Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đến gần khuya, Bright đột nhiên tỉnh dậy vì nghe một mùi lạ làm anh khó chịu. Anh dụi mắt ngồi dậy, hoảng hồn khi nhìn thấy thân ảnh bên cạnh lúc này đỏ ửng lên. Chiếc áo cậu đang mặc giờ đây cũng đã có vài chỗ đậm màu hơn. Gương mặt có phần xanh đi và có nhiều chỗ bị bầm tím hẳn lên.

     "Win à dậy đi, em bị làm sao vậy?" -Bright lo lắng kêu cậu dậy nhưng dường như cậu vẫn nằm đó không có động tĩnh, hai mắt nhắm chặt.

   Bright lúc này thấy rất sợ, chạy qua phòng đàn anh kế bên gõ cửa liên tục. Anh Chen từ trong bước ra mở cửa, nghe thấy Bright rất hốt hoảng, anh hỏi: 

     "Có chuyện gì vậy Bright? Sao giờ này còn không ngủ đi chứ! Nghe nói mày bệnh mà không phải sao?" -Anh Chen dụi dụi mắt dù cho có nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Bright.

     "Anh qua xem thằng Win bị sao kìa! Nó....bị thương tích đầy mình hết"

   Cả hai cùng chạy về phòng nơi Win đang nằm đó mà không có chút âm thanh gì. Anh Chen tiến gần lại chỗ cậu, cởi bỏ lớp áo tối màu đã có phần ướt át kia. Bright bỗng cảm thấy như có một thứ gì đó đang cào xé trái tim anh khi nhìn thấy những vết thương đỏ và vài trong số đó còn rướm đầy máu, Chen nhấc điện thoại lên gọi cho bác sĩ. Bright thì ngồi đó, nước mắt như muốn thay phiên nhau mà trào ra, anh cố gắng gọi cậu dậy trong vô vọng.

   Sau khi bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho cậu cũng như xử lý những vết đỏ đó. Sau khi băng bó vết thương cho cậu, vị bác sĩ quay sang hai người đang ngồi trên ghế: "Cậu ấy không sao, chỉ là bị suy nhược do vết thương để hở quá lâu và cũng sẽ phải nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Cũng may là không nhiễm trùng nếu không sẽ phải nhập viện đấy"

     "Vậy khi nào cậu ấy tỉnh dậy ạ?"

     "Có thể là vài giờ nữa cậu ta sẽ tỉnh thôi. Không cần phải lo đâu"

   Sau khi bác sĩ rời đi, Bright đi lại gần giường đôi mắt nhìn vào những mẫu bông băng trắng trên từng lớp cơ của cậu. Lúc này anh lại thấy thương cậu hơn lúc nào hết. Cậu bị suy nhược cơ thể, những vết thương đó có thể đã khiến cậu đau rất nhiều. Điều duy nhất anh có thể mong mỏi lúc này là cậu tỉnh dậy, lúc đó anh có thể ôm cậu thật chặt. Anh muốn biết tại sao cậu lại bị như vậy, ai đã làm như vậy với cậu. Một phần buồn bã, lo lắng cũng có thêm những phần tức giận ở đó, người anh luôn yêu quý giờ đây đang chật vật vì sức khỏe yếu. Anh tức giận về người đã khiến cậu thành ra như thế này và ngay cả tức giận bản thân vì đã không ra ngoài cùng cậu.

     "Ờm..... Vậy bây giờ anh về trước nha. Có gì cứ báo anh"

   Đêm đó, Bright không thể nào ngủ được, cứ nằm đó canh chừng cho cậu, anh ước gì cậu mở mắt ra nhìn anh, nhìn bằng ánh mắt triều mến mà mọi lần cậu nhìn. Bộ dạng của hai con người trong phòng lúc này thê thảm vô cùng, có thể khiến cho người nào nhìn thấy cũng thuận theo đó mà thấm đượm nỗi buồn. Bright ôm lấy Win, ôm cậu thật cứng để cậu không thể đi đâu cả, ôm cậu để cậu không ra ngoài kia để có ai làm hại cậu nữa.

