xiaolumi ; giăng sao trông trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PAIRINGS:
Xiao/Lumine

CATEGORIES:
flangst, hurt no comfort, (mentioned) mental health issues, multi-pov

NOTE:
alternative universe
modern setting
twoshot

hãy đọc phần 1 – [đan nắng nhặt mây] để hiểu kĩ hơn về cốt truyện nhé.





TH HAI
giăng sao trông trời


The moon will song a song for me,
I love you like the sun.







Ca Xiao Nemeseos,

Giọng nói mờ nhạt của Lumine khẽ khàng lướt qua tai tôi. Kì lạ ghê, nó cứ chập chờn rồi thỏ thẻ một cách rè rè như phát ra từ một chiếc máy cát sét cũ. Rõ ràng đến thế, cuối cùng lại chẳng thể nắm lấy trong lòng bàn tay tay. Nhỏ dần, nhỏ dần thành mấy tạp âm va vào màng nhĩ. Sau đó lại trôi tuột về hư vô, lập lòe rồi tắt lịm.

Dạo gần đây tôi hay gặp phải ảo giác, ảo giác về bản ngã đã đánh rơi năm mười sáu. Chẳng biết có phải là do thời gian vội vàng quá, những mảnh ghép tươi đẹp khi ấy cũng hóa thành gió mà bay đi mất đẩu đâu. Tôi nhớ, nhớ mùi cỏ cháy ám đượm hơi thở, à đúng rồi, cánh đồng mơn mởn xanh ấy đã bị đốt rụi. Cháy thành tàn tro, không còn lại bất cứ cái gì ngoài xám xt. Tiếng chuông gió ngân nga phảng phất bên cơn mưa rào tháng Năm, tôi lại ngồi bên mái hiên ngắm mặt trời từng chút bị nuốt chửng bởi chính hào quang của mình. Tất thảy đều thật chân thực, chỉ có riêng em là quay lưng đi mất chẳng ngoái đầu lại lấy một lần.

Đng, xin đng...

Đng ri đi như vy, tôi chng còn gì đ mt na đâu.

Dng li đi, làm ơn.

Mặc tôi có gào đến khản cả cổ, mặc cho lời nói thốt ra vang vọng đến đau rát cuống họng. Mặc cho xung quanh chỉ còn đọng lại tiếng tí tách ri rỉ của nước mưa chảy thành vệt dài giăng trê mi mắt, nhỏ giọt xuống mái tóc ướt rượt. Bầu trời trong veo cứ thế nuốt chửng em vào lòng ngay trước khi tôi kịp chạm tới, rồi vụt bay đi mất như thể muốn thay tôi ấp ôm em vào lòng.

Tôi thậm chí không phân biệt được đâu mới là thực còn đâu toàn là ảo nhưng mà một điều mà tôi chắc chắn rằng, ảo giác dù có thuyết phục đến mấy thì cũng chỉ là ảo giác. Có lẽ là vào những khắc tuyệt vọng nhất, con người ta sẽ chọn cách tự nép vào trong cái tổ ấm áp mà họ tự huyễn hoặc nên. Không có âu lo, chẳng có hận thù. Ích kỷ đã là bản chất hình thành từ sâu bên trong họ từ thuở còn đỏ hỏn, thế nên lạ gì đâu khi họ chỉ ưu tiên mình mình mà thôi.

Buồn cười lắm, cứ như ẩn sâu trong họ tồn tại một cái phanh, ngăn lại mọi ngổn ngang đột ngột bùng phát. Nhưng rồi họ lại mất đà vì chạy quá nhanh để thoát khỏi nó, ngã chổng vó xuống những thứ mà bản thân đã chối từ. Và họ lại chọn cách trốn tránh với hiện thực, tự dệt nên một giấc mơ vô hồn và giả dối, mỏng manh như chính tâm hồn của họ. Bất giác đắm mình vào nó và say sưa trong giấc mộng ngàn mà biết được rằng, lổ hổng khoét sâu trong tim đang cuộn mình sinh sôi ngày càng lớn hơn.

