1.minus !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Akaashi thích đàn anh của mình. Cậu ngưỡng mộ đôi mắt vàng sáng lấp lánh, mỗi lúc anh cười và khi anh chơi bóng chuyền. Cậu yêu cái cách anh gọi đường chuyền từ cậu và câu nói
   -Bokuto:"Đường chuyền của Akaashi là tuyệt vời nhất đó ".
  Lúc mới nhận ra nó, cái thứ tình cảm kì lạ, khiến tim cậu đập rộn ràng mỗi khi ở gần anh. Cậu... ĐÃ CHỐI BỎ NÓ... Cố chấp, nhận định với bản thân nó chỉ là " sự nhất thời, ngộ nhận" . Rằng cứ để thời gian làm lu mờ, và sẽ bình thường được ở cạnh anh, gặp anh hằng ngày chơi bóng chuyền cùng anh. Và chuyền cho anh những đường chuyền mà Ace mong muốn

....

One Day... Fukurodani...
Akaashi vẫn đến câu lạc bộ bóng chuyền như bình thường. Mở cửa phòng thay đồ.
     -" Akaashi! Vẫn đến sớm như mọi khi ha. "
      -" vâng ,chào anh, Bokuto-san"
Ah... Vậy là cậu ở cùng anh , chỉ hai người. Điều này đáng lẽ cũng không có gì lạ.. Đáng lẽ nó phải thật bình thường.... Nhưng cậu lại thấy ngột ngạt khó thở,... Nó có vẻ là hồi hộp chăng?
-"Nà Akaashi.... Oiiii Akaashi.... Trái đất gọi em... "
Cậu giật mình... Nhận ra, mình lo lắng đến mức từ chối tiếp nhận thế giới rồi.
- "vâng Bokuto-san? "
- " Em không sao đó chứ, em thay đồ xong rồi mà, Anh gọi em nãy giờ á, có phải em mệt trong người không ???... Này.. K. Không lẽ.... Akaashi em bị bệnh sao???? "
Nói nhiều, hỏi nhiều, Ồn Ào... Tại sao cậu lại thấy ngột ngạt với sự ồn ào này cơ chứ...
    - "em ổn ạ "
     - " Ồ, vậy ra tập thôi, chuyền cho anh 100 cái nha.... Không 1000 cái cơ, anh sẽ đạp hết chúng nha Akaashi? "
     -  "em nghĩ nó không khả thi lắm đâu ạ "
    - "nhưng em sẽ chuyền cho anh"
Bất cứ khi nào anh còn cần...

...
Buổi tập cứ vậy. Các thành viên khác trong câu lạc bộ đến .Chẳng bất ngờ, với sự năng nổ quá của tên ngố to con đó.
  Giờ nghỉ giải lao.
Konaha đến gần Akaashi, cậu đang cố gắng tìm lại hơi thở của mình sau khi bị Bokuto vắt kiệt sức.
   -konoha " Này Akaashi... Em không cần phải chiều nó mãi đâu, nếu thấy mệt và muốn trốn cứ nói anh, senpai sẽ viện cớ giúp em "
   - "Em ổn ạ...Được chuyền cho Bokuto-san cảm giác rất tuyệt ạ"
    - " À ừm vậy, cần bọn anh giúp cứ nói đừng ngại nha"
Konoha anh ta bất lực... Và nể phục sức chịu đựng của cậu...

-" AKAASHI  !!!!! "
- " vâng Bokuto-san? "
- " Em chuyền bóng cho anh nha, mới có xíu thôi mà anh lại cảm thấy nhớ mấy cú chuyền của em khủng khiếp!! "

