C12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày gặp mặt hôm đó, Jisoo và Jeonghan tận dụng mọi khả năng và cơ hội, cuối cùng cũng thuyết phục được Yoon JoonHo để cho Jeonghan chính thức tham gia vào việc quản lý công ty.

Anh bảo đảm với ông rằng mình sẽ dùng biện pháp, nhất định sẽ giúp Yoon thị vượt qua được cơn khủng hoảng này.

"Làm vậy có khiên cưỡng cho anh lắm không?" Jisoo không khỏi lo lắng hỏi.

"Tuy anh không học chuyên ngành kinh doanh, nhưng cũng là á khoa trong kỳ thi đại học của thành phố đấy." Jeonghan vuốt nhẹ tóc cậu, "Loại chuyện này cũng giống như đăng ký dự thi vậy, hoặc là không thi, nhưng một khi đã thi thì anh nhất định sẽ làm thật tốt."

Anh gõ nhẹ chóp mũi cậu, "Có lòng tin với bạn trai của em một chút đi, hửm?"

Jisoo gật đầu, đỏ mặt "Ừm."

Đối với loại xưng hô thế này, quả thật cậu vẫn có chút chưa quen.

Jisoo cung cấp cho Jeonghan tất cả thông tin mà cậu thu thập được từ những của người bạn bên mảng tin tức để anh hiểu rõ hơn về tình hình hiện tại của công ty.

Jeonghan cũng đưa đội ngũ chuyên nghiệp vào công ty để xử lý khủng hoảng. Mặc dù mỗi ngày đều có có đủ đường khó khăn, nhưng chung quy mọi việc cũng đang bắt đầu có tiến triển.

Nửa tháng sau đó, Jisoo và Vernon cũng đã đạt được thỏa thuận cho việc xuất bản bộ sách kia, chuẩn bị ký kết hợp đồng mới. Nhưng ngay đêm trước khi buổi ký kết hợp đồng diễn ra, trên mạng đột nhiên lại xuất hiện một tin đồn.

Mặc dù bài viết không chỉ đích danh nhưng kèm theo đó lại là một bức ảnh chụp làm mờ mặt cậu, một bài đăng khác còn tố cáo rằng trong thời gian Jisoo du học ở Anh đã bắt nạt người khác.

Tuy nội dung đều là bịa đặt nhưng vẫn gây ra thảo luận sôi nổi trong cộng đồng người hâm mộ của Vernon. Chủ đề được bàn luận tranh cãi trên mọi nền tảng, lên cả hot topic trong nhiều giờ liền, thậm chí còn xuất hiện hastag #Đừng_để_kẻ_bắt_nạt_xuất_bản_quyển_sách_yêu_thích_của_chúng_ta

Đến tối thứ bảy, Jisoo cùng Vernon đến tổ chức văn học của thành phố để tham dự một buổi lễ được tổ chức thường niên. Ban tổ chức ngoài việc mời những người nổi tiếng về mảng văn hóa còn mời những nhà tài trợ cho tổ chức, Jeonghan đại diện cho Yoon thị gia tham dự, Min Seo và Soo Min cũng có mặt.

Giữa buổi lễ, trên màn hình đột nhiên chiếu hình ảnh Jisoo đang mặc một bộ đồ bó đen, tay cầm một điếu thuốc, dáng vẻ vô cùng lưu manh.

Hội trường bỗng chốc trở nên xôn xao, lúc này trợ lý bên cạnh Min Seo vờ như trượt tay, khiến những tấm ảnh khác của cậu rơi đầy ra đất.

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Jeonghan và Vernon ở bên cạnh Jisoo, Min Seo tỏ vẻ đắc thắng nhấc gót giày nhọn thong thả tiến đến phía cậu, vừa hất hầm vừa giả vờ kinh ngạc.

"Ôi trời, tác giả Vernon, cậu nhìn thấy những thứ này chưa? Cậu có chắc là mình thật sự muốn hợp tác với loại người chuyên bắt nạt người khác như thế này à? Trời ạ, cậu bạn Jisoo này đúng là hợp với cậu 'biết người, biết mặt, không biết lòng' mà. Jeonghan à, anh nhìn xem người em trai mà anh luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng, hết mực bảo vệ, che chở rốt cuộc là loại người như thế nào đây?"