Rồi có ngày nó sẽ ghim một nhát dao vào cái thứ mộng mị khó chiều kia.







Cớ sao đời người lại trớ trêu đến nhường này?

Ban cho ta đắng cay, lấy mất của ta duyên phận. Gửi gắm ta giàu sang, lại khiến ta quên đi nửa cuộc tình. Bánh xe luân hồi luôn xoay vòng, đánh rơi một kiếp tàn hoang thì ắt cũng là mệnh. Tôi đã từng nghĩ, ừ thì đã từng thôi, rằng bấy nhiêu thứ mà thế gian này trao cho tôi thực sự chả thấm vào đâu so với những gì nó cướp đi mãi mãi. Mỉa mai nhỉ?

Khi được ban tặng mọi thứ, cũng là lúc chết dần chết mòn. Không tài nào chống đối lại cái được gọi là "định mệnh".

Thanh âm tỉ tê từ điều hòa khiến tôi phát bệnh. Bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã, mưa như muốn gột rửa cả đất trời, mưa như muốn đưa tinh cầu điên dại này cùng với thinh không hòa vào làm một.

Ấy, thế này không ổn rồi đây. Vì em đã dặn là phải giữ gìn sức khỏe cơ mà.

Thật sự, thật sự xin lỗi em, Lumine.





Hôm nay là tròn mt năm ngày gi ca Lumine Viatrix.

Em ấy chết, chết yểu, ra đi khi mái đầu còn xanh toát vào đúng vào cái độ hai mươi tươi đẹp nhất thế gian. Đã đi qua cả ngông cuồng vượt giông bão, vậy mà lại kết thúc ở ngày mưa tan. Cái khắc một nửa của một nửa của đời người.

Chóng vánh, chơi vơi, không hề đúng nghĩa (như cách mà em thường mường tượng đến theo như di ngôn của người anh quá cố).

Em ở dưới đó thế nào rồi, Lumine? Gặp được anh trai em có vui không? Liệu anh có trách mắng em vì đã đi mất khi còn chưa có lấy một lời từ biệt không? Nếu có, hãy kể cho anh ấy nghe về những chiến công của em, về những lần em cứu rỗi người khác thế nào, về niềm tin mà em đã trao cho tôi ra sao. Đừng cảm thấy tội lỗi hay dằn vặt gì cả, ít nhất thì cho đến tận lúc trút đi hơi thở cuối cùng, miệng của em vẫn luôn nở nụ cười.

Nụ cười mà tôi luôn trân quý hồi còn mười sáu. Nụ cười ngây ngô đến nao lòng tựa hàng vạn mặt trời thắp sáng tâm hồn tôi. Giờ thì nó vĩnh viễn nằm lại trong ngăn hồi ức mà tôi chôn chặt dưới tầng tầng lớp lớp rêu xanh, đẹp đẽ quá đỗi khiến tôi chẳng có gan mà mở ra xem một lần nữa.

Đã cùng cười, cùng khóc với nhau như thế, từ khi nào mà tôi lại thấy trống vắng đến lạ mỗi khi trở mình trong căn phòng ngủ trống vắng cô liêu? Không có chút sức sống nào cả, nắng cũng chẳng còn tràn ngập qua khung cửa sổ sưởi ấm chiếc giường đơn côi. Lạnh, lạnh thật. Là do cái rét căm khi đông chớm hay là do vòng tay em bất chợt vội vã biến mất đi?

Tôi vẫn còn mường tượng rất rõ về mùa tuyết rơi của năm ấy, tôi đạp tuyết mà chạy giữa màn sương mù ban mai với cây đàn ghi ta. Ngồi cạnh bên em, đàn một khúc dịu dàng cùng ôn nhu vô bờ bến, nghe em ngân nga theo điệu nhạc đến tận khi hừng đông thức giấc.

