𝑪𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝟗. 𝑨̂𝒎 𝒕𝒉𝒂𝒏𝒉 𝒄𝒖̉𝒂 𝒉𝒐𝒂̀𝒊 𝒏𝒊𝒆̣̂𝒎

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai ở Seoul, Jisoo ở nhà một mình. Sáng nay anh vừa thức dậy đã thấy người bên cạnh biến mất dạng, chỉ còn vương lại hương dầu gội mùi bạc hà the mát trên gối nằm, kèm theo lời nhắn yêu thương: "Jisoo ngủ ngoan, em lên toà soạn chút sẽ về liền.". Cảm giác tẻ nhạt nhanh chóng kéo đến, anh không có việc gì làm chỉ đành mở ti vi lên xem.

Được một lúc lâu nhưng vẫn chưa có ai chịu về, điện thoại vang lên một giai điệu quen thuộc mới xốc được tinh thần uể oải của anh dậy. Là Jeonghan gọi:

"Joshujiiiiiiiii" - Người bên kia trông thấy mặt anh thì vô cùng hớn hở la to.

"Được rồi, mày ồn ào chết được." - Jisoo giả vờ bịt tai lại trong khi cậu cũng mừng không kém nó.

"Này này, thái độ kiểu gì đó? Tao nhớ mày nên mới gọi, nỡ phũ với bạn như thế à? - Nó nhăn nhó hờn dỗi.

"Rõ điêu." - Trời có sập xuống anh cũng sẽ không tin lời nó nói, lập tức chuyển chủ đề. - "Giờ này chắc mày đang ở cạnh nhóc Wonwoo phải không? Em ấy đâu rồi?"

"Quả là bạn tao. Wonwoo, chào Jisoo đi em." - Nói rồi Jeonghan liền lia cam sang, mặt Wonwoo chưa đầy mười giây đã xuất hiện trên màn hình điện thoại.

"Jisoo huyngggg! Anh đừng tin lời anh họ nói nhé, anh ấy chả thèm nhớ gì đến anh đâu. Ảnh chỉ biết có Seungcheol huyng và Kkuma thôi à." - Nhóc vui vẻ chào anh, sẵn tiện trêu luôn Jeonghan, anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hậm hực của nó lúc này. Chắc chắn, lại thêm dỗi nữa rồi.

"À, với hyung đừng lo, Caratland vẫn đang hoạt động tốt lắm. Giờ Gyu nhà em đang ở bên đó, lát em làm cơm xong cũng sẽ mang qua quán cho em ấy luôn ạ. Bé Chan có khi còn chăm hoa tốt hơn cả hyung nữa đó. Nên hyung cứ ở trên đó nghỉ ngơi thật nhiều vào nha." - Anh cũng vừa đang tính hỏi thăm, nào ngờ Wonwoo nhanh hơn, báo cáo tình hình cho anh. Anh gật gù, gì chứ anh hoàn toàn tin tưởng vào tài quản lý của Wonwoo.

Và nên cả ba người trò chuyện với nhau rất lâu, phòng khách chìm trong tĩnh lặng bỗng trở nên nhộn nhịp, tiếng cười đùa vang khắp phòng, sự buồn chán của anh cũng vì vậy mà tan biến.
__________
"Ding dong..."

Tiếng chuông cửa vang lên. Anh đoán đó chính là vị khách quý mà mẹ của Seokmin đã nhắc tới ban nãy.

Seokmin, người đang cúi người xuống chiếc bồn rửa chỉ cao đến hông để rửa trái cây cậu mua được khi tiện đường về nhà, nghe tiếng chuông cửa thì vội tắt nước, chạy ra xung phong mở cửa. Chỉ vừa thấy người đó, gương mặt cậu như sáng bừng lên, phấn khích ôm chầm lấy người đó:

"Anh hai, em nhớ anh lắm!"