     "Em biết không Win, từ sau khi tin đồn của anh Off nguôi ngoai được một khoảng thời gian, là lại đến chúng ta. Em từng nói với anh là đừng quan tâm người ta nghĩ gì hay nói gì về chuyện của em và anh. Em có còn nhớ rằng em đã nói với anh là muốn anh luôn bên cạnh em như thế này mà em còn nhớ hay không. Nên anh xin em, cho dù người khác có nói gì đi nữa, xin em cũng đừng rời xa khỏi tầm tay của anh, được không?"

   Những lời này anh mong cậu có thể nghe được mặc dù anh vẫn có thể cảm nhận từng nhịp thở đều đều của cậu. Không hề biết trước rằng tương lai mai này có ra sao, điều anh thấy và cảm nhận được lúc này là tình yêu thương anh dành cho cậu nó lớn đến mức nào. Nhưng cho dù lớn nó cũng còn rất mong manh, nó lớn đây bay cao đấy nhưng cũng như một chiếc bong bóng, chỉ cần có va chạm là sẽ vỡ tung bất cứ lúc nào và tan biến. 

   Càng nghĩ lại càng ôm cậu chặt hơn, bất giác lại chạm vào thân hình đó, bàn tay lướt qua những mảng băng ngăn cách bàn tay cậu chạm đến những vị trí khác trên người Win. Đây có phải anh nghĩ nhiều hay không khi anh không hoàn toàn có thể chạm vào cậu, không hoàn toàn có thể chạm được vào cậu, những thứ này có phải là anh gây nên cho cậu hay không. Càng nghĩ nhiều anh lại càng lôi mấy cái giấc mơ chết tiệt đó về lại tâm trí, những cái giọt nước vừa đắng lại vừa mặn kia khiến anh khó chịu vô cùng. Anh ở đó cùng cậu rồi nhưng vẫn thấy không an lòng, không biết vì lý do gì mà anh bỗng cảm thấy mình xấu xa vô cùng, xấu xa đến mức làm liên lụy đến người anh yêu thương.

   Anh cũng nhiều lần tự hỏi lòng mình rằng tại sao người anh yêu thương nhất chỉ có một mình cậu. Giờ đây anh nhận ra, cô ta khác cậu và khác cậu rất nhiều nữa kìa. Win của anh là một người hiền lành, luôn hy sinh cho mọi người và hy sinh tất cả cho anh. Win của anh là một người luôn vui vẻ, hòa đồng với mọi người, cậu chưa bao giờ oán trách hay có thái độ khó chịu với một ai. Win của anh luôn chịu đựng tất cả về phần mình vì cậu không muốn làm liên lụy đến ai, cậu luôn biết vị trí của mình ở đâu, luôn im lặng khi có những vấn đề gì. Những điều đó lại càng thắt chặt tâm trí anh hơn, "Win... Anh xin lỗi... Có phải tất cả là do anh mà ra hay không?". Bright gục xuống vai cậu mà bắt đầu tự dày vò bản thân.

-----------------Sáng hôm sau----------------

   Vẫn là cậu dậy trước, ánh mắt khó khăn mở ra nhưng hình ảnh trước mắt vẫn còn chưa hiện rõ, cậu vẫn cảm thấy sự ấm áp đâu đó len lỏi quanh cơ thể cậu. Nhìn xuống những vết thương đêm qua còn rỉ máu, rồi lại nhìn qua nét mặt của người bên cạnh. Bright mệt mỏi nằm co ro phía bên phải cậu, hơi thở vẫn vậy nhưng có vẻ nóng hơn. Anh không còn cảm giác nóng sốt như hồi 24 giờ trước như mắt anh lại sưng lên trông thấy, hàng mi vẫn còn ngắm ngầm đâu đó có dấu hiệu của sự ướt át. Win lấy tay vuốt lấy phần mái đang che đi đôi mắt của anh, da mặt anh có chút biến sắc, đôi môi đỏ mọng ngày nào nhưng giờ đây đã có phần tái nhợt. Rõ ràng là anh không còn sốt nhưng lại chưa khỏe hẳn, có lẽ là do anh suy nghĩ quá nhiều, và điều cậu có thể chắc chắn lúc này là anh khóc quá nhiều.