Em bảo The Beatles luôn là những người thật đáng nể phục, họ điều khiển được đám đông để cùng đắm mình vào âm sắc du dương chảy trong mỗi nốt trầm lắng vang lên. Chắc em không hay biết đâu, nhưng mà em cũng có thể làm được đấy. Có điều là thời khắc ấy trôi qua nhanh quá, tôi thậm chí chẳng kịp nghĩ lại xem em đã lọt thỏm vào lòng mình như thế nào.

"Xiao ơi?"

"Hửm?"

"Cậu không thấy chán hả? Tớ lúc nào cũng chỉ bảo cậu đàn đi đàn lại có mỗi một bài duy nhất thôi..."

"Không, không hề. Vì cậu chính là người đã ngày đêm mang cho tôi những giai điệu tươi đẹp nhất, vì đó là cu. Nên cho dù có đàn đến mòn cả đôi tay, tôi vẫn muốn nghe thêm một lần nữa."







Đáng lẽ ra Xiao không nên tự giày vò mình thêm nữa. Nhưng anh không làm được. Mỗi khi chìm vào giấc nồng, hình bóng của Lumine như thoắt ẩn thoắt hiện trong những cơn mơ. Rõ nét đến từng đường chân tơ kẽ tóc. Rồi vẽ nên muôn vạn thước phim tua chậm, khắc sâu thành cả tá vết sẹo chằng chịt trên da thịt anh.

Em ấy cười, rồi em ấy lại khóc. Em ấy vẫn ở đó khi xuân về, đan tay Xiao đi dưới mùa hoa rơi trong tiết hạ chí, an yên lắng nghe màu thu buồn cùng cái thổn thức vô tận của tuổi thanh xuân chưa phai nhòa, và về lại bên nhau thả hồn vào câu từ mà người ca sĩ ca lên nơi đông đến.

Lúc ấy, Xiao không bận tâm về điều gì cả. Anh cứ ngỡ, giấu đi người mình thương nhất ở tận góc trong cùng của bầu trời biếc xanh, gửi cho gió thả trôi đi hết phiền muộn còn sót lại thì tất cả rồi sẽ ổn thôi.

Đúng vậy, em ấy đã nói thế. Cái gì y nh... tương tự như tất cả rồi sẽ ổn thôi — à, là "Let it be."

Ngốc nghếch, Lumine Viatrix thực sự là một cô đần, rất rất đần. Lạc quan đến mức chết tiệt, khờ khạo đến mức chết tiệt, ngay cả lời trăn trối cũng chết tiệt.

"Nhưng mà Xiao vẫn yêu tớ đấy thôi, nhỉ?"

"Ừ, có lẽ là do tôi trót sa chân vào lưới tình này sâu quá. Nên đã yêu cậu, yêu Lumine mù quáng mất rồi."

Này, Xiao Nemeseos yêu Lumine Viatrix đy.







"Xiao nè, sao lúc đó cậu lại cứu tớ?"

Lumine cất tiếng nói, văng vẳng khi điệp khúc của bài hát ngân đến nốt thứ ba mươi mốt.

"Tôi chẳng có lí do gì để cứ cậu lúc đó cả. Cho dù nó có nguy hiểm, tôi không muốn thấy một người tốt như cậu phải chết.
Tôi cũng có chút nghi ngờ, nhưng mà... tôi đã đưa ra một lựa chọn ích kỷ bằng cảm xúc.

Cơ mà không sao. Tôi không phải là một anh hùng, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi. Bất kì cái chết nào đối với tôi đều sẽ đem lại sự nuối tiếc. Đó là lí do tôi không hề hối hận vì đã cứu cậu, dù ch mt ln."

"Ây da, tớ hiểu rồi. Tớ chẳng giỏi nói mấy lời sến súa cho lắm, mà chắc bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp đâu ha?

"Nên là nhớ phải sống tốt đó nhé, Xiao của tớ."