"Đi lâu như vậy, giờ mới chịu vác mặt về đây cho anh gặp. Nói nhớ thì có là xạo quá rồi không hả nhóc?" - Vị khách đó cũng đáp lại cái ôm của cậu, mắng yêu vài câu trước khi vào chủ đề chính, hai mắt đảo quanh một lượt như tìm kiếm ai đó. - "Bạn em đâu? Anh nghe mẹ bảo em có dẫn cả bạn về nữa mà."

Seokmin cười tươi, mắt hướng vào trong bếp, người kia liền nhìn theo thì bắt gặp Jisoo đang nhoài người dùng đôi mắt đào sáng trong nhìn ra, cong khoé môi duyên dáng tạo nên một nụ cười tươi tắn.

"Lâu lắm rồi anh mới được gặp em, Jihoon à. Em vẫn khoẻ chứ?"

Jisoo trên Jihoon một khoá lúc còn học cấp ba, vì sinh hoạt trong cùng một câu lạc bộ nên dần thân thiết với nhau. Chuyện anh và em trai hắn có tình cảm với nhau hắn đã biết từ lâu, còn là người tạo điều kiện cho họ phát triển tình cảm. Hắn cũng là người chấp nhận đứng ở giữa giảng hoà, làm cầu nối cho anh và Seokmin mỗi khi hai người cãi nhau. Nhìn chung, Jihoon chính là người hiểu rõ mối quan hệ của họ nhất, hiểu họ yêu nhau đến thế nào, đến mức hắn còn không thể ngờ tới có một ngày Jisoo lại quyết định rời xa em trai hắn mà không nói một lời nào.

Bấy nhiêu năm hai người xa nhau cũng chính là chừng đấy năm Jihoon không được gặp người anh thân thiết của mình. Để giờ đây người ấy đang ở trước mặt, lòng Jihoon thật sự như trút bỏ được nỗi lo lắng đã được giấu kín, lòng cứ rộn ràng không thôi. Thật mừng vì sau mọi nỗ lực, em trai Seokmin của hắn cũng đã tìm được Jisoo quay trở về.

Jisoo thấy hắn cứ đứng đó, vẻ mặt ánh lên sự xúc động không ngớt, đôi mắt dường như còn đang rưng rưng thì liền bật cười thành tiếng, kéo Jihoon về thực tại:

"Không phải là cậu quên anh rồi đó chứ? Hong Jisoo, trên cậu một khoá, thuộc câu lạc bộ hát ngày trước, nhớ chưa?"

Hắn giật mình một cái, sau đó mới thu lại xúc cảm quá đà của mình lại, trả lời anh:

"Em chỉ là đang bất ngờ vì được gặp hyung thôi. Lúc trước anh đi cũng không nói em một tiếng, em gọi điện cũng không nghe. Cái đồ tàn ác nhà anh." - Jihoon giọng điệu trở nên dỗi hờn.

Mà cũng đúng, đâu ai chấp nhận một người mà bản thân xem là người nhà lại đùng đùng bỏ đi không một lời từ giã đâu.

"Thằng nhóc này, nhỏ nhen cũng vừa thôi. Anh về rồi thì cũng nên bỏ qua cho anh đi chứ." - Anh dùng tay chà sát lên quả đầu loà xoà của hắn, đùa nghịch.

Bữa ăn tối với đầy ắp đồ ăn nhanh chóng được bày lên bàn, mọi người bắt đầu cùng nhau ăn tối. Hong Jisoo đã có một buổi sáng vô cùng buồn chán khi mở mắt ra chẳng có lấy một bóng người, nhưng bù lại đến cuối ngày lại ngập tràn niềm vui. Gặp được người cũ, kỉ niệm cũng theo đó mà ồ ạt ùa về, khiến cho bữa ăn càng thêm bồi hồi và hưng phấn.

