42%

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@kth

lời ban nãy tôi nói em có nghe được không?

@pjm

lời nào anh nói?
/cũng đâu phải vừa rồi tới nói có một câu đâu/

@kth

lúc cuối, khi tôi chờ mãi cũng không nghe em trả lời

- đoạn kết 41% -

kth: vậy em dạy tôi cách yêu em đi được không?

pjm: ...

kth: Jimin? Em còn đó không?

pjm: ....

- tiếp tục 42% -

@pjm - Park Jimin, 23 tuổi, tai không có vấn đề, người đã chờ xem xe hắn khuất bóng rồi mới dám đi làm việc riêng
(tức: lúc ấy đã nghe hết rồi 🙂)

không trả lời anh vẫn hỏi là ý gì vậy?
/tự nghĩ là người ta không nghe đi?/

@kth

tại vì cũng có thể em giận rồi lơ tôi nữa

không chắc chắn được

@pjm

vậy thì anh cứ cho là vậy cũng được

@kth

tôi hỏi em có thể dạy cho tôi cách yêu em hay không?

@pjm

/trơ trẽn thật đó.../ không

@kth

tại sao?

@pjm

yêu bằng con tim, cảm xúc không có công thức, không cần dạy, mà dạy cũng không được

@kth

cảm xúc tôi muốn yêu em, chỉ là tôi không biết yêu em thôi

@pjm

/what?🤨/

@kth

sẽ nổi giận nếu em rời khỏi tôi

sẽ nổi giận nếu em không phải bên tôi (mà là người khác)

sẽ nổi giận nếu em không còn là của tôi nữa

tôi không cần biết mình có yêu em hay không, tôi chỉ cần biết mình sẽ làm bất cứ giá nào để đem em quay về thôi

@pjm

đầu tiên thì nên đổi lại trước đã

đây là đang đem anh ở bên em, em không phải món đồ chơi, anh cũng không thể muốn làm gì thì làm

@kth

được

là đem tôi để bên em, miễn ở cạnh nhau là được

@pjm

/lời lẽ này là thật lòng sao? lời lẽ này là thật lòng nói "không" với em sao?/

anh có bận không?

/thực khó chịu.../

@kth

không

em cần gì sao?

@pjm

video call được không?

em... (chưa kịp type hết)

@kth is calling you
accept / decline

kth: em muốn nói gì sao?

pjm: sao không để em nói xong đã? anh nhấn nhanh quá

kth: muốn nhìn thấy nhau

pjm: ...

kth: em có chuyện gì cần nói sao?

pjm: ừm

kth: vậy thì đừng che camera nữa, nói chuyện với nhau chút đi? hay tôi quay lại nhà em nhé?
/*liền đứng dậy/

pjm: không, đừng, em không che nữa

kth: đưa mặt vào khung hình, tôi cũng muốn nhìn thấy em

pjm: ... ừm

Park Jimin đồng ý với Kim Taehyung xong cũng không tiếp tục vòng vo, cậu đưa tay rụt rè chỉnh lý lại điện thoại một chút rồi đủ dũng cảm đối diện Kim Taehyung.

Trân quý của hắn xuất hiện cùng với đôi mắt sưng húp do nhiều lần rơi lệ, vẻ mặt có chút tiều tuỵ mà trở nên xanh xao, chóp mũi dường như là do chính chủ lại vừa mới khóc nên vẫn còn ửng đỏ,... Park Jimin tự mình mệt mỏi chưa nói tới, Kim Taehyung vậy mà so với cậu ấy còn bận tâm nhiều hơn. Không phải giống như lúc trước vì vẻ ngoài "món đồ chơi" bị thay đổi biến sắc đem lại phiền phức, mà là do trong lòng hắn xót người nên mới khó chịu.

kth: chuyện em muốn nói là gì? (chuyển đề tài, xoá bỏ ngại ngùng giữa mình và đối phương)
/làm sao để dỗ người đây?/

pjm: em muốn nói anh dỗ em
vừa rồi nghe nói muốn ở cạnh nhau...

lại xúc động rồi

kth: s-sao lại xúc động? à không phải, em xúc động cũng được, chỉ là-chỉ là không có cần khóc... đừng khóc nữa.

pjm: cảm thấy anh cũng có
chút giống yêu em, rất xúc động.

Nói đến, hai mắt em lại rưng rưng nước, đôi môi hồng hào mỉm cười với hắn, giống như lại thắp lên hi vọng trong lòng kẻ cô đơn, khiến Kim Taehyung cũng không kiềm được mà động lòng.

kth: em nói thế, rất muốn quay lại nhà em.

pjm: không, em không có tâm trạng đâu...

kth: ừ, tôi biết em hiện tại thấy những thứ đó rất vô nghĩa, nhưng tôi dù sao cũng chỉ định ôm em thôi, cảm thấy sẽ rất tốt, không phải sao?

pjm: ừm, cũng tốt ^^

kth: vậy tôi đến nhé? /*hớn hở/

pjm: khoan đã, tốt nhưng mà không phải...

call ended:)
20 mins 10 sec

pjm: ...nhưng mà không phải
ngay vào lúc 1 giờ sáng anh ơi...





:leehanee

happy 17k views


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net