhưng bất cứ khi nào em nghĩ rằng anh đang giữ tâm sự quá lâu hoặc quá nhiều thì em có thể mắng anh vì thói quen xấu này".

Joshua cười trong thanh âm sống động và ấm áp hơn bao giờ hết. "Em nhất định sẽ làm vậy."

Nếu Jeonghan phải ở lại đây mãi mãi, không bao giờ trở lại thế giới của mình hay gặp lại Joshua của anh được nữa, thì đó cũng không phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với anh. Nếu anh phải chia tay Joshua mà anh luôn yêu thương, ở đây sẽ lại có một người có thể khiến anh yêu, một người mà anh muốn bảo vệ, một người mà anh muốn dõi theo. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với anh là mất đi Joshua và miễn là điều đó không xảy ra ở cả hai thế giới, thì cho đến cuối cùng Jeonghan vẫn sẽ chống đỡ được.

Dù nó sẽ làm tim anh rỉ máu nhưng anh vẫn có thể chịu đựng được.

"Đôi khi những câu anh hỏi em thực sự kỳ lạ đấy," Joshua nói với anh.

Yeah, phải công nhận là khá kỳ lạ và tới bản thân Jeonghan còn cảm thấy tình huống này thật nực cười.

Joshua thở dài, thu hẹp khoảng cách giữa họ và nhẹ nhàng tựa vào vai Jeonghan. "Em thừa nhận rằng là maknae của nhóm đôi khi thật khó khăn. Em luôn cảm thấy như có một khoảng cách giữa em và các hyung. Nhưng dù vậy thì việc làm maknae không phải không tốt. Em luôn có thể yêu cầu các hyung, đặc biệt là Jeonghan hyung làm bất cứ điều gì cho em."

"Em gan nhỉ," Jeonghan vừa nói vừa véo má Joshua, khiến cậu bật cười toe toét.

"Nhưng... trở thành thành viên lớn tuổi nhất trong nhóm, cùng tuổi với hyung chắc cũng rất tuyệt nhỉ. Em nghĩ cả hai đều tuyệt vời theo cách riêng của nó. Nên làm maknae hay làm hyung lớn đều được."

Jeonghan đã tự nhận ra rằng cả hai Joshua đều tuyệt vời nhưng lúc này, khi trực tiếp nghe những điều này từ maknae Joshua đã khiến anh cảm thấy tâm hồn mình như được an ủi phần nào. Đó là một sự trấn an rằng suy nghĩ của anh là đúng và mọi thứ đều sẽ ổn thôi.

Đột nhiên một cơn rùng mình chạy dọc khắp người Jeonghan.

"Nếu cậu là em út của Seventeen thì sao Shua?"

Anh có thể nghe thấy giọng nói của chính mình đang vang vọng yếu ớt bên tai, nhưng không phải do chính anh nói mà bởi một người nào đó, từ một nơi nào đó rất xa.

Đột nhiên Jeonghan nắm lấy vai Joshua, buộc maknae phải đối mặt với anh.

Joshua bối rối trước sự thay đổi tâm trạng đột ngột của Jeonghan, bối rối không hiểu tại sao anh lại hoảng sợ như vậy. "Jeonghan hyung? Có chuyện gì sao?"

Jeonghan đã cố gắng chấp nhận rằng có khả năng mình sẽ ở lại thế giới này mãi mãi, nhưng ngay giây phút này anh có cảm giác rằng mình sẽ phải xa maknae Joshua rất, rất sớm. Có thứ gì đó đang nói với anh rằng hôm nay sẽ là ngày cuối cùng anh ở đây.

Quá bất ngờ và Jeonghan không còn nhiều thời gian nữa.

"Shua, anh muốn em biết một điều." Có rất nhiều điều anh muốn nói với cậu nhưng điều này là quan trọng hơn cả thảy. Jeonghan nhìn thẳng vào mắt Joshua, hy vọng cảm xúc từ tận đáy lòng mình có thể chạm đến cậu. Joshua là tất cả đối với anh và chắc hẳn Jeonghan của thế giới này cũng nghĩ vậy.

"Em là người quan trọng nhất đối với anh và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi."