Bokuto cười nịnh nọt. Cố thuyết phục Akaashi, dù cậu chỉ mới nghỉ ngơi một tí,. ( đúng là đồ quái vật.)
Ah... Nụ cười ấy... Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, thật ra anh cũng cười rất nhiều. Ít nhất là chỉ trong nửa ngày hôm nay câu bắt gặp cũng không phải là đầu tiên .Nhưng nụ cười này, dành cho cậu đúng chứ, nụ cười tươi toát đầy nét trẻ con đẹp tuyệt này dành cho cậu. Liệu có phải cậu ích kỷ khi nghĩ vậy chứ... Ah.. Đau quá... Tại sao thứ đẹp đẽ này lại khiến cậu đau đớn đến vậy..
Bình tĩnh lại nào Akaashi  hãy cứ BÌNH THƯỜNG nào....
   -"vân... Khụ... Khụ..!! "
Đột nhiên, một sự khó chịu cực kỳ đến từ buồn phổi của cậu, câu ho liên tục khiến mọi người đều phải chú ý
Bokuto cũng hoảng hốt vội chạy đến chỗ cậu, Nhưng cậu vẫn cứ ho liên tục đúng hơn là còn mạnh hơn.
- "Aaakaashi... Em sao vậy...??? "
Không... Không ổn rồi... Khó chịu quá... Cậu ho liên tiếp càng lúc càng lớn đến mức khụy xúông sàn.
  -" không ổn rồi!! Bokuto đưa em ấy đến phòng y tế trường ngay đi"
Bokuto và mọi người trong câu lạc bộ nhanh chóng diều cậu đến phòng y tế
Chẳng ai để ý thấy, nơi vừa nãy Akaashi gục xuống. Có một cánh hoa trắng nằm lặng lẽ và cô đơn....

Phòng y tế.
- "cô ơi, Akaashi có sao không ạ? Có cần đến bệnh viện không ạ? Em ấy sẽ không chết chứ, Akaashi không thể chết được!!! "
- cô y tế " em ấy không sao đâu, đã ổn rồi em ấy không còn ho nữa... Nên cô đã cho em ấy uống thuốc và ngủ ngay sau đó "
- " tại sao em ấy lại ho nhiều vậy ạ? Cảm giác em ấy muốn tắc thở vậy? "
-" chắc do tập luyện quá sức. Các em nên khuyên em ấy đừng cố quá nhé "
....
Bokuto sau khi thở ra một hơi nhẹ nhõm thì bước ra ngoài thấy các thành viên khác của câu lạc bộ cũng ở đây. Đúng rồi ai cũng lo lắng cho Akaashi mà.
- " Akaashi sao rồi? Cô ấy nói sao?
-  " em ấy ổn rồi hiện đang ngủ. Em ấy qua sức thôi... "
- " Hả... Quá sức thôi... Ai hả? Mày thấy chưa, Akaashi đâu giống mày, đúng hơn là chẳng ai chịu nổi cái sức trâu bò của mày được đâu... "
-" thôi nào chắc câu ấy cũng nhận ra mà. Bokuto, quay lại sinh hoạt đi , sau khi hết giờ nhớ phải đi xin lỗi em ấy đó "
-" ừm... "
   

Trong khoảng  thời gian còn lại sinh hoạt  câu lạc bộ bokuto như con lật đật, yểu xìu , chán trường, mà mọi người thì cũng biết nguyên do nên không biết phải động viên sao cả.
-" thấy chưa nãy mày nói nặng lời quá đó! "
- " tao cũng đâu cố ý chỉ là, dọa nó một lần để còn biết tật thôi ai ngờ, nó mất tinh thần vậy"
Hết giờ bokuto chạy tức tốc đến phòng y tế nhanh nhất có thể