   Cậu định ngồi dậy nhưng dường như cánh tay đang quàng lên người anh bất chợt có một lực nào đó ghìm chặt, không cho cậu đi. Bright mở mắt ra, giương đôi mắt đã sưng đỏ ra nhìn cậu, bắt gặp anh mắt anh cậu chỉ còn cảm giác tội lỗi khi đã khiến anh trở nên như vậy. Đúng là như anh đã nói, cậu luôn sợ làm mọi người cảm thấy phiền lòng vì cậu.

     "Tại sao em lại tự hành hạ mình như vậy?" -Thanh âm vẫn thế, cái giọng trầm đó luôn khiến cho cậu an lòng mỗi khi nghe thấy, an lòng là vì không ai có thể thay thế giọng nói của anh, điều đó khiến cậu nhận biết được rằng anh đang ở đây, ở bên cạnh cậu.

     "Vì em đã hứa với anh rồi mà, trước 12 giờ, chúng ta phải ngủ cùng nhau, một trong hai người chúng ta phải ôm nhau ngủ... nên em...."

     "Chỉ vì một lời hứa mà em có thể làm chuyện ảnh hưởng đến mình như vậy sao?"

   Bright cắt lời cậu, ngồi dậy để nhìn trực tiếp vào mắt cậu. Gần như lúc này anh muốn mắng cậu, mắng cậu một trận cho đến khi cậu biết tự lo lắng cho bản thân mình một chút trước khi lo lắng cho người khác. Trong cái giây phút đó, anh ôm cậu, nói cho cậu nghe những gì anh muốn nói, những mong muốn của Bright anh muốn cậu thực hiện. Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt đang dần hồng hào lại của cậu, Win có thể cảm nhận được cái thứ mặn mặn đó chảy xuống khóe môi cậu.

   Không chần chừ lâu, Bright hôn lên đôi môi đang run rẩy đó, hai tay anh áp sát hai bên má cậu. Đôi môi yếu ớt hoạt động theo anh, lần này cậu không phản kháng, cậu không còn sợ hãi như những ngày trước. Mà giờ đây cậu muốn thời gian ngưng động ở cái khoảng khắc này, Win muốn được anh hôn như thế này thật lâu, muốn Bright luôn ở đây cùng cậu. Khoảng cách của cả hai bây giờ là 0cm, vẫn là hai đôi môi đang ma sát vào nhau tạo ra một dòng điện làm cho trái tim của cả hai đập nhanh hơn. Toàn bộ cơ thể nóng ran như đốt hết không khí, hai đầu lưỡi cứ quấn lấy nhau không rời đến nỗi dịch vị hòa vào nhau và có thể trào ra ngoài. Kết thúc nụ hôn bằng một sợ chỉ dài nhưng vẫn không tài nào rời xa gương mặt ấy, trán hai người chạm vào nhau, từng hơi thở cứ thế mà ổn định. Đôi môi được vẽ lên một nụ cười hạnh phúc.

     "Win.... Em có thể mãi mãi bên anh như thế này được không?"

     "Không bao giờ rời xa..."

"Hỡi thế gian, tình là gì?..... Mà khiến con người ta chạm trán...

Tình là gì?..... Mà khiến cho con người ta có thể tàn ác bất cứ lúc nào"

---------------------------------------------------

P/s từ tác giả: Mọi người ơi thì dạo gần đây nhiều drama quá đó nên là em không có tâm trạng viết mấy chương vui nổi nên là chừng nào em có thể thấy nụ cười an lòng của các anh thì em bù cho mấy chương vui hơn nha😊😊😞😞.... Cảm ơn mọi người nhiều❤❤😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net