"Vâng?" Joshua choáng ngợp trước ánh mắt mãnh liệt của Jeonghan, cậu gần như bối rối không biết phải phản ứng lại như thế nào.

"Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, cho dù anh có cư xử kỳ lạ hay xa cách như thế nào thì sự thật rằng em là người quan trọng nhất đối với anh sẽ không bao giờ thay đổi, được chứ?" Jeonghan lặp lại, nhẹ nhàng ôm lấy má Joshua và nhẹ nhàng vuốt ve chúng.

Joshua mở to mắt, mơ hồ xử lý mức độ nghiêm trọng trong lời nói của Jeonghan, rồi gật đầu một cách chậm rãi. "Được."

"Tốt rồi. Anh chỉ không muốn em hiểu lầm, không bao giờ."

"... Nhưng tại sao anh lại đột nhiên nói điều này vậy?"

"Bởi vì anh sẽ sớm rời đi để gặp Joshua của anh, và Jeonghan-hyung của em cũng sẽ trở lại với em," đây là điều Jeonghan muốn nói nhưng tất nhiên nếu nói điều đó ra thì nghe có vẻ điên rồ và Joshua sẽ không thể hiểu được. Vậy nên thay vào đó, Jeonghan đã nói với cậu rằng  "Bởi vì... anh muốn em biết điều đó. Anh muốn nói với em khi anh còn có thể."

Chết tiệt, lúc này Jeonghan gần như sắp khóc rồi. Anh tựa đầu vào vai Joshua để cố gắng giấu đi khuôn mặt của mình và ngạc nhiên khi Joshua chủ động vòng tay trao cho anh một cái ôm ấm áp.

"Anh cũng vậy, anh là người quan trọng nhất đối với em, Jeonghan-hyung," Joshua khẽ thì thầm. Jeonghan tự hỏi liệu đôi mắt tựa như thuỷ tinh sắp vỡ kia có phải là đứa nhỏ này cũng sắp khóc rồi không?

Jeonghan nhắm mắt, tận hưởng cảm giác đắm chìm trong vòng tay của Joshua, cảm nhận từng hơi ấm dễ chịu mà cậu mang lại, hít lấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc của cậu. Bất kể họ đang ở thế giới nào, bất kể là ai, Jeonghan biết rằng, rồi vũ trụ cũng sẽ mang họ lại với nhau. Họ sẽ luôn ở bên nhau.

Khi anh đáp lại cái ôm của Joshua, kéo cậu lại gần và tựa vào hõm cổ cậu, Jeonghan đã nghĩ rằng sau khi quay trở lại thế giới của mình, anh sẽ chiều chuộng và yêu thương cậu bạn Joshua của mình nhiều hơn nữa, đối xử với cậu ấy như một maknae đáng được trân trọng. Nhưng bây giờ anh sẽ chỉ tập trung vào cậu maknae trước mặt vì có thể sau ngày hôm nay, họ sẽ không thể gặp nhau được nữa.

Joshua như thể đọc được suy nghĩ của Jeonghan.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Jeonghan-hyung. Cả anh và em, chúng ta rồi sẽ ổn thôi."

Jeonghan cảm thấy trái tim mình đau nhói vì lời tạm biệt không thể nói ra thành lời, anh càng đau đớn hơn khi chỉ mình anh ôm nỗi đau từ biệt này. Nhưng trên cả  nỗi đau, anh dường như có thể cảm nhận được chút hơi ấm đang nở rộ trong lồng ngực mình.

Thực sự là cả hai đều là Joshua mà anh vô cùng yêu quý.

—-------------------------------------------

Jeonghan mơ thấy mình đứng trước gương, hình ảnh phản chiếu giống y hệt anh trong gương đang nhìn chằm chằm vào chính mình.

"Vậy, cậu cảm thấy thế nào?"

"Hừm. Shua dưới góc độ maknae thực sự vô cùng tuyệt vời. Mỗi ngày trôi qua tôi đều như chết chìm vì sự dễ thương của cậu ấy. Tất nhiên  không phải là Shua của tôi không dễ thương, nhưng cậu hiểu ý tôi mà đúng không. Sự thật ngây thơ và trong sáng của cậu ấy thật đáng yêu. Cậu ấy cứ bất giác khiến mọi người muốn chiều chuộng và nâng niu như vậy".

