2 [16] : 𝗈𝖻𝗏𝗂𝗈𝗎𝗌

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Taehyung's pov]

Sau ngày tôi đưa cậu ta vào bệnh viện thì chúng tôi cũng ít khi gặp nhau hơn. Nhưng lần này không phải là do Park Jimin đột nhiên biến mất nữa mà là do tôi. Tôi đã tránh mặt cậu ta... không vì cái gì hết.

Chỉ là tôi cảm thấy lạc lối không biết rốt cuộc bản thân vừa rồi là đang làm gì thôi.
Đối xử tốt với cậu ta, lại gần cậu ta. Chắc chắn là tôi điên rồi nên mới hành động mất trí như vậy.

Chỉ vì cậu ta đối xử tốt với mẹ tôi và cứu tôi trong tình thế nguy cấp mà tôi lại thay đổi thành như thế à? Không được, không thể được.

Kế hoạch đã được vạch ra rất rõ ràng rồi, rằng tôi sẽ trả thù người đã tàn nhẫn ra tay giết chết tôi.

Tôi phải nhắc nhở chính mình rằng Park Jimin cậu ta tàn nhẫn tới cỡ nào.
Hiện tại thì không sao, lát nữa thì không sao nhưng sau này thì chưa chắc. Con người cậu ta như một quả bom nguyên tử vậy-có thể nổ bất cứ lúc nào vì bản chất từ đầu đã là thứ nguy hiểm. Bây giờ vui vẻ thì cậu ta đối tốt với tôi, lát nữa không có chuyện gì xảy ra thì cậu ta mỉm cười với tôi, nhưng chỉ cần tôi phật ý cậu ta một lần thôi thì con quỷ bên trong đó sẽ ngay lập tức bổ nhào ra cắn chết tôi. Người như Park Jimin vốn dĩ là sinh ra không thể có được yêu thương bởi vì sự độc tôn mà cậu ta đã ban cho chính mình là quá lớn. Bằng chứng là dù bình thường Park Jimin có hành động như bản thân thật sự thích tôi đi chăng nữa thì lúc ấy khi tôi vượt quá giới hạn cho phép thì cậu ta cũng vẫn xem người mình yêu như những kẻ khác mà tàn nhẫn giết chết thôi.

Giống như hôm đó vậy, ai mà biết được sau khi tôi mất đi nhận thức rồi cậu ta có chặt tôi ra từng khúc mà bỏ vào bao vác đi như một chiến lợi phẩm như hôm qua hay không chứ.
Yêu sao? Đó chẳng qua chỉ là chút cảm xúc mà khi nổi giận sẽ bị vứt sang một bên để con quỷ đội lốt trong tâm trí chui ra mà thôi. Con người chỉ độc tôn mỗi bản thân ấy mà, không ai có thể chiến thắng con quỷ thịnh nộ từ cậu ta đâu.

Phải, đáng lẽ ra tôi nên nhỡ kỹ bản chất thật này của Park Jimin để sự lung lay vừa rồi thậm chí không có cơ hội được diễn ra cơ.

Tôi đã quá xem thường chuyện này rồi.

Đã thế thì giờ sẽ đẩy nhanh quá trình thôi. Dù là trước nay bọn tôi là trong mối quan hệ vợ chồng nhưng chung quy thì cũng chưa từng nói tiếng yêu nào chính thức cả. Vừa hay sắp tới là kỷ niệm ngày cưới, tôi sẽ tranh thủ đẩy nhanh quá trình của kế hoạch mà tỏ tình với cậu ta, chính thức bắt đầu chuỗi ngày tháng tán tỉnh để Park Jimin có thể hoàn toàn tin tưởng vào tôi.

Dù sao thì vì bản thân tôi có vẻ như đã phần nào bị lung lay trước sự tốt đẹp nhất thời của con quỷ ấy nên kế hoạch này không thể chậm trễ hơn được nữa. Tôi phải nhanh chóng cho Park Jimin biết mình yêu cậu ta và sau thì dùng đó làm cớ để diễn ngọt ngào dễ hơn bây giờ. [lung lay của kth là một cảm giác bất kỳ nào đó thuộc về phạm trù tốt đẹp (thương cảm, đồng cảm, biết ơn,...) đối với pjm chứ không nhất thiết là tình cảm]

Để chuẩn bị cho ngày hôm đó được thuận lợi nhất có thể, hôm nay tôi đã hẹn gặp Park Jimin ở văn phòng của mình để tiện dùng sự vui vẻ của cái ôm nhất thời hôm đó mà tiếp diễn ngọt ngào giả tạo cho mối quan hệ này.

- Mấy ngày nay muốn gặp anh khó thật đấy, anh không rời khỏi văn phòng bao nhiêu cả.

- Sao cậu biết tôi không rời khỏi đây?

Lại theo dõi nữa à?

- Lúc nào em tới mà nhân viên chẳng bảo anh bận.

- Chứ không phải cậu theo dõi tôi à?

- Em đã nói em cũng không phải sợ anh rồi, nếu có em sẽ nhận. Dù sao cũng chẳng phải là xấu xa cái gì cho cam.

Lén lút theo dõi sau lưng người ta còn đam bảo không phải xấu xa. Đúng là đạo đức của những kẻ như Park Jimin thì người bình thường như tôi không thể hiểu được mà.

