8. 𝖼𝗈𝗆𝗉𝖺𝗋𝖾

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8. so sánh [thôi bỏ đi cũng được.]

-----------------

- Anh Hưởng, vài ngày nữa là sinh nhật anh, năm nay có định mở tiệc hay không?

Phác Chí Mẫn nhắm hờ mắt. Hỏi Kim Tại Hưởng đang nằm nhìn điện thoại ở bên cạnh.

- Đi ngủ đi.

Hắn không trả lời câu hỏi. Hắn biết nếu hắn trả lời thì Phác Chí Mẫn sẽ ngồi hỏi nữa rồi rốt cuộc là ngủ trễ luôn.

- Em không ngủ được.

- Im lặng sẽ ngủ được.

- Em im lặng nằm yên cả tiếng rồi.

- Em chỉ mới đặt lưng xuống kế bên ta năm phút.

- ...

Đúng là vậy, cậu mới đánh răng xong cách đây không lâu.

- Vậy anh cũng đi ngủ đi?

- Ta tắt đèn rồi đừng nói sợ nhé?

- ... thôi khỏi cũng được.

Kim Tại Hưởng thầm cười. Đêm nào Phác Chí Mẫn bị cái trường kia hành cho mệt rơi vào giấc ngủ thật nhanh thì không nói, cứ hôm mà cậu không thể ngủ, nằm chán chường ra đấy thì lại nói nhiều hơn bất kỳ lúc nào.

- Anh Hưởng, em nói sau này anh đừng về trễ nữa, em ở nhà một mình bật hết điện lên sẽ tốn tiền anh đấy.

Đấy, lại bắt đầu một câu chuyện khác rồi. Dù sao ngày mai cậu cũng nghỉ, chẳng có lý do gì để ngủ sớm cả.

- Không đi không được.

Kim Tại Hưởng vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại.

- Đi đâu chứ?

- Em biết rồi còn gì?

Kim Tại Hưởng thở hắt ra rồi trả lời.

- Sao anh cứ nhất thiết phải đi giải quyết nhu cầu nhỉ?

- Vì không thể giải quyết ở chỗ em chứ sao?

Kim Tại Hưởng lại thở ra. Nói như thế chắc chịu im lặng rồi đi?

Im lặng thật.

- Ngủ chưa?

Khoảng mười phút sau Kim Tại Hưởng lại lên tiếng hỏi.

- Dạ rồi.

Đây là giả ngốc hay ngốc thật vậy?

Kim Tại Hưởng không nói gì, cất điện thoại đồng thời cũng tắt đèn ngủ, xung quanh liền trở nên tối mịch.

- Anh Hưởng, bật đèn đi.

- Ngủ rồi còn gì? Bật đèn làm chi nữa?

Kim Tại Hưởng nói, chỉnh sửa lại gối rồi nằm xuống.

Phác Chí Mẫn không trả lời. Rõ ràng hắn biết điểm yếu của cậu là bóng tối mà còn không biết thông cảm nữa, biết vậy từ nãy đã cố ngủ cho rồi.

- Có sợ hay không?

- Có...

Kim Tại Hưởng nghe thấy vòng tay sang, ôm người vào lòng.

Phác Chí Mẫn dĩ nhiên không ngại, ngay lập tức như mèo con rúc vào vòng tay lớn của hắn. Sao lại ngại chứ, ba năm qua cũng đâu phải ngồi không, rõ ràng hắn rất thường xuyên tập làm quen cho cậu mà. Dù gì cũng gần như là đầu gối tay ấp, đâu thể nào mà cứ để đó chưng được? 

- Anh Hưởng, sinh nhật năm nay anh chọn ai cùng đi vậy?

Mỗi năm sinh nhật Kim Tại Hưởng đều phải tổ chức thật linh đình, phần là vì báo chí, phần là vì chứng khoáng của tập đoàn. Giới nhà báo cũng như là công chúng rất quan tâm đến người lãnh đạo trẻ như Kim Tại Hưởng, nên cứ mỗi lần hắn xuất hiện thì đều được quan tâm, nhất là chuyện tình yêu của hắn, cứ mỗi lần hắn đi cùng những cô gái đẹp, công chúng đều cho rằng đó là người yêu của hắn và thế là chứng khoáng tập đoàn lại tăng do hình ảnh của hắn được đưa tràn lan trên mặt báo.

- Năm nay không định tổ chức nữa.

Kim Tại Hưởng lại tựa cằm lên đầu nhỏ, tay ôm chặt ủ ấm cho người kia.

- Hả? Sao vậy?

- Không thích.

Phác Chí Mẫn hỏi như thế thôi chứ cậu vô cùng hài lòng với quyết định của Kim Tại Hưởng. Phác Chí Mẫn từ trước đến giờ chỉ có người trong giới ngầm biết cậu là "người được bảo vệ" của Kim Tại Hưởng chứ công chúng thì không.

Hắn biết nổi tiếng đối với công chúng sau đó sẽ có cuộc sống không mấy dễ dàng, nên chưa bao giờ đưa cậu ra mắt hay cùng xuất hiện trên mặt báo, hắn muốn giữ cậu là của riêng, không muốn bị làm phiền.

Nhưng Phác Chí Mẫn thì lại không thích Kim Tại Hưởng cùng người khác tay trong tay, đây là người đàn ông cậu yêu, cậu dĩ nhiên là có ghen chứ.

