CHAP 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người kia thấy Lý Đế Nỗ đứng yên không nhúc nhích, mà cậu ta cũng thấm mệt không thể nói chuyện quá nhiều. Không còn cách nào khác cậu chỉ đành cố gắng lấy bóp tiền từ trong túi áo ra: "Cho cậu hết."

Lý Đế Nỗ nhìn xuống bóp tiền rơi dưới chân, có chút đề phòng ngồi xổm xuống nhìn alpha trước mặt: "Đừng ra lệnh cho tôi tôi không cần tiền."

"Tôi có tiền", người kia nói.

"Đưa tôi đến bệnh viện đi."

"Vì sao cậu không gọi xe cứu thương?" Lý Đế Nỗ hỏi như một lẽ thường.

"Hỏi ít thôi, không có điện thoại."

Lý Đế Nỗ lấy điện thoại ra nhấn số khẩn cấp của tổng đài cứu thương.

"Không phải tôi không muốn cõng cậu đi, nơi này quá xa, xe buýt có lẽ 10 phút nữa mới có chuyến". Dừng lại một chút rồi nói thêm: "Tôi là một omega, làm sao cứ thế cõng cậu trên lưng được?"

Người kia mở mắt ra liến anh một cái, còn chẳng hề có ý che giấu ánh mắt khinh thường.

Lý Đế Nỗ hừ một tiếng: "Đừng nhìn tôi khó chịu như thế, chẳng phải tôi đã giúp cậu gọi cứu thương rồi sao?"

Đợi đối phương bình tĩnh lại Lý Đế Nỗ mới tỉ mỉ quan sát alpha trước mặt. Anh từng gặp qua không ít alpha, bản thân anh cũng là một alpha nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp trường hợp này. Trong tình cảnh chật vật thế này lại mang theo một vẻ kiêu ngạo không khuất phục, máu tươi dính trên khuôn mặt trắng bệch tương phản lại bộc lộ rõ vẻ yếu đuối. Như một loại mỹ cảm kỳ dị hòa vào người này.

Alpha này gầy thế nhỉ, cưỡng chế thẩm mỹ à?

Lý Đế Nỗ thu hồi ánh mắt.

"Cậu tên gì?"

Lý Đế Nỗ đổi tư thế nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh cậu. Không phải không muốn ngồi xuống cạnh cậu, mà là vì bộ đồ tây này là của tên nhóc Chu Mộ kia, cực kì đắt tiền nên nếu làm nếu làm hư làm dơ nó thì rất phiền phức. Chu Mộ chắc chắn sẽ không phàn nàn gì, nhưng anh không thích mắc nợ người khác.

Người kia không hề kêu đau, chỉ đến khi nghe được hơi thở có chút nặng nhọc mới nhận ra rằng cậu đang khó chịu, còn lại không rên một tiếng nào. Lúc nghe được câu hỏi của Lý Đế Nỗ cậu mới có chút phản ứng như người còn sống.

"La Tại Dân."

Lý Đế Nỗ nhíu chân mày lại: "La gia?"

La gia ở Bình Châu xem như cũng là một gia tộc hiển hách, có thể xếp ngang hàng với Chu gia và Lý gia. Anh không biết La gia còn có một người như thế này đấy, điều đó đã khơi gợi hứng thú của Lý Đế Nỗ, anh tò mò nhìn biểu cảm trên mặt La Tại Dân.

"Hừ" La Tại Dân sắp bị tên omega trước mặt này làm cho phiền chết, sao lại hỏi nhiều thế chứ.

"Không phải."

Hóa ra không phải vậy. Anh giả bộ thâm trầm. Lý Đế Nỗ nghĩ, alpha này cũng thật tuyệt. Chẳng lẽ bản thân cải trang thành omega quá lâu rồi nên trên người anh không còn chút khí chất alpha nào ư? Đêm nay phải luyện tập thêm mới được.

"Được, phiền cậu rồi." Lý Đế Nỗ nói, "Để công bằng, tôi là Lý Đế Nỗ."

La Tại Dân không nói thêm gì cho đến khi xe cứu thương chậm chạp chạy tới. Lý Đế Nỗ cũng ngồi lên xe cứu thương, đơn giản là vì muốn đi khỏi nơi rừng núi hoang vắng này nhanh nhất mà thôi. Mùi máu tanh luẩn quẩn nơi đầu mũi Lý Đế Nỗ, anh hít hít rồi lên tiếng hỏi: "Không cầm máu cho cậu ấy sao?"

Y tá lườm anh một cái, động tác trên tay vẫn không dừng lại, đáp: "Pheromone của anh ấy là mùi máu tươi."

Vãi?! Lý Đế Nỗ đứng hình, còn có loại pheromone tràn ngập khí chất nam nhi như vậy sao? Nhìn lại bản thân, cả một người xịt nồng nặc mùi kẹo dẻo của omega khiến cho anh vô cùng phẫn nộ. Thôi nào, pheromone mùi máu tươi là siêu ngầu luôn ấy? Cứ như vậy, anh không khỏi liếc nhìn La Tại Dân đang nhắm mắt nằm trên băng ca thêm vài lần.

