you gonna be happy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"này, kang yeosang!!!", wooyoung lấy hai tay bịt mắt mình lại trước khi yeosang cởi nốt chiếc quần cuối cùng trên người.

"cậu có thể ý tứ một xíu không hả? dù tụi mình là bạn bè từ nhỏ, nhưng mà có ai đời lại cởi đồ trước mặt bạn thân mình như vậy không chứ!!!!", wooyoung quay mặt vào tường, anh hét lên thật to để người sau lưng có thể nghe thấy. nhưng người bạn kia thậm chí không đáp lại mà còn lạnh nhạt bỏ đi vào nhà vệ sinh làm wooyoung chỉ biết thở dài.



mẹ của wooyoung và yeosang là bạn thân của nhau suốt bốn năm học đại học. sau khi tốt nghiệp, cả hai cùng nhau làm việc, lấy chồng, sinh con, họ còn dọn về sống chung cho một dãy nhà, nên có thể nói wooyoung và yeosang chính là đôi bạn thân từ khi còn nằm trong bụng mẹ.

tuy quen biết nhau từ nhỏ, nhưng tính cách của hai chàng trai lại hoàn toàn trái ngược, nếu wooyoung là một người hoạt bát, nhanh nhẹn thì yeosang có đôi phần nhút nhát, trầm tính hơn.

những năm còn ngồi trên nhà trường, yeosang luôn là đối tượng bị bắt nạt của bọn đầu gấu. chúng không những cướp các món đồ giá trị mà còn đánh đập cậu mỗi ngày. với tính cách nhút nhát của mình, yeosang đã không nói  chuyện này với bất kì ai, kể cả bố mẹ, thầy cô và người bạn thân wooyoung.

mọi thứ càng trở nên tệ hơn khi yeosang lên cấp ba, tần suất bọn chúng hành hạ cậu mỗi lúc một tăng lên. không những thế, bọn đầu gấu còn bắt yeosang làm những chuyện phi pháp để kiếm tiền về cho chúng tiêu hoan. nhưng may mắn thay, wooyoung nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường ở cậu, anh đã tặng bọn đấu gấu vài cây gậy và nhiều thứ khác vào người trước khi lôi cổ từng đứa đến đồn công an.

sau sự việc đó, wooyoung lúc nào cũng đi kè kè theo yeosang cho dù cả hai học khác lớp. nhiệm vụ của wooyoung mỗi ngày là đưa cậu tới tận lớp, đón cậu về tới tận nhà. wooyoung tự hứa với bản thân phải bảo vệ yeosang thật tốt và cho cậu một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc suốt khoảng đời còn lại.

hai mươi sáu năm trôi qua, cả hai hiện giờ không còn là những đứa trẻ hồn nhiên thích chơi đùa chạy nhảy khiến bố mẹ lo lắng nữa, bọn họ đều đã trưởng thành và có một công việc ổn định riêng, nhưng cái tính 'bảo vệ gà con' của wooyoung chẳng hề thay đổi. khi yeosang muốn dọn ra ngoài ở để tiện di chuyển đến công ty làm việc, wooyoung nhanh chóng gật đầu và chuyển đồ theo sau khiến các bậc phụ huynh phải lắc đầu thở dài.

wooyoung và yeosang dọn đến căn nhà này vào bốn năm trước. tuy nó khá nhỏ nhưng vô cùng dễ thương. cả hai còn tự tay trang trí nó trở thành ngôi nhà ấm áp của chỉ riêng hai người.



wooyoung nghe tiếng nước trong nhà vệ sinh đã ngừng lại, anh định cầm một chiếc khăn đặt gần đó để đưa cho yeosang lau người, nhưng hai bàn tay không thể chạm vào bất kì thứ gì xung quanh, dù có cố gắng đến đâu thì bàn tay của anh cứ như không khí xuyên qua từng món đồ vật.

wooyoung chợt nhớ bản thân đã chết cách đây ba tháng và linh hồn của anh vẫn đang bị mắc kẹt cùng với yeosang. 

suốt thời gian qua, wooyoung chỉ có thể cách xa cậu tối đa hai mét, nếu anh cố ý vượt qua giới hạn sẽ bị một lực vô hình kéo lại. 

wooyoung cũng không vội tìm cách phá vỡ vòng xích ấy, vì chính anh cũng muốn ở bên cậu nhiều nhất có thể, ít nhất là trước khi ai đó đến bắt anh đi hoặc tan biến.