__________
Người ta bảo, đặt chân đến Seoul nhất định phải ra đường và ngắm khung cảnh của nó khi về đêm. Bởi khi mà những ánh đèn neon nhấp nháy được bật lên, hoà cùng dòng người tấp nập, đó chính là lúc Seoul đẹp nhất. Vì vậy sau khi Jihoon tạm biệt mọi người để về nhà riêng, anh và Seokmin cũng quyết định ra ngoài dạo chơi cho tiêu bớt thức ăn. Nơi cả ai quyết định đi đến không nơi nào khác ngoài chợ đêm Dongdaemun sầm uất.

Hai người tay đan tay cùng nhau tản bộ trên con đường dọc các hàng quán. Nhiều năm đã trôi qua, cái gì cần thay đổi đều đã đổi thay hết cả. Và Dongdaemun cũng như thế, nó hoàn toàn xa lạ so với khung cảnh của tám năm về trước. Anh cứ đi một chút thì ngó ngang ngó dọc, lòng ngập tràn thích thú.

"Seokminie nhớ ngày trước không? Cái thời mà tụi mình và cả Jihoonie nữa, mỗi khi tan học đều sẽ dạo chợ đó."

"Em nhớ chứ."

"Hình như là ở đây đúng không?" - Anh chỉ tay về một cửa tiệm đang đóng cửa ở bên phía đối diện mình. - "Chỗ tụi mình hay ghé vào ăn hàng đó. Lúc đấy tụi mình ăn biết bao nhiêu là món. Đến khi về nhà bụng vẫn còn no nóc không thể ăn nổi cơm."

Jisoo nói xong liền cười khúc khích, nụ cười mà cậu cho rằng còn lấp lánh hơn cả bầu trời đầy sao, khiến cậu cứ ngây dại nhìn anh, khoé miệng cũng vô thức cong lên cười theo.

Nơi này quả thật gợi cho anh rất nhiều kỉ niệm, từ cái thời mà tất cả đều đang là học sinh trung học. Seokmin với anh và Jihoon lúc đó chỉ là đứa em út đáng yêu, luôn là người đi ở giữa được hai anh bảo vệ.

"Anh còn nhớ lúc đó em như ông cụ non ấy. Bé nhất nhưng lúc nào cũng im ru chẳng nói gì." - Anh chợt nhớ lại điểm bất thường của cậu, nên tò mò hỏi. - "Em đừng nói với anh là em ngại nha?"

Seokmin hơi ngập ngừng, đưa ánh mắt ấm áp và nuông chiều nhìn anh, rồi đáp lại:

"Shua đúng rồi đó, là em ngại."

"Sao lại ngại nhỉ? Lúc đấy anh đã thân với Jihoon lắm rồi, cũng hay sang nhà em chơi, còn giúp em giải bài tập nữa." - Jisoo nghĩ nát óc vẫn không tìm ra lý do cho sự ngại ngùng của cậu. - "Hay là lúc đó...em không thích anh?"

"Shua ngốc." - Cậu phì cười lấy tay vuốt nhẹ tóc anh.

"Em nói gì cơ?"- Anh ngạc nhiên.

"Shua đừng nói với em là Shua không nhận ra rằng em thích Shua nha?"

Câu trả lời của Seokmin càng làm đôi mắt anh mở to hơn nữa. Giờ anh mới vỡ lẽ rằng cậu đã thích anh lâu như thế, vậy mà anh lại không nhận ra. Jisoo cúi mặt xuống để che đi nét phớt hồng đang từ từ lan rộng, chân vừa bước đi vừa ấp úng hỏi cậu:

"Thế em bắt đầu thích anh từ lúc nào vậy?" - Vì ngượng nên giọng anh cũng nhỏ đi.

"Anh hỏi em như thế thì em cũng chịu. Em chỉ biết lần đầu mình gặp gỡ, em đã thấy Shua rất đặc biệt." - Seokmin không ngần ngại đáp lại.

Đôi chân anh đột ngột dừng bước, gương mặt vẫn còn đỏ ửng bỗng ngước lên, đôi mắt tròn xoe trong veo nhìn xoáy vào mắt cậu:

"Nếu vậy thì chắc là vì anh đẹp nhỉ? Nếu sau này anh không còn đẹp nữa thì chẳng phải là em sẽ hết lý do để yêu anh hay sao?"