La Tại Dân cũng không phải là nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu đã tiêm một loại thuốc ức chế có thể biến đổi giới tính từ omega thành alpha trong một khoảng thời gian nhất định. Chấp nhận tổn hại cơ thể để đánh đổi, có thể sau khi loại thuốc này hết tác dụng kỳ phát tình của cậu sẽ dần trở nên mất kiểm soát. Sau này muốn tìm một alpha phù hợp cũng sẽ vô cùng khó khăn. Đương nhiên, La Tại Dân không muốn tìm đến alpha. Chỉ là kỳ phát tình mà thôi cậu tự chống chọi vượt qua được. Cùng lắm thì đi giải phẫu cắt bỏ tuyến thể là xong.

Trước chỉ sợ y tá sẽ phát hiện bí mật này, may mắn là trên người cậu có thêm vài vết thương ngoài da, và chính cậu cũng đã khẳng định thân phận alpha này. Không ai để ý đến tuyến thể của cậu, sau khi ẩu đả tuyến thể của cậu đã ứng đỏ và sưng lên, trong cơ thể cũng có hai loại pheromone đang không ngừng xung đột với nhau. Cậu thực sự bị choáng ngợp, rất khó chịu.

"Sau này cậu có thể chăm sóc alpha của mình tốt hơn chút được không? Tôi nhìn cậu ăn mặc cũng có vẻ sang trọng, làm sao lại không quản nổi alpha của bản thân vậy chứ?" Y tá thấy sắp tới bệnh viện, rốt cuộc cũng có thời gian để giáo huấn Lý Đế Nỗ đang ngồi bên cạnh.

Lý Đế Nỗ đang nhắn tin qua lại với Chu Mộ về việc anh đã bất ngờ thế nào khi gặp được một alpha có pheromone mùi máu tươi, nghe đến những gì cô y tá vừa nói khuôn mặt bỗng trở nên kinh hãi, anh vội vàng nói: "Cô y tá tôi nói này, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy nha!"

"Tôi rất trong sạch, tôi và cậu ta không có quan hệ gì hết."

Y tá không tin: "Vậy cậu?"

"Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ."

La Tại Dân ho một tiếng.

Lý Đế Nỗ đổi giọng: "Ừm, tôi nhận tiền làm việc."

Anh thật sự muốn làm một alpha băng lãnh, đáng tiếc, cuộc đời không cho phép. Ở trong mắt mọi người anh phải diễn tròn vai một omega ngây thơ hào hiệp. Nhiều năm trôi qua như vậy, Lý Đế Nỗ cũng chỉ có thể buông bỏ phòng bị trước mặt Chu Mộ mà thôi, vậy nên khi nhìn thấy La Tại Dân anh không khỏi có chút ước ao. Pheromone của anh thực chất là mùi gỗ, rất trầm, rất buồn, không thể khiến người khác thả lỏng. Không giống mùi máu tươi, hào hoa, phóng đãng, nhiệt liệt đến mức sống chết không quan trọng.

Lý Đế Nỗ thu hồi tâm tư, ánh mắt nhìn về phía trước. Xe cứu thương đứng ở cửa bệnh viện, Lý Đến Nỗ nhảy xuống xe, quay về phía băng ca nhìn La Tại Dân: "Có duyên gặp lại, nhưng tốt nhất đừng là đừng."

La Tại Dân nhìn anh một cái rồi nhắm mắt lại.

Sau khi Chu Mộ nghe qua câu chuyện của Lý Đế Nỗ, trong đêm quyết định lái xe thể thao chạy như bay đến nhà anh, không quên mang theo hai chai rượu có giá lên đến một vạn tệ. Kết quả là khu chung cư nhỏ này khó tìm chỗ đậu xe, Chu Mộ thiếu chút nữa đã lạc đường trong cái chung cư cũ này. Lý Đế Nỗ đứng dưới sân của tòa nhà tựa vào gốc cây nhìn Chu Mộ thở hổn hển: "Còn chạy con xe đua trông đĩ đĩ không vậy?"

"Hừ cái loại lợn rừng như mấy người sao ăn được trấu mịn nhà tôi." Chu mộ hừ lạnh. (Ý chỉ người nghèo không biết thưởng thức thú vui người giàu).

Lý Đế Nỗ đưa tay ra: "Rượu đâu?"

Chu Mộ chỉ vào balo phía sau: "Trong này, tối nay cậu nhất định phải kể cho tôi về tên alpha kia đó."

"Hứng thú à? Dạo này có quan hệ AA không?"

"Cậu ít nói vài câu đi, Lý Đế Nỗ." Chu Mộ hận không thể bịt miệng Lý Đế Nỗ lại.