=========

hôm nay, tâm trạng của yeosang có vẻ tốt hơn mọi ngày. sau khi tắm rửa và thay đồ, cậu đi dạo vài vòng quanh thành phố, rồi dừng chân tại một quán cà phê nhỏ trong góc hẻm. wooyoung hơi thắc mắc tại sao yeosang lại lựa chọn quán cà phê, thay vì chọn một quán bánh ngọt nào đó như mọi khi.

yeosang rất ghét vị đắng, những thứ như cà phê, thuốc hoặc thức ăn có vị đắng đều bị liệt vào danh sách cấm xuất hiện trên bàn ăn của cậu. ngược lại, wooyoung lại cực kỳ thích cà phê, anh phải uống ít nhất ba ly một ngày mới có thể phấn chấn tinh thần làm việc. 

không ít lần, cả hai đã phàn nàn về sở thích ăn uống của đối phương, và nếu không có ai đó ngăn cản thì chắc chắn nó sẽ trở thành một trận chiến lớn. do đó, khi yeosang bước vào quán cà phê, wooyoung ngay lập tức vui vẻ vì cuối cùng cậu cũng thay đổi, chịu chấp nhận sở thích riêng của anh.

tiếng chuông điện thoại vang lên khi cả hai ngồi vào bàn với một ly cà phê đen trước mặt. wooyoung liếc nhìn, thì ra là choi san, một cậu bạn thân của cả hai.

"này, yeosang, cậu đang ở đâu đấy?", san hào hứng nói lên qua chiếc điện thoại.

"quán cà phê xxx, mà sao thế?", yeosang vừa khuấy nhẹ ly cà phê vừa trả lời cậu bạn.

"ok, đợi mình một xíu nha"



san thật ra là bạn học cùng lớp năm cấp ba của wooyoung. cả hai quen nhau trong tình huống chẳng mấy vẻ vang... đánh nhau. 

ngày hôm ấy, wooyoung có việc gia đình nên không thể đi học. không có kẻ phá đám, bọn bắt nạt một lần nữa chuẩn bị tiến tới hành hạ 'con mồi' của chúng. 

sau khi tiếng chuông tan học vang lên, năm sáu đứa nhanh chóng tóm yeosang lại, kéo vào hẻm nhỏ kế bên trường. bọn chúng cướp toàn bộ những món đồ có giá trị, đánh đập liên tục, khiến cậu chỉ có thể thở thoi thóp dưới mặt đất, chịu đựng hàng chục cú đấm đang giáng vào người.

khi ấy, các vị phụ huynh và học sinh đều quay quanh nơi đầu hẻm nhìn vào sự việc đang diễn ra ở phía bên trong. họ rất muốn can ngăn nhưng bọn đầu gấu quá đông và hung hăng khiến cho ai nấy đều rung sợ, có người thì nhắm mắt làm ngơ, có người thì chạy đi gọi bảo vệ, nhưng tất cả đều không trực tiếp đứng ra bảo vệ cậu bé xấu số đang nằm dười đất.

choi san là người duy nhất dũng cảm cứu yeosang, hắn đánh gục từng đứa trong bọn côn đồ bằng khả năng taekwondo tuyệt vời của mình. 