- Mà anh có thấy anh Đoàn rất hay không?

Phác Chí Mẫn đổi chủ đề. Nằm trong vòng tay Kim Tại Hưởng cảm giác vẫn luôn rất dễ chịu, hơn nữa mỗi lần như vậy hình như tâm trạng của hắn cũng trở nên tốt hơn, trong khi đó có làm cái gì cũng ít khi tức giận.

- Nằm trong tay ta còn mơ tưởng đến người đàn ông khác, biết vậy cho em một mình nằm sợ, ta đi ngủ.

Kim Tại Hưởng làm ra vẻ muốn rút tay ra khỏi người cậu, hù dọa.

- Em chưa nói hết.

Phác Chí Mẫn níu tay, kéo người hắn tiếp tục xoay về hướng mình.

- Chứ chẳng phải anh ấy chỉ "nuôi" có một người thôi còn gì...? Là Vương Gia Nhĩ, ngoài Vương Gia Nhĩ ra cũng không kèm cặp với ai...

Phác Chí Mẫn nói, không suy nghĩ đến mình có thể chọc giận Kim Tại Hưởng.

- Vậy ra em đang chê ta lăng nhăn?

Hắn không kiên nhẫn cắt lời.

- Em không có. Chỉ là...

- Em nên xem lại thân phận của mình, đừng có được đằng chân lên đằng đầu.

Kim Tại Hưởng hờ hững buông lời cay nghiệt, tuy nhiên vẫn không buông người ra, mắt nhắm hờ, cằm vẫn như cũ tựa lên đỉnh đầu nhỏ.

Phác Chí Mẫn yên lặng, chưa trả lời, tuy nhiên cũng không tránh khỏi khó chịu. Rõ ràng hắn chưa nghe cậu nói hết, mặc dù cậu ít khi bị nhạy cảm nhưng lần này thì khác. Ý nghĩa xâu xa của câu nói đó Phác Chí Mẫn có thể hiểu được, không phải do suy nghĩ quá nhiều hay đặt điều cho hắn mà là vì cậu hiểu rõ hắn hơn ai hết.

Kim Tại Hưởng chính là đang so sánh cậu với "cô gái ấy". Ý nói cậu dù sao cũng không phải người hắn yêu thật sự, đừng có mơ tưởng.

- Anh không nghe em nói hết được sao?

Cậu khẽ thở dài, nhỏ thôi, hắn không nghe được.

Kim Tại Hưởng không trả lời, mắt đã sớm quen với bóng tối, mở ra nhìn cậu.

- Thôi bỏ đi cũng được.

Trong vòng tay mình, hắn cảm nhận được Phác Chí Mẫn đang quay lưng về phía hắn. Dù biết có thể sẽ chọc hắn tức giận vẫn không để tâm mà gạt tay hắn ra, dịch xa ra đến mép giường.

Kim Tại Hưởng vẫn nhìn cậu, không rời, cũng không quay lưng lại với cậu. Vì Phác Chí Mẫn hiểu Kim Tại Hưởng thì Kim Tại Hưởng cũng hiểu Phác Chí Mẫn. Hắn biết người kia thể nào cũng đang sợ hãi.

Đúng, cậu có sợ. Nhưng đó không phải chuyện đáng quan tâm bây giờ. Bây giờ nỗi buồn lấn át hết cả tâm trí rồi.

- Anh ngủ chưa?

Khoảng mười lăm phút sau, Phác Chí Mẫn lên tiếng, nhỏ lắm, vì cậu chỉ là muốn kiểm tra xem Kim Tại Hưởng ngủ chưa thôi nên nói như thế. Nếu lỡ hắn chưa ngủ thì trả lời, còn ngủ rồi thì sẽ không bị đánh thức.

Kim Tại Hưởng vốn dĩ nãy giờ vẫn nằm bất động nhìn cậu. Nhưng vẫn không trả lời "câu hỏi kiểm tra" của cậu. Hắn là ai chứ? Nếu mấy trò trẻ con này cũng không đoán ra thì làm sao có thể xứng danh bang chủ giỏi nhất này đây?

Y như dự đoán, Phác Chí Mẫn nhẹ nhàng và dễ dàng trèo khỏi giường mà không tạo ra bất kỳ tiếng động nào có thể đánh thức một người đang ngủ. Nhưng Kim Tại Hưởng thì đang thức.

Hắn chờ một lát liền đi ra ngoài tìm xem Phác Chí Mẫn đã đi đâu, vừa bước ra thì thấy người ta đi vào lại. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Bốn mắt chạm nhau nhưng chẳng ai nói câu nào. Phác Chí Mẫn cứ thế đi vào, chứ chẳng lẽ cứ đứng cùng Kim Tại Hưởng đấu mắt tới sáng?

- Này, vừa đi đâu đấy?

Hắn không đầu không đuôi hỏi. Phác Chí Mẫn dù muốn, nhưng cũng không thể làm lơ.

- Không có.

Lắc đầu, cậu lí nhí.

Kim Tại Hưởng biết Phác Chí Mẫn không muốn trả lời, tới chỗ của mình, lại cùng em nằm xuống.

Đêm đó có một người quay lưng về phía người kia, nhưng sáng dậy lại thấy người ta ôm mình. (?!)











#leehanee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net