Mà cậu ấy nói thật đấy, mấy ngày qua chính tôi là người lệnh cho nhân viên báo bận mà. Làm gì có ai lại dám gây sự với "giám đốc Park" đâu.

- Nói chung thì hôm nay anh gọi em đến có việc gì không?

- Có việc thì mới được gặp cậu sao?

- Không có việc thì anh cũng chẳng thèm gặp.

Park Jimin nhún vai trả lời tôi, thì cậu ta nói cũng có ý đúng nhưng lẽ ra cũng không nên thẳng thắn như vậy chứ.

- Tối nay có tiệc rượu.

- Anh lại muốn chúng ta cùng xuất hiện nữa?

- Ừ.

- Để làm gì chứ? Em không thích các buổi tiệc của dân làm ăn các anh chút nào cả.

Vừa ngột ngạt vừa đầy rẫy sự giả tạo, cậu ấy từng nói như vậy đấy. Nhưng dù sao thì tôi cũng không biết phải sắp xếp cho bọn tôi một cái cớ nào để hò hẹn cùng nhau nữa nên các buổi tiệc và sự kiện này là tốt nhất rồi.

- Để họ biết chúng ta vẫn chưa đâm nhau chết và cuộc hôn nhân này vẫn đang hạnh phúc bình thường.

Tôi nhún vai trả lời Park Jimin như đây là một điều hiển nhiên.

Cậu ấy hoàn toàn có thể đồng ý mà không cần phải hỏi nhiều như thế mà.

- Vậy em đến cùng anh cũng được. Tuy nhiên thì vì vừa rồi mới làm giuộc con mồi nên hôm nay em không hề dễ chịu chút nào cả. Em thật sự sẽ giết bất cứ kẻ nào đến tán tỉnh chúng ta đấy nên hôm nay anh phải là người giải quyết vấn đề đó cho cả hai ta.
- Em đã nói trước rồi nên lát nữa nếu tiệc rượu có trở thành mớ hỗn độn thì anh cũng không được gây sự với em đâu.

Park Jimin ngồi chễm chệ trên ghế sofa tiếp khách của tôi, như bao lần thì vẫn bật chế độ điên trong người 24/7.

- Được rồi, đêm nay tôi sẽ giữ mình thật kỹ.

- Cả em nữa.

- Ừ, cả cậu nữa.

Tôi bất lực gật đầu đồng ý với "điều kiện" của cậu ấy.

Thật sự thì tôi không thể hiểu nổi lũ người ngoài kia là đang nghĩ cái gì nữa. Rõ ràng trên trái đất này không hề thiếu trai xinh gái đẹp cho bọn họ thế mà lũ mất trí đó lại vẫn đi đâm đầu vào miệng núi lửa tìm kiếm cái gì không biết.

Tôi hiểu, tôi hiểu là Park Jimin cậu ta cũng rất xinh đẹp nhưng dù vậy thì sự nguy hiểm đó cũng đâu có thua kém chút nào đâu. Trong khi tôi dành cả đời để thoát khỏi cuồng yêu của cậu ta thì bọn họ lại giành nhau thứ đó. Số người theo đuôi Park Jimin thật sự không ít chút nào, đã vậy còn là cả nam lẫn nữ nữa, về phần đào hoa thì cậu ta còn hơn cả tôi chứ đừng nói chi là bằng.

Và nói đâu xa, tối nay tôi mới là người phải đối mặt với chúng đây. Này cũng là một trải nghiệm lần đầu nhỉ?

- Tối nay anh sẽ mặc gì?

- Vest đen như mọi khi thôi.

Tôi nhàn nhạt đáp lời cậu ấy. Có thể thấy Park Jimin khá thích thời trang nên cậu ta lúc nào cũng quan tâm đến đồ mặc và làm sao cho chúng tôi trông phù hợp với nhau cả. Cả trang sức cũng vậy nữa, cậu ấu dường như là am hiểu về mảng đó mặc dù bản thân không hề nhẹ nhàng phù hợp với những xa hoa đó chút nào cả. (Tôi không hề nói là cậu ta bận nó lên thì sẽ không đẹp, tôi chỉ nói là nó không phù hợp với tính cách của cậu ta thôi.)

- Vậy em sẽ mặc vest xám nhé?

- Tuỳ cậu.

- Anh nhàm chán thật đấy.

Park Jimin nói nửa thật nửa đùa; trong đó "chán" là thật, còn đùa là vì cậu ta đang cười nên tôi nói vậy.

- Nhàm chán như thế vẫn có rất nhiều người thích.

- Phải ha, em cũng là một trong số đó này!

- Vậy ra cậu thích nhàm chán nhỉ?

- Không có. Em thích anh, còn nhàm chán là do anh không thích em.

Park Jimin vô tư nói ra lời đó với tôi như một chuyện hiển nhiên vậy. Từ ánh mắt tới biểu cảm, cậu ta không có gì bị lay động khi nói ra lời buồn trong tâm cả.

Giống như... đối với Park Jimin tôi không thích cậu là một điều hiển nhiên và "từ trước tới giờ" vẫn chưa từng có một giây nào cậu ấy lung lay ý nghĩ đó hết vậy.






:leehanee

pjm tâm lý cứng hơn anh nhìu á kth

btw tâm lý của kth viết mệt vỡi:) thích hay không chọn 1 cái đi, cứ nửa nửa mắc bực á


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net