đúng lúc đó, wooyoung vừa đặt chân đến trường để đón yeosang như lời đã hứa, anh nhìn vào đám đông với ánh mắt tò mò, nhưng ngay khi nhìn thấy quần áo yeosang lấm lem, trên mặt có thêm vài vết xước và kế bên là một chàng trai với quần áo xột xẹt như vừa đánh nhau xong, wooyoung nhanh chóng tiến tới đánh liên tục vào kẻ lạ mặt. cả hai đã có trận đấu tay đôi quyết liệt trước khi bị công an còng lên đồn.

wooyoung và san sau khi nghe được lời giải thích từ đối phương, cả hai nhận ra tất cả chỉ là sự hiểu lầm. bọn họ lập tức giải hòa và không ngừng xin lỗi nhau trước khi rời khỏi đồn công an. từ đó, bộ ba wooyoung, san và yeosang vô tình trở thành những người bạn thân nhất của nhau.




wooyoung mãi hồi tưởng về quá khứ mà không nhận ra choi san vừa đến cùng với một chàng trai lạ mặt. cả hai ngồi xuống bên cạnh yeosang, trong khi san ngồi vào chiếc ghế bên trái thì chàng trai kia ngồi bên phải. bỗng, mặt cậu thoáng có tia bối rối.

"chào yeosang!", san mỉm cười chỉ vào chàng trai lạ mặt, "đây là yunho, bạn của mình"

"chào... yunho...", yeosang rụt rè chào hỏi người lạ mặt.

"chào yeosang", chàng trai nhanh chóng nở một nụ cười tỏa nắng đáp lời lại.

"xin... xin lỗi, nhưng cậu có thể ngồi ở chỗ đó không?", yeosang chỉ tay về chiếc ghế đối diện và đề nghị chàng trai lạ mặt đổi chỗ khiến wooyoung hơi bất ngờ.

thật ra chiếc ghế mà yunho đang ngồi là chiếc ghế wooyoung đã ngồi từ trước. vì mãi suy nghĩ nên wooyoung không kịp tránh ra, khi yunho ngồi xuống khiến cho linh hồn của anh bị xuyên qua chiếc ghế và đập mông xuống sàn. ai nói linh hồn không biết đau chứ, nhìn mặt wooyoung lúc này cũng biết là cú ngã đó chẳng mấy nhẹ nhàng gì.

khi wooyoung định ngồi vào chiếc ghế cuối cùng ở phía đối diện thì yeosang lại đề nghị yunho đổi ghế. trước đây, yeosang khá nhút nhát với người lạ mặt. wooyoung còn nhớ khi cả hai đến trung tâm thương mại mua sắm, các chị nhân viên tiến đến gần để giới thiệu sản phẩm, yeosang đã sợ sệt đến mức không dám mở miệng. vậy mà bây giờ cậu lại lên tiếng yêu cầu yunho đổi chỗ khiến anh phải tròn con mắt.

đúng là yeosang thay đổi thật rồi...

"sao thế, yeosang? cậu không thoải mái sao?", san lo lắng hỏi. thật ra hắn cũng biết yeosang rất nhút nhát, chuyện hắn dẫn theo yunho là vì muốn cậu có thêm bạn bè và có thể sống cởi mở hơn. đặc biệt là khi không có người kia bên cạnh.

"không... mình...", yeosang ngập ngừng nói

"san, không sao đâu, mình đổi chỗ cũng được mà. chắc yeosang chưa quen lắm", yunho quay lại nhìn yeosang, "chúng ta từ từ làm quen với nhau nha"

"ohhh, cậu bạn này tốt bụng thật đấy. này này, nhìn ánh mắt cậu ấy đi, mình tin chắc cậu ta thích cậu từ lần đầu gặp mặt rồi đấy yeosang", wooyoung khều nhẹ khủy tay của yeosang như thói quen. dù biết chắc rằng cậu không thể nghe lời mình nói, nhưng wooyoung vẫn liên tục đánh giá yunho.



theo góc nhìn của wooyoung, yunho là một chàng trai tốt bụng, tử tế nhất mà anh từng gặp.

suốt một tháng qua, yunho luôn chăm chỉ đưa đón yeosang đi làm, nấu cơm cho cậu và đưa cậu đến những nơi cậu thích. gã cũng chẳng tiếc tiền khi mua tặng cậu những bó hoa đẹp nhất cùng nhiều thứ khác.

thông qua vài lời kể của san, wooyoung biết yunho là một kẻ 'sinh ra ở vạch đích' với gia thế khủng và sở hữu nhiều công ty lớn bậc nhất hàn quốc. nhưng gã chẳng bao giờ kiêu ngạo, đến cả công ty hiện tại mà gã quản lý cũng là do đích thân xây dựng từ con số không.

wooyoung từng rất lo lắng khi yeosang phải tiếp xúc với người ở tầng lớp khác với bọn họ, nhưng nhìn cái cách yunho lựa chọn quán ăn gia đình thay vì một nhà hàng nổi tiếng năm sao nào đó để dẫn yeosang đến, hay những lần yunho chạy trên con xe đạp cũ trở yeosang đi dạo khắp nơi, khiến cho wooyoung yên tâm phần nào.

thật may vì có thể giao người mình yêu thương nhất cho yunho.