-" Akaashi??? "
- " vâng ạ? "
- " em đã ổn hơn chưa? "
- " đỡ hơn rồi ạ. Em xin lỗi ạ"
-" hả không Akaashi thì có làm gì đâu mà xin lỗi chứ"
-" à vâng .. Nhưn.. "
-" thật ra, anh mới là người phải xin lỗi em "
- xin lỗi em Akaashi "
-"???? Vâng? "
- " anh xin lỗi nha. Đáng lí ra anh nên để ý sáng nay em đã hơi mệt rồi, vậy mà anh còn cố kéo em tập luyện cùng anh. Anh.. An.. "
- " Bokuto-san, không phải đâu ạ chỉ là em chủ quan thôi"
Đúng vậy, chủ quan thật. Việc sáng nay chắc chắc không phải tại anh, cũng chẳng thể nói tại em thích anh nên mới thẩn thở, nên mới không thể từ chối rồi không chú ý đến sức khỏe
-" em không biết đâu. Anh bị bọn konoha bắt nạt đó... Bọn  nó giáo huấn anh một trận luôn... Lúc không có em... "
Cậu cứ vậy ngồi nghe anh kể truyện về buổi luyện tập hôm nay. Lúc cậu kiệt sức... Và...
-" khụ... Khụ"
- " Akaashi em lại ho rồi em ổn chứ. Có cần gì không"
-" khụ... N... Nước... Cho em nước.. Khụ... Khụ"
- " được đợi anh một chút"
Trong lúc Bokuto chạy đi lấy nước. Cậu lại đỡ hơn một chút. Nhưng lạ thật tại sao chứ, chẳng phải Chỉ là cậu kiệt sức thôi sao? Tại sao lại ho nhiều như vậy. Cậu đỡ hơn một chút lấy tay che miệng xuống thì thấy một cánh hoa trắng vướng một chút máu....?
- " Akaashi nước của em đây"
Khi thấy anh quay về cậu theo phản xạ dấu cánh hoa đi, nhận lấy ly nước từ anh
-" cẩn thận một chút, đó là nước ấm đấy"
Nói rồi Bokuto vòng ra sau lưng và vút lưng cậu. Điều này làm Akaashi...
- *sặc"khụ... Khụ... "
- " anh làm khụ khụ gì vậy??? "
-" A... EM KHÔNG SAO CHỨ? "
-" không ạ chỉ sặc thôi ạ "
Bokuto vẫn cố vuốt lưng cậu, bàn tay to lớn này. Khi chơi đập bóng có thể phá được tay chắn 3 người đấy. Vậy mà lại thật nhẹ nhàng vuốt lưng cậu.
-" chỉ là khi ai đó ho, hay khó chịu thì làm vậy chẳng phải rất hiệu quả hay sao? "
- " em nghĩ vậy.. "
Nhẹ nhàng thật và cũng thật dễ chịu.. Nhưng tại sao.. Có cái gì đó vấn muốn tuôn chào ra... Nó ĐAU LẮM.
...
-" em có muốn anh đưa về không, sẽ ổn chứ "
- " em ổn rồi ạ, cảm ơn anh Bokuto-san"
...

Nhà Akaashi.
Tối đó khi về đến nhà, Akaashi vẫn còn nghĩ về cánh hoa trắng mà sáng nay thoát ra từ miệng cậu. Cậu bắt đầu tìm hiểu về căn bệnh ho ra hoa?
-" Hanahaki? "
_Hanahaki một căn bệnh hiếm. Nó là một căn bệnh về loài hoa ký sinh ờ bên trong phổi của người bệnh, khiến cho họ khó hô hấp và ho ra máy lẫn cùng hoa. Nó sinh ra từ tình yêu của người mắc phải đối với người họ yêu. CÓ THỂ DẪN CHẾT CÁI CHẾT...

- " không.... Không thể nào..  Sao có thể... Chẳng phải... Nó chỉ là tình yêu nhất thời thôi sao? "
Đến đây cậu đã nhận ra  tình yêu của cậu đối với Bokuto sâu đậm đến cỡ nào, rằng đối với cậu chỉ cần được gặp anh nhìn thấy anh là chưa đủ...
Có chút mất bình tĩnh cố gắn đọc tiếp để tìm ra cách trị
-" không thể nào? "
Đôi mắt xanh xinh đẹp mở to... Câu nói hiện rõ nỗi bất lực.... Có thể chữa được không chỉ một cách mà có tới hai ... Rằng
_ hanahaki có thể trị được khi người cậu yêu đáp lại tình cảm của cậu
- " đáp lại sao? ... Không thể  ! "
Cậu cười nhưng nụ cười này thật ... Khó để có thể diễn tả rằng thật may mắn khi (tôi) không thể nhìn thấy nó. Nó THẬT ĐAU KHỔ
_có thể trị được bằng phương pháp thứ hai là phẫu thuật, loại bỏ cây hoa ở trong phổi . Nhưng rất ít người có thể chấp nhận được này. Vì nó có tác dụng phụ
_ PHẢI QUÊN ĐI TẤT CẢ MỌI THỨ VỀ NGƯỜI ĐÓ_
- " Tại sao chứ, điều này.. Thật không thể... "
Akaashi biết cậu yêu Bokuto, nhưng cậu chẳng thể chấp nhận nó, tự chối bỏ nó, để rồi sao, Tuyệt! Chối bỏ nó đến khi nó lớn đến mức tạo ra căn bệnh quái ác này. phẫu thuật ? Quên đi Bokuto cậu không làm được. Dù có phải sống nhưng giây phút cuối cùng cậu cũng muốn nhớ đến anh ...
Cậu gục ngã xuống  giường, nghĩ lại về hôm nay khi cơn bệnh đó xuất hiện. Cậu nhận ra rằng chỉ cần không ở gần Bokuto cậu sẽ không ho nữa. Đúng vậy chỉ cần như vậy thôi.
       - end chap1-





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net