"Shua của em có sức hút như vậy vì Shua là chính Shua. Em thích anh vì điều đó. Nên cho dù anh có như thế nào đi nữa thì em vẫn sẽ yêu anh, một lòng không thay đổi."

Cậu vừa nói xong cũng chính là lúc người kia đặt thật khẽ môi mình lên môi cậu. Một nụ hôn tưởng chừng rất đỗi bình thường nhưng lại có biết bao ý nghĩa, một lời cảm ơn, một lời xin lỗi, và một tình yêu thương vô bờ bến.

"Phải khoá cái miệng này lại, không cho nó ra ngoài nói năng linh tinh, dụ dỗ người khác."

"Những lời này chỉ dành cho anh, chỉ có một mình anh mới được nghe mà thôi. Không có ai khác đâu."

Trong mắt hai người giờ đây chỉ còn lại bóng dáng người trước mặt, kiên định hơn bao giờ hết. Không gian tĩnh lặng như tờ, chiếc kim đồng hồ dường như cũng đứng yên.

"Hong Jisoo,..."- Sau một hồi lâu nhìn nhau, Seokmin gọi tên anh bằng chất giọng dịu dàng, trầm ấm.

Jisoo lại ngơ ngác như một chú nai nhỏ nhìn lấy cậu, cười nhẹ nhàng để xua đi bầu không khí bất thường hiện tại.

"Hửm? Em sao thế? Sao tự nhiên lại nghiêm túc vậy?"

"Mình về chung một nhà nhé. Em muốn ở bên cạnh anh." - Bàn tay cậu siết chặt tay anh.

"Tưởng gì..." - Jisoo thở phào nhẹ nhõm, anh còn ngỡ là có chuyện gì quan trọng lắm. - "Chẳng phải ta vẫn đang sống chung với nhau sao? Mỗi đêm mình vẫn nằm cạnh nhau mà."

"Không phải như vậy...Ý em là mình kết hôn đi." - Nói xong một tay cậu thôi nắm tay anh, chuyển sang vân vê sợi dây chuyền đeo trên cổ. Đó là một sợi dây chuyền màu bạc lấp lánh, còn có cả một chiếc nhẫn được lồng vào trong. Cậu nói tiếp:

"Chiếc nhẫn này theo em bao năm qua, chính là để chờ đợi đến ngày được nhận chủ. Và người đó sẽ không là ai khác ngoài anh. Hong Jisoo, anh bằng lòng lấy em nhé?"

Anh xúc động nói không nên lời, đôi mắt trở nên long lanh. Jisoo bẽn lẽn gật đầu, gương mặt rạng rỡ cười hạnh phúc.

Chẳng cần có nến và hoa, chẳng cần một nhà hàng sang trọng hay bãi biển xanh rì, cũng chẳng cần chàng trai kia quỳ một gối đeo nhẫn vào tay anh. Vì người đó là Lee Seokmin, anh nguyện bằng lòng bên cạnh cậu một đời một kiếp.

"Được, anh đồng ý. Anh yêu em."

"Em cũng yêu anh."

"Tựa như chiếc kim đồng hồ, xoay đi xoay lại vẫn là trở về bên nhau." - Circles (SEVENTEEN).

•Chính văn hoàn•
•••••
Chính văn thì kết thúc rồi mà còn một ngoại truyện nữa, nên mọi người đừng bỏ mình đi đâu hết nha.

Bật mí nhẹ là ngoại truyện siu dễ thương, kể về chuyện tình của chú Cúp và anh Han í. Và đương nhiên sẽ trình làng vào trúng ngày sinh nhật chú Cúp như đã hứa nhen.

Mong mọi người vẫn sẽ đón đọc tới giây phút cuối cùng. Iu mọi ngườiii 🫶


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net