Vernon nhíu mày nhìn Jeonghan bên cạnh vẫn đang trầm lặng. Giây sau, anh bình tĩnh bước lên nhặt hết những tấm ảnh rơi vương vãi dưới đất, liếc mắt nhìn Min Seo, "Thì ra cô thích sưu tập mấy cái này à? Tôi cũng có hàng tá ảnh chụp lưu manh của tôi đấy, cô có cần không?"

"Cái gì?" Min Seo đờ người.

Vernon cũng tiến tới, vẻ mặt lười nhác, gãi gãi đầu, "Tôi cũng có đó, nhưng mà tôi muốn được trả tiền mới giao hình. Dù sao hình ảnh của tôi cũng có giá mà. Ái chà, Jeonghan hyung, hồi đó tụi mình mặc đồ không ngầu bằng Jisoo rồi..."

Trong ánh mắt sững sờ của Min Seo, Jisoo bước tới một bước, nở một nụ cười.

"Chị Min Seo đây nếu thích tạo drama như vậy, không biết chị có chú ý đến bài đăng trên hot topic mới nhất chưa?"

Cô ta cau mày, "Cậu đang muốn nói gì?"

Jisoo cười cười, bước lên khu hậu cần, đem điện thoại kết nối với máy chiếu, bật đoạn video đang phổ biến nhất trên mục tìm kiếm.

#Nhân_viên_cũ_của_toà_soạn_JHHJ_vạch_trần_truyền_thông_Jung_thị

"Mới vừa lên hot topic nên chắc cô không có thời gian xem, nhưng không sao, tôi sẽ cho cô tận mắt xem."

Cậu ấn nút phát video, trong đoạn clip là Minji. Cô ta nói rõ ràng về việc truyền thông Jung thị đã bí mật liên hệ với cô ta như thế nào, bỏ tiền ra để dụ dỗ cô ta đăng tải bản thảo số đặc biệt của bộ sách sắp phát hành của Vernon lên mạng, khiến cậu ta tức giận huỷ hợp đồng với nhà xuất bản JHHJ.

Mặt Min Seo trắng bệch, hoảng loạn nói: "Không, đây đều là vu khống! Là vu khống!"

"Minji cũng đã ghi âm các cuộc gọi của bên cô với cô ấy, tất cả chứng cứ buộc tội các người, cô ấy đều lưu giữ."

"Cậu!" Cô ta hằn học nhìn Jisoo, "Hong Jisoo, cậu cố ý chơi tôi."

"Làm người không nên quá tuyệt tình, các người lợi dụng cô ấy xong thì qua cầu rút ván. Đã hứa hẹn sẽ trả nốt số tiền còn lại nhưng cuối cũng lại không cho cô ấy một đồng. Không thể trách cô ấy phải chừa cho bản thân đường lui, vạch trần chiêu trò của các người trên mạng."

Thực tế, Jisoo vẫn luôn tìm kiếm Minji, sau nhiều lần vất vả trắc trở mới tìm được vào một lần cô ta quay lại Seoul. Khi tìm được cũng là lúc Minji mới bị công ty truyền thông của nhà họ Jung đuổi ra ngoài.

Cô ta nói rằng mình làm liều như vậy là vì mẹ đang bệnh nặng, cần tiền để chữa trị. Jisoo đưa Minji về công ty, cô ta đứng trước mặt cậu khóc to, nước mắt không ngừng tuôn, luôn miệng nói xin lỗi.

Tuy Jisoo không thể nhận lại một người đã vì tiền mà phản bội mình, nhưng vì cuộc sống của cô ấy cũng không dễ dàng gì, nên mọi người trong công ty đã cùng nhau quyên góp một ít tiền để bù đắp chi phí phẫu thuật của mẹ Minji.

"Hong Jisoo," Soo Min đi lên trước, "Làm người vẫn nên khoan dung, nếu ác độc quá thì lại thành khó coi. Tôi vẫn thích bộ dạng hiền lành kia của cậu hơn."

"Ác độc?" Jisoo bật cười, "Tôi lại thấy, vốn dĩ mình không cần phải khoan dung với những người có bản tính ác độc như các người."

Soo Min nheo nheo mắt.