"Ừm, tôi biết mà."

"Còn Shua của tôi thì sao?"

"Thành thật mà nói thì việc trở nên bằng tuổi nhau thực sự rất tuyệt. Cảm giác như thể cậu sẽ luôn có một ai đó để có thể dựa vào. Tất nhiên cũng không phải tôi không làm được điều đó với Shua bé nhỏ của mình, nhưng nó là một cái gì đó khá mới mẻ. Tôi và cậu ấy có thể chia sẻ mọi thứ với nhau mà không chút do dự. Điều đó khiến tôi cảm thấy giản dị và thân thuộc."

"Tôi hiểu điều cậu đang nói."

"Ừm hmm."

Cả hai chìm vào im lặng.

"Tôi đoán chúng ta thực sự là cùng một người, bởi vì tôi có thể đoán được những gì cậu đang nghĩ lúc này."

"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Tôi đoán cả tôi và cậu, mỗi người thực sự đều thích Shua của riêng mình hơn, phải không?"

"Đúng vậy, tôi nhớ cậu ấy rất nhiều."

"Tôi cũng không khác gì cậu đâu."

"Joshuji của tôi là tuyệt nhất."

"Cậu nói gì vậy? Joshuji của tôi mới là tuyệt nhất."

Cuối cùng, cả hai cùng bật cười.

"Vậy nên, đến lúc trở về rồi?"

"Ừ, đến lúc hoán đổi lại rồi. Tôi sẽ nhớ Shua của cậu, nhưng tôi nhớ người đang chờ tôi ở thế giới của tôi nhiều hơn."

"Tôi mừng vì chúng ta có cùng một suy nghĩ đấy."

—--------------------------------------------------

Jeonghan choàng tỉnh giấc khi nghe tiếng chuông báo thức đầu tiên vang lên.

Anh chớp mắt nhìn trần nhà một lúc, cảm thấy tâm trạng đột nhiên cảnh giác đến khó hiểu với một người vừa mới thức dậy như anh. Trong anh có một cảm giác gì đó khó tả, một cảm giác siêu thực như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài. Anh mơ hồ nhớ mình đã nói chuyện với ai đó và giấc mơ rất giống với một giấc mơ kỳ lạ khác mà anh vừa gặp vào hai tuần trước.

Một giấc mơ bắt đầu mọi thứ và một giấc mơ kết thúc mọi thứ.

Jeonghan bối rối nhưng anh cảm thấy đau nhói trong lồng ngực, một cảm giác khao khát không ngừng thôi thúc bản thân mình.

Thôi thúc anh phải tìm Joshua.

Trong một khắc, Jeonghan đã nhớ ra tất cả.

"Joshua," Jeonghan thì thào tên cậu trong hơi thở nặng nhọc, đột ngột lao ra khỏi phòng và chạy về phía phòng Joshua. Dù đang vội nhưng Jeonghan vẫn đủ tỉnh táo để không mạnh tay phá hỏng cái cửa đáng thương kia, nếu không sẽ kích động sự phẫn nộ của cả đám trong ký túc xá này mất.

Cậu đang ở đó, đang yên bình trong giấc ngủ trên chiếc giường thân thuộc, vùi mình dưới chiếc chăn bông với vẻ mặt an tĩnh và mái tóc lòa xòa rũ xuống mắt.

Jeonghan cảm thấy nhẹ nhõm trước cảnh tượng quen thuộc này nhưng lại nhanh chóng bị cảm giác khẩn trương bao trùm lấy..

Không chút do dự, Jeonghan đi thẳng vào phòng và lắc mạnh vai Joshua. "Shua! Thức dậy đi! Shua!"

Không đời nào có chuyện Joshua không bị tỉnh giấc khi bị đối xử thô bạo như vậy. Cậu nhăn mặt khó chịu vì Jeonghan mới sáng sớm đã làm ầm ĩ rồi.

"Ưm... chuyện gì vậy, Jeonghan?"

Chỉ là Jeonghan. Không phải "hyung".