Khu chung cư mà Lý Đế Nỗ ở là một khu chưa được cải tạo của trung tâm thành phố, các khu nhà cũ kỹ, cơ sở vật chất xung quanh cũng như thế, chính vì vậy nên giá thuê mới rẻ như vậy. Anh là một đứa con ngoài giá thú của Lý gia, nếu cứ ở lại ngôi nhà kia chắc chắn sẽ bất tiện, còn có thể bị phát hiện thân phận alpha, vậy nên dứt khoát ra ngoài tìm một căn nhà khác để ở.

Chu Mộ vốn muốn Lý Đế Nỗ dọn về sống cùng anh ta, nhưng thân phận bên ngoài của Lý Đế Nỗ thật sự không phù hợp để họ có thể dọn về ở chung. Người khác nói cái gì không quan trọng, Chu Mộ chỉ sợ ba anh ta vì chuyện đó mà tức giận đến mức phải nhập viện. Còn nữa, Lý Đế Nỗ chắc chắn sẽ không nhận lấy gánh nặng tình nghĩa này. Số tiền hàng tháng vào tài khoản của Lý Đế Nỗ đều do Lý thị quản lý, những người phụ trách đều là những người hàng đầu, là những người có địa vị cao và có tiếng nói mạnh trong công ty. Lý phu nhân và Lý Húc Viêm nhiều lần muốn cắt xén sinh hoạt phí của Lý Đế Nỗ nhưng đều không thể thành công.

Nói tóm lại, Lý Đế Nỗ vẫn có thể sống cuộc sống của một thiếu gia nửa vời.

Gian phòng trang trí không đẹp, Lý Đế Nỗ chỉ đơn giản là sắp xếp nó dựa trên nguyên tắc thiết thực, mua một số đồ đạc và ở lại đây.

"Cậu nói cậu ta tên gì?" Chu Mộ uống một hớp rượu đột nhiên hỏi lớn.

Lý Đế Nỗ không hiểu nguyên nhân: "La Tại Dân, sao thế? Người yêu cũ của cậu à?"

"Im đi, cái mồm cái mồm." Chu Mộ mắng.

"La Tại Dận mà cậu cũng không nhớ?"

"Tôi phải nhớ cái gì, đừng chơi trò đoán mò với tôi." Lý Đế Nỗ rơi vào trong sương mù.

Chu Mộ gõ đầu anh: "Cậu muốn giả ngu không?"

"Đứa con bị đuổi ra khỏi La gia còn không phải La Tại Dân sao?"

Lý Đế Nỗ sững sờ.

Chẳng trách, khi anh hỏi có phải là người của La gia không cậu có chút xem thường.

"Cậu ta so với cậu còn thảm hơn." Chu Mộ tiếp tục uống rượu, "Sao, trong lòng có thấy dễ chịu hơn không?"

"Miệng lưỡi cậu chẳng nói được lời nào tốt đẹp hết." Lý Đế Nỗ đứng dậy.

"Đi đâu vậy?"

"Đi vệ sinh!"

La Tại Dân được đẩy vào trong bệnh viện đã được bác sĩ bế lên, y tá đứng bên cạnh có chút ngơ ngác: "Bác sĩ Quý, hình như anh không phải bác sĩ khoa cấp cứu?"

"Đúng vậy, bệnh nhân đã được điều đến khoa cấp cứu của chúng ta chưa?"

Quý Tầm đứng trước giường bệnh tay đưa cho La Tại Dân lọ thuốc ổn định pheromone, miệng không thể ngừng mắng: "Cậu bị điên sao? Chạy đến nơi xa như thế để đánh nhau, muốn nộp mạng cho đám người kia luôn đúng không?"

La Tại Dân bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn cười ngọt một cái, làm vết máu trên mặt cậu nổi bật đến khó chịu: "Vậy cũng không thể chờ bọn chúng đến đánh tôi được, bác sĩ Quý nhỉ?"

"Đm đừng có gọi tôi là bác sĩ Quý," Quý Tầm tức giận ấn bông cầm máu vào chỗ máu thấm qua lỗ kim.

"Cậu không biết khi pheromone xung đột nhau sẽ nguy hiểm đến thế nào à? Đờ mờ rõ ràng là cậu biết, không phải tôi bảo cậu không được tiêm thứ đó nữa sao? Về căn bản cậu vẫn là một omega."

"Ừ," La Tại Dân nghẹn lại, "Vì vậy, bất kể tôi chiến đấu tốt như thế nào, tôi mạnh mẽ đến đâu, kết quả cũng chỉ có thể bị đuổi đi."

Quý Tầm vốn còn muốn nói rất nhiều, cuối cùng cũng lại nghẹn nơi cổ họng, đột nhiên không biết phải nói gì.

Omega nằm trên giường loang lổ những vệt máu còn chưa được làm sạch, tất cả đình trệ ở trạng thái hôn mê mơ màng, tuyệt đẹp đến tột cùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net