"Hồi đó người đứng sau lưng những kẻ bắt nạt tôi không chỉ có Min Seo, mà còn có cả cô." Jisoo nhìn thẳng vào cô ta, "Lúc đó, cô vì thổ lộ với tôi không thành nên đã giúp chị họ mình tìm người bắt nạt tôi, muốn tôi cúi đầu xin cô giúp đỡ. Nếu nói ác độc, tôi nào so được với hai chị em các người."

"Cậu!"

"Có thời gian để xen vào chuyện của người khác, không bằng tiểu thư Jung đây lo quản lý chuyện của công ty mình trước đi." Jeonghan bước tới, vẻ mặt cợt nhả nhìn cô ta.

"À, anh Jeonghan đó à. Anh không phải là người thuộc ngành văn học, cũng không phải người thuộc giới kinh doanh... Anh nói tôi nhàn rỗi tọc mạch, nhưng xem ra, chính anh mới là người không có phận sự ở đây mới đúng nhỉ?"

Jeonghan cong khóe môi, "Cũng không phải tôi bao đồng, tôi đây chỉ là muốn hỏi thăm Jung thị còn ổn không thôi. Dù sao thì mấy bác, mấy chú nhà tôi, tuy tuổi đã cao nên đầu óc không sáng suốt, tin vào lời người ngoài mà bán đứng công ty của nhà mình nhưng vừa nghe doạ bị bắt thì đều biết sợ mà thành thật thú nhận mọi việc rồi."

Anh nhàn nhã nói, "Tôi cũng rất ngạc nhiên đấy. Mấy dự án có vấn đề kia của Yoon thị hóa ra đều là do Jung thị các người thông đồng với người của chính Yoon thị gây ra. Thời điểm đó những khoản tiền phi pháp đều thông qua nhiều tay chuyển đến Yoon thị. Mấy dự án kia của các người, nếu tôi nhớ không nhầm thì đã bị đình chỉ toàn bộ, tài khoản cũng bị đóng băng hết rồi nhỉ?"

Không sai, nguyên nhân khiến các dự án của Yoon thị liên tục gặp vấn đề là do nội gián liên kết với Jung thị, vừa ăn cướp vừa la làng. Jung thị muốn thông qua liên hôn một mặt tìm một người chồng kiêm người ba bù nhìn cho con của Jung Soo Min, mặt khác lấy danh nghĩa giúp đỡ nhà họ Yoon để có thể đường đường chính chính lấy một phần cổ phần, gia nhập vào cổ đông của tập đoàn rồi từ từ gặm nhấm cốt lõi của Yoon thị.

"Tính toán kỹ càng chưa chắc đã thắng."Jeonghan nhìn Soo Min, cười nhạt, "Thật xin lỗi, một kẻ không chuyên như tôi lại thắng ván này rồi."

Min Seo và Soo Min mặt mũi xám xịt, vội vã rời khỏi hội trường.

Những người vây xem cũng dần tản ra. Vernon nói nhỏ, "May mà em không phải đối thủ hai người..."

Jeonghan quay lại nhìn cậu ta, cười ấm áp như mặt trời, "Cậu nói gì?"

"Không có gì." Vernon vì nụ cười của Jeonghan mà thoáng chốc giật mình, đứng thẳng lưng, "Ý em là chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

Seungkwan bên cạnh thở dài, lập tức kéo Vernon đi.

Jeonghan và Jisoo nhìn nhau, không ai bảo ai, đều nở một nụ cười về phía đối phương.

Trò chơi cuối cùng cũng kết thúc.

Trên đường về nhà, Jisoo chợt nhớ đến những tấm ảnh bị Min Seo khải đầy hội trường, kéo tay áo Jeonghan.

"Mấy tấm ảnh kia.... Cô ta rải thì rải, anh còn nhặt làm gì?"

"Nếu là ảnh của người khác thì dĩ nhiên anh không nhặt, nhưng đó là ảnh của em mà..."

Jeonghan cười cười, kéo cậu vào lòng, "Huống hồ, ảnh chụp em làm giang hồ anh còn chưa có tấm nào."

.....

Những ngày tiếp theo, Jeonghan và Jisoo đều bận tối mặt tối mũi.

Đội ngũ chuyên nghiệp do Jeonghan mời đến đã nhanh chóng giải quyết các vấn đề về bộ máy quản trị và vấn đề tài chính của công ty, đồng thời đưa ra những kiến nghị điều chỉnh hợp lý để có thể phát triển trong tương lai.