Ngày đã hửng sáng, nắng len qua các nhành cây rũ lòa xòa bên con sông vắt vẻo trải dài không thấy điểm dừng. Làn sương trắng vờn qua lại cùng cái nắng hao gầy đậu lại trên gò má hây hây đỏ, chốc chốc lại sà xuống như đang nhảy múa dưới cái chói chang gay gắt của mùa thu.

Mấy ngày nay ở Liyue đúng là kì quặc. Tiết trời đìu hiu, gió thoảng lay đọng qua đường chân tơ kẽ tóc. Se lạnh, như thể đang gặm nhắm đến ngứa ngáy dở dang. Không một ai ưa thích cái thời tiết ẩm ẩm ương ương này chút nào, thật khó chịu. Không nắng, không mưa, chỉ có gợn giông thoắt ẩn thoắt hiện và từng áng mây trôi bồng bềnh che lấp mất ánh dương đỏ rực như chảo lửa.

Có ai đó bước đi giữa các nốt nhạc của bài ca trầm lắng, những nhành hoa héo hon chờ ngày được nở rộ. Có cái gì đó thôi thúc tôi đang chạy đôn chạy đáo giữa những nghĩ suy hỗn độn vô ngần. Có chất giọng nào đó mang mác buồn vang vọng trong tâm trí tôi.

A, tôi trông thấy em.

Đột ngột, bất ngờ. Tôi trông thấy ngôi sao rực rỡ soi rọi nơi lối về âm u. Thứ nhất, thứ hai và thứ ba. Dẫu cho có đến bao nhiêu người xuôi dòng ngang qua đời tôi, dáng hình em vẫn khắc khoải đậm sâu dù thi thoảng tôi đã thử lơi lỏng. Cũng đâu có mất mát gì, và làm gì có ai đi đánh thuế giấc mơ cơ chứ?

Cổ họng tôi nghẹn đắng, ứ lại. Lời thốt ra bỗng dưng kẹt lại trong khoang miệng, hốc mắt cay xè và mồ hôi cứ rịn ra trên trán. Tôi thở dốc, không ngăn nổi cơn xúc động. Dẫu cho có xảy ra cả trăm, nghìn, hàng tá lần đi chăng nữa, chân dung cô gái ấy rực rỡ hệt đóa hoa hướng dương. Khóc than cho một mảnh tình vụn vỡ, héo úa giữa tàn dư của mặt trời nơi xa xăm.

Lumine đứng ở phía bên kia của chân trời, mấp máy môi thành một từ gì đó. Nhẹ bẫng, vô thức hóa thành hư không, đủ để làm tôi nghẹt thở.

"Xiao"

Chẳng hiểu vì sao nữa — mặc dù Lumine cách xa tận trùng mây — nó vẫn quẩn quanh bên tai tôi y đúc thuở xưa khiến lòng tôi chộn rộn. Giọng nói ấy như chưa hề rời xa, bước từng bước một trên đôi chân trần trắng muốt. A, em ấy dừng lại. Giữa cái lằn ranh nghiệt ngã nhất, gọi là thc ti.

Thần Chết mang em đi rồi, đi mãi. Nhưng em vẫn nán lại, để cho lòng tôi thêm nhớ em da diết hay sao? Có lẽ cũng chính vào cái khắc mà người đời vẫn thường gọi là phút yếu lòng nhất, tôi lại tự ảo tưởng ra rằng Lumine đang gọi tên tôi thêm một lần nữa, gửi hồn tôi vào cái ôm yêu chiều một lần nữa.








"Thân gửi Lumine,
Tôi nhất định sẽ sống thật tốt, thật lâu.
Và tôi nhớ em,
Nh em rt rt nhiu."








(the end.)








- chú thích: họ của nhân vật (Viatrix/Nemeseos) được lấy từ tên cung mệnh trong game
Kim Sí Bng Vương, kẻ nhốt mình trong nghiệp chướng đen đúa cô độc qua vạn kiếp thiên thu phải lòng L Khách, sinh linh vốn dĩ từ phút khởi đầu đã không được ban phước lành để tồn tại ở thế giới này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net