=======

"yeosang, cậu đến chỗ xyz một chút có được không?", giọng san lo lắng phát ra từ chiếc điện thoại, "mình xin lỗi nhưng cậu tới giúp mình với, mình quên mang tiền mất rồi"

"được rồi, cậu đợi xíu nha, mình tới liền", yeosang nhanh chóng vơ vội chiếc ví cùng điện thoại và rời khỏi nhà.

=======

sau khi bắt được một chiếc taxi, yeosang đi đến địa điểm với một tâm trạng lo lắng, khiến cho wooyoung ngồi kế bên cũng hồi hộp theo. cả hai đều biết san là một người khá kĩ tính nên việc để quên đồ như thế này rất hiếm khi xảy ra.

nếu bây giờ wooyoung còn sống thì anh sẽ gõ nát đầu choi san cho hả dạ, chỉ vì tính hậu đậu của hắn mà yeosang của anh phải rời khỏi nhà trong thời tiết lạnh -1ºC thế này.

yeosang đến địa điểm nhưng chẳng thấy choi san đâu cả. nơi đây là một nhà hàng khá nổi tiếng với nhiều món ăn mới lạ, đắt tiền. hồi còn là sinh viên, wooyoung từng hứa sẽ kiếm thật nhiều tiền để dẫn yeosang đến đây ăn một bữa hoành tráng. nhưng giờ thì không kịp nữa rồi. nhưng anh tin chắc, trong tương lai yunho có thể thay anh thực hiện được điều đó.

yeosang ngập ngừng tiến tới quầy thu ngân. cậu đảo mắt liên tục rồi thở dài, việc giao tiếp đối với yeosang chẳng dễ dàng chút nào. thông thường việc này là do wooyoung đảm nhận, nhưng giờ chỉ còn mình yeosang, cậu phải tự tập thích nghi với mọi thứ... một mình.

"em... cho em hỏi là... có ai ở đây tên là choi san không ạ?"

"cậu là bạn của cậu choi đúng không ạ?"

"dạ"

"vậy mời cậu đi theo tôi"

yeosang theo người nhân viên lên tầng cao nhất của tòa nhà. khi đến trước cánh cửa to lớn mạ vàng, người nhân viên mở cửa và ra hiệu cho cậu bước vào.

trong căn phòng ấy hoàn toàn tối om chẳng nhìn thấy được gì khiến yeosang hơi lo lắng, cậu liên tục gọi tên choi san nhưng không ai đáp lại. cậu bước từng bước chậm rãi cho đến khi người nhân viên lúc nãy đóng cửa lại khiến toàn bộ không gian chìm vào bóng tối.

bỗng, san hét lên, ánh sáng chiếu rọi mọi nơi. lúc này, yeosang mới có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra bên trong căn phòng. yunho đang đứng ở phía đối diện cậu cùng một bó hoa to đùng, dưới chân gã là những chiếc nến được xếp thành hình trái tim. san thì đứng sau lưng yunho cùng với vài người bạn khác của cả hai. mọi người trông rất háo hức và vui vẻ.

yunho tiến lên gần chỗ yeosang, gã đẩy bó hoa về phía cậu và nở một nụ cười nhẹ nhàng, "yeosang, cậu đồng ý làm bạn trai của mình nha"

"hmm cậu ta là người tốt đấy", wooyoung đứng kế bên nhẹ giọng nói, "giao cậu cho cậu ấy thì mình yên tâm rồi... khi mình rời khỏi đây thì..."

wooyoung chưa kịp nói hết câu thì yeosang đã lùi bước lại về phía sau.

