Chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.

La Tại Dân vì một câu nói đấy của Lý Mã Khắc mà liền trở nên ưu sầu, đi lang thang ngoài đường phố đến khi tay chân lạnh cóng mới chịu quay trở về nhà.

Cậu rón rén bước vào phòng, tắm rửa sạch sẽ, ủ chăn bông một lúc cho ấm mới sực nhớ ra lời hẹn của người kia lúc sáng, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là xỏ dép đi qua phòng của người kia, gõ ba tiếng.

'Em về rồi.'

Trái với suy nghĩ người kia hoặc đang bận rộn công việc hoặc nằm trên giường đọc sách, La Tại Dân lại nhìn thấy bóng lưng to lớn kia đứng cạnh cửa sổ, phà một hơi thuốc lạnh lẽo.

'Anh?'

Người kia không nói gì, La Tại Dân chỉ lẳng lặng đến gần, cầm lấy điếu thuốc trên tay người kia dụi vào gạt tàn, mới phát hiện ra rất nhiều đầu lọc đang đọng ứ trong đó.

La Tại Dân trước giờ rất ghét thuốc lá, người kia cũng biết rõ điều đó, thế nên luôn luôn nói không với điếu thuốc và gạt tàn, hoặc ít nhất là trước mặt cậu chưa bao giờ để lộ ra.

'La Tại Dân, em nói xem?'

'Anh nói gì, em không hiểu!'

'Em, mắc hanahaki từ lúc nào?'

Cả người La Tại Dân vừa được ủ ấm bỗng dưng cảm thấy lạnh ngắt.

Người kia, hóa ra đã biết tất cả?

'Vì sao anh biết?'

'Trả lời anh!'

'Không lâu trước đây.'

La Tại Dân thấy người kia rõ ràng đang nén cơn giận đang xung huyết trong lòng.

'Là ai?'

Giọng của người kia vào những lúc thế này thật sự rất đáng sợ.

'Anh biết để làm gì?'

'Em đến bệnh viện chỗ Mã Khắc làm phẫu thuật đi!'

'Em không muốn.'

'Đồ ngốc, cứ thế này em sẽ chết mất thôi!'

La Tại Dân biết chứ, nhưng vẫn lựa chọn một mực lắc đầu.

Tình cảm đó, là gom góp của những tháng năm yêu thương người, không thể nói cắt đứt thì sẽ ngay lập tức cắt đứt được. Cũng không thể chọn rời bỏ đi một cách dễ dàng.

Muốn chôn sâu, muốn khắc cốt ghi tâm.

Chính là cảm giác như vậy.


15.

'Rồi em sẽ gặp được một người khác tốt hơn.'

'La Tại Dân, tin anh đi, có được không?'

Em cũng rất muốn tin anh, nhưng sợ cả đời này, lại không thể tìm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net