Jeonghan nhảy lên người Joshua, đè toàn bộ sức nặng của bản thân lên người cậu theo đúng nghĩa đen. "Shua, có điều này vô cùng, vô cùng, vô cùng quan trọng luôn đấy... Cậu bao nhiêu tuổi?"

"Lại nữa à? Tôi 26, tình yêu của tôi ơi, TÔI 26 TUỔI, vừa lòng cậu chưa Jeonghan," Joshua vặn vẹo người cố gắng đá Jeonghan ra.

"Shua... Này.... Nhìn tớ này," Jeonghan nắm lấy hai bả vai Joshua, ấn chặt người cậu xuống để bắt cậu tập trung nhìn vào anh. Đợi cho đến khi Joshua ngừng vùng vẫy và nhìn thẳng vào mình, Jeonghan chạm rãi hỏi "Trả lời tớ. Cậu có bằng tuổi tớ không?

"Phải, chúng ta bằng tuổi, cậu đang hỏi cái qu—"

"Vậy cậu không phải là maknae của Seventeen?"

"Không, chúng ta bằng tuổi—"

"Cảm ơn trời đất," Jeonghan thở hắt ra, mắt mở to vì nhẹ nhõm, không thể kiềm chế bản thân lại lao vào Joshua một lần nữa. "Ôi trời, tớ đã trở lại rồi Joshuji! Tớ nhớ cậu rất nhiều! Việc cậu trở thành maknae là điều dễ thương nhất từ ​​trước đến nay, nhưng tớ vẫn thích cậu như thế này hơn" Miệng Jeonghan vừa không ngừng lảm nhảm vừa rải lên mặt Joshua những nụ hôn phớt như mưa, khiến Joshua gần như phải dùng cả tấm chăn để chặn anh lại.

"Cái quái gì thế, Han—ugh, dừng lại đi!"

Tất nhiên là Jeonghan không nghe thấy, liên tục vồ lấy Joshua. Cuối cùng, Joshua cũng chấp nhận sự thật rằng ngăn con đỉa Jeonghan này lại thật lãng phí năng lượng nên cậu đành bỏ cuộc.

Joshua giận dỗi chất vấn anh. "Được rồi. Cậu hài lòng chưa?"

"Shua, gọi tên tớ đi."

"Jeonghan?"

"Mạnh mẽ hơn đi."

"Jeonghan."

"Dịu dàng hơn chút."

"Jeonghan à."

Jeonghan thở dài, tựa đầu vào vai Joshua. "Được rồi. Cảm ơn cậu, Shua," anh thì thầm, nhắm mắt lại, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái và mãn nguyện.

"Rồi sao? Lần này có lời giải thích nào không?" Joshua hỏi, luồn tay vào tóc Jeonghan. Chết tiệt, Jeonghan nhớ cảm giác này lắm.

"Tớ đã có một giấc mơ. Ở trong giấc mơ ấy cậu là maknae của Seventeen và tất nhiên cậu là điều dễ thương nhất. Mặc dù lúc đầu tớ có chút bối rối, nhưng sau đó tớ đã nhận ra rằng bất cứ điều gì cậu làm đều rất đáng yêu luôn ấy. Cách cậu gọi tớ là 'Jeonghan-hyung' thật không công bằng chút nào, mỗi khi nghe thấy cậu gọi như vậy tớ cảm giác như thể mình có thể làm bất cứ điều gì cậu yêu cầu vậy. Tớ cũng hiểu ra tại sao mọi người chiều chuộng cậu nhiều như vậy. Cậu cứ nhìn tớ bằng đôi mắt tròn xoe đầy mong đợi, nụ cười của cậu luôn là điều ngọt ngào nhất, dịu dàng nhất trên đời. Cậu thật sự vô cùng đáng yêu, đến nỗi tớ đã thực sự cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt bởi sự dễ thương của cậu trong suốt thời gian qua."

Jeonghan biết những điều mình nói nghe chẳng có lý gì cả. Một ngày nào đó anh sẽ kể cho Joshua nghe toàn bộ sự thật, nhưng lúc này anh sẽ chỉ giải quyết câu chuyện theo cách lố bịch này để không cần phải giải thích dài dòng gì thêm nữa, anh cần đơn giá hoá mọi chuyện. Bản thân Jeonghan cần thời gian để xử lý mọi thứ.