Cuối cùng, Jeonghan đã thuyết phục được chủ tịch Yoon không giao những vị trí quan trọng trong công ty cho những người thân thích hoặc có quan hệ với nhà họ Yoon đảm nhiệm nữa, thay vào đó là để những người thực sự phù hợp lên tiếp quan.

Uy tín của anh ở công ty cũng vô cũng vững chắc, thậm chí còn có không ít người đề nghị anh trực tiếp tiếp quản tập đoàn. Nhưng Jeonghan cơ bản là không có ý định này.

"Mặc dù việc kinh doanh cũng có tính khiêu chiến nhưng anh vẫn muốn tiếp nghiên cứu y học.... Có một số việc... một khi đã thật sự yêu thích thì không thể bỏ xuống được."

Sau khi hoàn thành việc xuất bản, Vernon trở về Mỹ, các bài báo về hình ảnh kia của cậu cũng nhanh chóng biến mất.

Trong một lần phỏng vấn, nhờ vào Vernon đã không ngớt lời khen ngợi thái độ làm việc của Jisoo mà không ít tin đồn về đời tư của cậu cũng tự sụp đổ, đồng thời gia tăng không ít sự mong đợi với bản nội địa của cuốn sách kia.

Có điều, vốn dĩ Vernon là người kén cá chọn canh, tỉ mỉ từng chi tiết với việc xuất bản.

Đầu tiên là vấn đề dịch giả. Trước đó toà soạn đã tổ chức một cuộc thi dịch thuật, tuyển chọn được rất nhiều dịch giả xuất sắc, rồi mới quyết định giao cho người đứng đầu là Lee Jihoon đảm nhận, Vernon cũng tỏ ý không phản đối.

Nhưng vấn đề hình ảnh minh họa trong sách lại thành vấn đề nan giải.

Hình minh họa trong bản gốc tiếng Anh, cả Jisoo và Vernon đều cho rằng không phù hợp thẩm mỹ với người Hàn. Vậy nên cả hai đã thảo luận về việc vẽ lại hình minh họa cho phiên bản nội địa.

Nhưng đến khi tìm họa sĩ minh họa để vẽ thử, Vernon lại không hài lòng được một ai.

Trong khi Jisoo đang cố gắng tìm đường xoay sở thì một người bạn bên nhà xuất bản Daegu đã giới thiệu cho cậu một họa sĩ mà anh ấy thường hợp tác, Xu Minghao.

Ôm tâm lý thử vận may, Jisoon đưa tranh của Minghao cho Vernon xem qua, không ngờ cậu ta lại hài lòng ra mặt.

Cuối cùng, công việc xuất bản có thể tiến hành đâu vào đấy.

Sau khi Jisoo và Lee Jihoon kết thúc cuộc họp qua Facetime với Vernon. Cả hai cùng nhau ra khỏi nhà xuất bản, vừa ra đến cửa cậu đã nhìn thấy Jeonghan đang nói chuyện với một người nào đó. Jisoo nhìn nhìn ngó ngó một lúc, hiểu sao lại có cảm giác nhìn người kia quen quen.

"Cheolie!" Lee Jihoon vẫy tay với người đàn ông kia.

Khi Jisoo bước đến gần, Jeonghan mỉm cười giới thiệu với cậu, "Đây là bạn thời đại học của anh, Choi Seungcheol."

Jisoo ngạc nhiên nhìn người kia.

Choi SeungCheol? Đó không phải là người vào đêm Jeonghan say rượu... ????

Người đối diện dường như cũng nhớ ra cậu, mỉm cười giơ tay ra: "Chào em, chúng ta từng gặp nhau nhiều năm trước rồi phải không? Em là... em trai của Jeonghan, đúng không?"

Jeonghan lắc đầu, một tay ôm lấy vai Jisoo, cười. "Không phải, là người yêu mới đúng."

.....

Qua một năm, Yoon thị đã dần dần trả hết nợ nần. Thái độ của chủ tịch Yoon và mẹ Hong cũng đã dần dịu đi đối với việc anh và cậu ở bên nhau, thậm chí dần dà còn từ thừa nhận đến thúc giục kết hôn.

