𝓒𝓱𝓪𝓹 2 : 𝓛𝓪̣𝓬 𝓷𝓱𝓪̀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đi chơi gần nửa buổi cậu có vẻ quên vụ Mikey đánh ngất mình rồi . Bây giờ là buổi chiều qua nhà Hinata xem thử , thầm nghĩ cô ấy còn sống không . Theo như trí nhớ của cậu thì ... nhà thì không tìm được còn lạc nữa , trong túi còn không có điện thoại . Cậu thầm nghĩ rằng mình mất trí nhớ rồi à sao chẳng nhớ gì hết vậy ,chắc chắn đây là hậu quả quay về quá khứ quá nhiều lần .

Ah !! Mình ở đâu vậy trời – Cậu ngửa mặt lên trời than vãn các thứ , nếu đi qua người ta sẽ thấy 1 chàng trai dễ thương mặc đồ đắt tiền đang ngồi trên xích đu ngẩng mặt lên trời nhìn trông như thiên thần vậy . Còn cậu đang bất lực vì lạc đường không biết gọi ai .

Giá như mà mình nhớ lại đường – Đang ngồi ước nguyện thì có 1 chiếc xe màu đen đỗ ở đấy , 1 đám người từ trong xe tiến lại gần em .

Ngài có phải là Hanagaki không ? – 1 người trong đó hỏi cậu

Ừ là tôi đây c-có chuyện gì sao ? – Cậu đang run lên vì đám người này nhìn đáng sợ vãi ra , cậu muốn thoát khỏi tình cảnh này

Ngài về nhà đi ạ , có nhiều người lo cho ngài lắm –

Ừ , biết rồi // WTF ? Biết nhà đâu mà về ? lũ ml này là ai ? // - Takemichi

Vậy thì chúng tôi xin phép –

Sau 1 thời gian loand thì trời cũng tối , nên cậu quyết định đi hỏi người xung quanh đây . Và kết quả là phải ơt tạm trong 1 khách sạn trên thành phố vậy hihi . Cậu nằm xuống chiếc giường êm ái lăn qua lăn lại rồi suy nghĩ về cuộc sống hiện tại .

Không biết tiền này ở đâu nhỉ ta ? Có mơ mình cũng không dám nghĩ sau này mình lại có nhiều tiền đến vậy - Trong lúc Takemichi đang ở trong khách sạn đang cảm ơn bản thân mình ở tương lai thì ...

________________ Ở 1 nơi nào đó _____________

Chúng mày nói gì ! – Ran đập bàn

D-Dạ ngài ấy nói là biết rồi ! –

Thằng ngu này ! Mày vẫn phải kéo về chứ ! – Ran

Nếu nói với Boss biết thì sao ? – Rindou

Thì đương nhiên chết cả lũ rồi còn gì – Koko

Sanzu , boss đâu ? – Kakucho

Ngủ rồi - Ả Xuân ( tôi thích nói Sanzu là vậy nên đừng nói gì hết hehe )

Không khí bây giờ vô cùng căng thẳng . Bởi vì họ sẽ rất lo lắng cho cậu , cậu chỉ vừa mới trở về mà đã mất dấu thế này thì còn làm ăn được cái gì nữa ! Bất lực thật .... Mikey mà biết thì sẽ giết cả lũ .

Sáng hôm sau cậu vẫn tung tăng đi chơi mà không lo rằng sẽ có 1 thảm họa đến với cậu . Trong lúc đang ngồi ăn sáng như bao người khác thì 1 đám người áo đen chui từ đâu ra thả bom khỏi vào đánh ngất cậu . Cậu chửi thầm rằng ăn sáng đéo xong nữa . Khi tỉnh dậy phát hiện mình ở trong 1 căn phòng lạ nào đó , cậu ngồi dậy nhìn vào đám người trước mặt .