"mình xin lỗi, mình... thích người khác rồi", yeosang từ chối đẩy bó hoa lại cho yunho, chẳng đợi yunho hay choi san lên tiếng, cậu quay đầu rời khỏi bữa tiệc.

yeosang vội vàng leo lên xe taxi trở về nhà, ngồi kế bên là wooyoung đang lầm bầm vài câu.

"này, đừng tìm cớ vậy chứ, cậu biết người tốt khó tìm lắm không? yunho vừa đẹp trai vừa tử tế lại có tài sản khổng lồ, vậy mà cũng từ chối. tiêu chuẩn của..."

wooyoung chưa kịp hoàn thành câu nói, yeosang lại cắt ngang.

"bác tài xế ơi, ngừng ở tiệm bánh đối diện giúp cháu với ạ"

"bánh? này này, mười giờ đêm rồi đó, ăn cho mập lên thì ai yêu cậu"

"cho em cái bánh kem này với ạ", yeosang suy ngẫm một xíu trước khi chỉ vào chiếc bánh vị cà phê ở trên cùng.

sau khi yeosang thanh toán chiếc bánh, người phục vụ nhanh chóng gói chúng lại trong chiếc hộp xinh đẹp và đưa cho cậu. thay vì chọn bắt xe taxi, yeosang quyết định đi bộ về nhà vì chỗ này cũng không cách quá xa.

"mình muốn gõ đầu cậu một cái ghê yeosang", wooyoung giơ nắm đấm lên nhưng cũng không thể làm gì.

trước đây, yeosang rất thích ăn bánh ngọt, một mình cậu có thể ăn hết một cái bánh kem to. wooyoung có cằn nhằn đến đâu chỉ cần yeosang mèo nheo đôi chút là anh sẽ đi mua ngay, nói chi là dám đánh cậu cái nào kia chứ.

=======

về đến nhà, yeosang mở vội cái hộp bánh ra.

"yeosang, tối rồi đấy, không được ăn bánh kem vào buổi tối, không tốt cho bao tử đâu", wooyoung ngồi trên ghế phía đối diện nói với giọng điệu không mấy hài lòng.

"một, hai, ba,... hai mươi sáu, may quá đủ nến rồi", yeosang đếm từng ngọn nến trên tay và nâng niu chúng như thể là những món quà quý báu nhất trên đời.

"hai mươi sáu ngọn nến? hôm nay có phải sinh nhật hai mươi sáu tuổi của cậu đâu? này, đừng nói là không có mình bên cạnh là cậu quên luôn ngày sinh nhật của bản thân mình luôn nha", wooyoung lắc đầu thở dài, "sinh nhật của cậu tháng sáu, tháng sáu đó nhớ không hả? bây giờ là tháng một mà"

"hai mươi sáu năm quen biết, cậu luôn là người bảo vệ mình, cho mình một cuộc sống vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất. cảm ơn cậu vì đã làm bạn với mình suốt thời gian qua, wooyoung à", yeosang chắp hai tay lại với nhau, giọng cậu hơi nghẹn lại đôi chút

"wooyoung à, chúng ta có nên chọn một ngày nào đó để kỉ niệm ngày chúng ta trở thành bạn bè không?", yeosang thích thú nói

"hửm? hay lấy ngày hôm nay đi, ngày mười hai tháng một", wooyoung đưa chiếc điện thoại lên và chỉ cho yeosang về ngày hôm nay

"được, vậy ngày mười hai tháng một hằng năm sẽ là ngày kỉ niệm của chúng ta"

"woyoung à, mình thật sự... thích cậu, không phải với danh nghĩa bạn bè", yeosang nhìn chăm chú vào những ngọn nến đang cháy, "mình thích cậu từ rất rất lâu, mình từng muốn tỏ tình với cậu, nhưng... sợ cậu... sợ tình bạn của chúng ta không còn nữa"

yeosang khóc nấc lên sau lời bày tỏ. cậu tự nhận bản thân không giỏi bày tỏ cảm xúc, suốt khoảng thời gian qua, cậu chỉ biết hèn nhát trốn trong lớp vỏ bọc của mình và bảo vệ thứ tình cảm không nên xuất hiện giữa hai người bạn thân. 

nhưng khi yeosang có đủ sự can đảm tỏ tình với wooyoung thì mọi chuyện đã quá muộn. ngày mà yeosang nhận tin wooyoung mất, cả bầu trời đen kịt, mưa đổ xuống như thác nước và tình yêu của cậu cũng bay đi mất.