Sau một hồi im lặng, Joshua cuối cùng cũng trả lời. "Hiểu rồi. Có vẻ cậu rất tận hưởng giấc mơ đó của mình nhỉ"

"Không đâu Shua à," Jeonghan nói với cậu bằng một giọng quả quyết, ngẩng đầu lên để nhìn thẳng vào mắt Joshua. "Tớ nhớ cậu. Nó không giống nhau. Không phải.... Ý tớ là việc cậu trở thành maknae cũng không có gì xấu, đó là điều đáng yêu và quý giá nhất từ trước đến nay nhưng cậu vẫn là người duy nhất tớ luôn mong nhớ. Tôi muốn gặp lại cậu. Muốn trở về bên cậu."

Joshua chớp mắt, bối rối trước giọng nói nghiêm túc và tuyệt vọng của Jeonghan, tới đây thì cậu cũng không nỡ coi đây là một trò đùa nữa. Cậu xoa đầu Jeonghan trấn an rồi nhẹ nhàng nói. "Tớ vẫn ở đây mà Hannie. Đừng lo. Cậu đã trở lại và tớ luôn ở đây với cậu."

Mặc dù Joshua không biết chính xác những gì Jeonghan đã trải qua, nhưng bằng cách nào đó, Joshua luôn biết cách để an ủi anh.

"Đúng vậy, tớ đã trở lại rồi, Joshuji."

"Chào mừng trở lại, Hannie," Joshua cười, âu yếm vỗ vào má Jeonghan. "Nhưng cậu nặng quá đấy, xuống đi được không? Và bây giờ vẫn còn quá sớm. Cậu có thể kể cho tớ nghe thêm về giấc mơ của cậu sau, còn bây giờ chúng ta chỉ nên ôm nhau ngủ hay gì đó thôi."

Câu nói của cậu khiến Jeonghan bật cười, cảm giác quen thuộc từ Joshua nhắc nhở anh rằng anh thực sự đã trở về nhà rồi. Anh háo hức chui vào chăn, vòng tay qua eo Joshua và ôm cậu vào lòng, cảm nhận từng tấc da của họ chạm vào nhau, hơi ấm tỏa ra qua sự tiếp xúc của họ. Cuối cùng, Jeonghan vùi mặt vào cổ Joshua và mỉm cười trong hơi ấm của cậu.

Cậu đã trở lại rồi.

Joshua của anh đã trở lại.

—------------------------------------

"Joshuji"

"Hửm?"

"Cậu có thể gọi tớ là hyung được không?"

END.

——————————————

Thiệt sự là bây giờ dịch kỹ từng cái ghi chú của tác giả tui mới thấy bộ này có hơi lấn cấn xíu.
Tại vì lúc trước đọc thì chỉ nghĩ Jeonghan có tình cảm với Joshua cùng tuổi, nhưng không hẳn là xác định mqh nên mới có thể chấp nhận buông bỏ thế giới thực tại của mình, chấp nhận ở bên maknae Joshua nếu không thể chở về được nữa.
Nhưng bây giờ mình mới đọc được phần ghi chú mà mình từng bỏ lỡ của tác giả, thì bạn ấy xác nhận Jeonghan và Joshua cùng tuổi là người yêu của nhau (sau chap 2 đáng lẽ bạn ấy sẽ nói sâu hơn về tình cảm của JH và JS cùng tuổi nhưng bạn ấy bị cuốn theo mạch của maknae JS nên đã không làm rõ mah "người yêu" của 2 người)
Mà việc Jeonghan chấp nhận chỉ cần có thể ở bên 1 trong 2 Joshua, không thể ở bên Joshua mà mình yêu thì vẫn có 1 Joshua khác để bước tiếp trong khi tính cách của 2 Joshua không giống nhau như vẻ ngoài của họ khiến mình suy nghĩ nhiều lắm í TvT

Btw dù sao thì nó vẫn khá mới mẻ và nhẹ nhàng nên mong mọi người đọc với tâm trí vui vẻ và thư giãn nhaaaa!!!!!

Nếu có bộ truyện nào mn đặc biệt muốn dịch có thể rcm để mình xin per dịch nhé ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net