// Chết tôi rồi có phải lũ người này đòi tiền nợ hay không mà sao sát khí nông nặc vậy huhu // - Cậu thầm khóc

Takemichi – Ran gọi tên cậu

Huhu , xin lỗi ! Tôi sẽ trả đủ tiền cho mấy người ! – Cậu ngây thơ quá mức rồi

// Có nên trêu không nhỉ ? // - Ran nghĩ thầm trong đầu

Bakamichi , nghĩ sao mà bọn tao lại đòi tiền mày ? – Kakucho

Hả ? Kakucho sao mày ở đây ? – Takemichi

Ủa sao em ấy nhớ mặt mày hay vậy ? – Rindou

Nè Takemichi nhớ anh không ? – Ran

Không mấy người là ai ? – Takemichi

Haha – Cả lũ ngồi cười vào mặt Ran

Takemichi , mày đừng có lo bọn tao và mày là người cùng 1 nhà nên không cần lo lắng gì nhiều – Koko

Cùng 1 nhà sao ? Vậy là không nợ tiền – Takemichi

Tiền thì để tao lo mày không cần phải nghĩ ngợi nhiều – Koko

... - Cậu còn hơi khó hiểu

Tóm lại là mày cứ yên tâm mà sống ở đây bọn tao không làm gì mày đâu – Kakucho

Vậy sao vừa nãy bọn mày bắt tao ? – Takemichi

Tại mày không về làm bọn tao lo quá nên bất đắc dĩ phải như vậy –Kakucho

Ừm – Cậu cười nhẹ làm cho ai đó lệch đi 1 nhịp , không phải 1 mà cả lũ đấy

Sanzu mày không định ra nói chuyện với nó à – Koko nói với người đằng sau cánh cửa

Không – Xuân bỏ đi

Vậy Michi muốn đi chơi với tụi anh không ? – Ran

Anh là ai tại sao lại tự tiện đổi tên tôi mà gọi như thế ? – Takemichi

Anh là Ran đây nhớ không ? – Ran chỉ tay vào mặt mình

Khôm nhớ mỗi Rindou – Takemichi trêu ghẹo Ran

Hả đừng đùa vậy chứ không vui tý nào cả - Ran

Thôi mà , em trêu vậy thôi thế mà anh cũng tin đấy – Takemichi

Hả - Ran nhận ra còn thằng em mình thì đang cười khinh thằng anh mình

Vậy thì đi chơi đi ! – Cậu kéo 2 anh em ra khỏi phòng , những người bị bỏ ở lại thầm nghĩ chắc cậu đam mê vui chơi nhỉ ? Như trẻ con vậy .

Ran và Rindou không cho cậu ra ngoài nên chỉ được chơi trong này thôi , hơi chán nhưng không sao . Trong lúc cả 3 đang vui vẻ thì cậu hỏi :

Này em muốn hỏi rằng em ở tương lai như thế nào đi ạ - Takemichi

... - Cả 2 im lặng không nói gì cả

Này 2 người trả lời đi chứ ! – Takemichi

So với Takemichi ở tương với hiện tại thì tụi anh thích Takemichi ở hiện tại hơn đấy – Rindou cười trừ

Là em bây giờ hay là lúc trước ? – Takemichi

Là em bây giờ đấy , ngốc ạ - Ran bẽo má em thói quen không đổi được ( Giải thích 1 chút cho các cô hiểu : Takemichi hiện tại là từ quá khứ trở về tức là 1 Takemichi vui vẻ luôn rạng rỡ còn lúc trước là gì thì từ từ =] tôi không muốn spoil đâu :3 )

Bộ em của lúc trước bị làm sao ạ ? – Takemichi nói đến đây cả 2 ngây người ra

Là do bọn anh không thích thôi , nào về ăn trưa đi chắc em cũng đói rồi nhỉ - Ran nắm tay em

Nhưng nếu nói ra thì không được 

------------------------ end chap 2 ----------------------

Tôi đăng trước khi đi học nên hơi sơ sài :( 

Mấy nay tôi vào học rồi nên sẽ khó khăn đăng chap lên nhưng tôi vẫn mong các cô ủng hộ 

                    Yêu <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net