"hai mươi sáu năm qua... thì ra chúng ta đã bỏ lỡ nhau nhiều đến vậy", wooyoung ngồi lặng im trên chiếc ghế đối diện, anh rất muốn ôm yeosang yếu đuối vào lòng mà vỗ về nhưng một linh hồn như anh thì chẳng làm gì được.

"mình... mình cũng thích cậu nhiều lắm yeosang", wooyoung cố gắng lau những giọt nước mắt lăn dài trên gò má cậu, "nhưng... yeosang à, cậu đừng thích mình nữa nhé, yunho... yunho xứng đáng với cậu hơn mình"

bỗng, cơ thể wooyoung mờ nhạt đi, hai bàn tay anh đang đặt trên má yeosang dần biến mất.

"không thể... không thể như vậy, sao cậu lại biến mất chứ", yeosang khóc lớn hơn, cậu cố hết sức ôm lấy anh nhưng hai bàn tay cậu chỉ bắt lấy không khí và làn hơi lạnh bay nhẹ nhàng xung quanh.

"cậu thấy được mình sao yeosang"

"mình thấy, suốt thời gian qua mình luôn nhìn thấy cậu. mình tưởng rằng nếu mình tỏ ra không biết thì cậu sẽ mãi ở đây với mình"

"yeosang, yeosang nhìn mình này", wooyoung cố gắng nói trước khi tan biến hoàn toàn, "một điều cuối cùng thôi..."

"wooyoung, xin cậu hãy ở đây. được, mình hứa, cậu nói gì thì mình cũng nghe theo hết. nhưng xin cậu hãy ở lại", yeosang khóc ngày một to hơn khi toàn bộ phần chân và bụng của wooyoung đã tan biến.

"có lẽ, do cậu đã vượt qua khỏi vòng an toàn của bản thân, cậu đã dám nói lên tình cảm của bản thân. và mình đã nghe được lời từ sâu trái tim cậu dành cho mình rồi yeosang. mình vui lắm. nên có lẽ mình phải rời khỏi đây thôi, mình cần trả lại cuộc sống tốt đẹp này cho cậu, cậu có thể mạnh mẽ sống tiếp mà không có mình phải không?"

cốc cốc

"yeosang ơi, cậu có ở nhà không. mình là san nè, yunho muốn tới để xin lỗi cậu", giọng san vang lên từ phía cửa chính.

"nếu có kiếp sau, mình sẽ đến tìm cậu, hãy đợi mình nha yeosang. còn kiếp này, hãy để san và yunho bảo vệ cậu, thiên thần của mình"

"không... không wooyoung"

wooyoung hoàn toàn biến mất trong không khí, cho dù yeosang có cố gắng đến đâu cũng chẳng thay đổi được gì. tiếng khóc của cậu vang vọng khắp nơi khiến san và yunho đang đứng bên ngoài giật mình hoảng sợ. cả hai nhanh chóng tìm chìa khóa phụ mở cửa nhà cậu. 

thứ họ nhìn thấy khi tiến vào nhà là một chiếc bánh kem với rất nhiều nến bên trên và yeosang đang ngồi khóc nứt nở trên ghế sofa, hai tay ôm đầu gối trông cậu càng trở nên bé nhỏ yếu đuối.

"san à... wooyoung đi mất rồi"

"không sao mà, không sao mà, mình sẽ luôn ở đây với cậu, cả yunho nữa", san ôm chằm lấy yeosang, bao bọc cậu trong vòng tay ấm áp của mình.

tối hôm đó, những cơn mưa liên tục đổ xuống khiến mọi thứ càng trở nên ảm đạm hơn.

nhưng sau cơn mưa, trời lại sáng và một cuộc sống mới khác sẽ bắt đầu.

posted on 14/03/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net