Vậy mới nói, có những quan niệm, nhìn có vẻ cổ hủ, cứng ngắc nhưng chỉ cần đến một thời điểm nào đó, nó có thể thay đổi chỉ trong một khắc.

Chủ tịch Yoon và mẹ Hong muốn tổ chức cho anh và cậu một đám cưới hoành tráng. Nhưng sau khi trải qua nhiều việc, Jeonghan và Jisoo cảm thấy dường như hình thức không còn quan trọng nữa, chỉ cần hai người hạnh phúc ở bên nhau là đủ rồi.

Nhưng cuối cùng, cả hai vẫn theo lời cha mẹ mà tổ chức một hôn lễ trong hoa viên khách sạn, khách mời cũng chỉ mời vài bạn bè thân thích.

Tuy Yoon thị bị tổn thất ít nhiều, một vài công ty con buộc phải đóng cửa, một số tài sản cũng bị bán bớt để trả nợ nhưng ít nhất, nó vẫn giữ được nền tảng cốt lõi của mình.

Sau đám cưới, Yoon Joonho chính thức nghỉ hưu, Jeonghan giao công ty cho giám đốc cùng những quản lý cấp cao quản lý, hoạt động theo định hướng của thị trường, nhờ vậy mà hiệu suất công ty được cải thiện đáng kể, gần như đã vực dậy được sau khủng hoảng.

Không lâu sau đó, tập đoàn nhà họ Jung rơi vào khủng hoảng tài chính, tuyên bố tiến vào quy trình phá sản. Công ty truyền thông của Min Seo có 40% cổ phần của Jung thị, vì thu không đủ chi trong thời gian dài, danh tiếng trên thị trường không tốt, lại bị tố cáo in lậu, trang web cũng bị ngừng hoạt động.

.....

Tháng thứ hai sau kết hôn, Jeonghan quay lại Mỹ để xử lý cho xong công việc bên đó. Sau đó chính thức quay lại giảng dạy tại học viện y học Seoul với tư cách nhân tài trọng điểm, đồng thời làm việc tại bệnh viện Seoul.

Dưới sự "thúc giục bản thảo" không mệt mỏi của Jisoo, cuối cùng anh cũng cầm bút trở lại, bắt đầu viết tiếp quyển sách khoa học kết hợp y học của riêng mình.

Đều đặn hai tuần một lần, cả hai quay về nhà để cùng Yoon JoonHo và bà Hong ăn cơm.

Một ngày nọ, sau bữa tối, Jeonghan và Yoon JoonHo ra ngoài đi dạo. Bà Hong mang cho cậu một tách trà nóng, "Đừng lúc nào cũng ăn đồ lạnh như vậy."

Bà có vẻ mất tự nhiên nhìn sang nơi khác, "Còn trẻ cũng phải chú ý đến sức khỏe."

Cậu buông tách trà, cúi đầu "Mẹ, trước đây con với Jeonghan đã nói với mẹ chuyện..."

"Mẹ không thể ly hôn với chủ tịch Yoon," bà lắc đầu, "Bây giờ ông ấy cũng đã về hưu, không ra ngoài nhiều nữa, cần có người chăm sóc. Chuyện trước kia... coi như mẹ không biết gì đi. Hiện tại mẹ đã để các con làm những gì các con muốn, vậy nên hai đứa cũng cứ để mặc mẹ đi. Xem như đời này mẹ cứ sống như vậy, cũng không muốn đổi cách sống nữa."

Jisoo gật đầu, "Được. Vậy tuỳ ý mẹ."

"Chuyện kia..." Bà đứng dậy, nói: "Con đó, từ nhỏ sức khỏe đã yếu, bây giờ kết hôn rồi thì nên có con sớm đi, càng lớn tuổi càng mệt."

Jisoo cười cười: "Tụi con muốn thuận theo tự nhiên."

Bà lúng túng ho khan, "Ý mẹ là.... Chuyện này.... Nhân lúc mẹ còn có thể làm được thì còn có thể giúp con... chăm cháu, con cũng... không bị quá mệt."

Dứt lời, bà nói mình mệt nên vội vã quay về phòng ngủ.

Jisoo thẫn thờ một lúc nhìn theo bóng lưng của bà, cậu bưng tách trà lên, hơi nóng của tách trà giống như đang sưởi ấm trái tim cậu.

.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net