🌑

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người biết em biết,"
-YOONMIN-

🌔

Bên rìa hai mỏm đá chính là nơi chia cách hai hiện thể đối nghịch. Ánh rạng đông dần lan toả, vốn cũng là thời khắc duy nhất mà đôi tình nhân được gặp gỡ.

Một người đứng bên mỏm đá tối tăm, anh đứng đó, ngắm nhìn người anh yêu xuất hiện. Đôi mắt cô độc của anh sáng lên ánh yêu thương. Mặt trăng hay còn được biết dưới cái tên Min Yoongi, nở nụ cười tuyệt đẹp khi thấy Mặt trời, cũng chính là Park Jimin đang hiện hữu ngay trước mắt.

Họ có ít hơn 30 phút để gặp nhau, nhưng với cả hai người, chừng ấy là quá đủ.

"Em thế nào?,"

Thật là phí thời gian khi hỏi câu này nhưng Yoongi không quan tâm. Thể trạng của người anh yêu mới là điều anh ưu tiên hàng đầu. Jimin với tay ra nhưng không thể chạm được đến, bởi khi cậu đưa tay, ánh sáng ngay lập tức lan theo, thiêu rụi phần bóng tối phía bên kia. Cậu ngậm ngùi hạ xuống với một nụ cười buồn đến thảm thương.

"Nhớ người,"

Jimin mắt đã rưng rưng, Yoongi nhìn cậu, trên môi cũng là nụ cười buồn. "Ta cũng nhớ em," anh nói. "Thật bất công, em luôn phải nhìn người chết đi mỗi ngày để em được sống," Jimin cất lời, những giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi.

Yoongi cười, anh bắt đầu mờ đi bởi ánh dương đã chạm đến rìa mỏm đá của anh mất rồi. "Ta, và em. Chúng ta sẽ gặp lại nhau khi màn đêm buông xuống," Yoongi nói trước ánh bình mình toả rạng sáng ngời lấp ló sau những lọn tóc vàng óng của Jimin.

Anh nhìn xuống đôi tay đã mất hẳn. Rồi lại ngước lên Jimin. "Ta yêu em," Yoongi nói. Jimin quệt đi nước mắt. "Em yêu người," cậu cất lời, Yoongi mỉm cười rạng rỡ.

Và cũng rất nhanh sau đó, anh biến mất. Jimin ngã khuỵu xuống đôi chân mình, đưa tay lên ôm lấy mặt mà nức nở. Cậu biết cậu sẽ gặp lại Yoongi lần nữa nhưng phải tận mắt nhìn thấy anh dần tan biến đi vẫn làm cậu đau đớn muôn phần.

Cớ sao định mệnh lại tàn nhẫn như vậy? Jimin tự hỏi. Cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích nên ngước mặt lên, bắt gặp những thiên thần mây, Kim Taehyung, Jung Hoseok và Kim Seokjin.

"Ah, một câu chuyện tình bi thảm. Không bao giờ lỗi thời," Seokjin mơ mộng nói. Taehyung đánh nhẹ lên đầu Seokjin rồi lại nhìn xuống Jimin ở trong góc. "Cậu sẽ ổn chứ, Jimin?," anh hỏi, Hoseok thì khẽ mím môi.

Jimin cố gượng lên một nụ cười, những thiên thần ngay lập tức cảm thấy xót thương cho cậu. "Mình sẽ ổn thôi," Cậu nói rồi lại không kìm được mà đưa mắt nhìn về phía mỏm đá bên kia, với một trái tim vỡ vụn.

"Mình phải thế,"

🌓

Bóng tối chậm chạp chạm tới nơi Jimin ngồi, cậu vung vẩy đôi chân trên mỏm đá, kiên nhẫn đợi người cậu yêu xuất hiện lại. Khi thấy Yoongi đã ở trước mắt, Jimin cảm nhận được mọi lo âu của cậu đều tan biến hết.

"Người thế nào?,"

Lần này, Jimin là mở lời. Yoongi cũng tham gia cùng cậu mà ngồi xuống, anh nhìn thấy bóng tối đang ăn mòn ánh sáng bên kia. Cơ thể Jimin nhấp nháy.

"Yêu em,"

Jimin u buồn cười. "Em yêu người," Cậu nói rồi nhìn xuống. Cơ thể cậu lại lập loè rồi. Yoongi thở dài. "Ta nhớ em," anh thừa nhận. "Thật không công bằng. Em muốn chạm vào người," Jimin sụt sịt.

Yoongi đưa tay ra nhưng rồi lại nắm, thở dài. "Em biết luật mà, Jimin." Anh uỷ khuất, những giọt nước mắt buồn thảm lăn dọc xuống hai gò má tái nhợt của anh. Jimin cắn môi dưới, cậu dần phai mờ.

"Em ước chúng ta có thể chạm vào nhau. Làm ơn," cậu ngước lên nài nỉ trời cao, kiếm tìm và tự hỏi liệu có bất cứ vị thần nào nghe thấy lời thỉnh cầu của cậu không. Yoongi chỉ im lặng nhìn Jimin biến mất ngay trước mắt. Anh thở dài rồi cũng ngẩng lên khoảng trời kia, nơi những người bạn đồng hành duy nhất của anh - vô vàn vì tinh tú đang toả sáng lấp lánh.

"Tôi chẳng hiểu sao cậu lại yêu mặt trời," một vì sao nói, Kim Namjoon, buồn bã nhìn xuống người bạn già của mình. Yoongi nhún vai. "Chắc có thể là bởi sự thu hút từ những thứ đối nghịch đấy, Joon," Jeon Jungkook, một vì tinh tú giữa hàng triệu vì tinh tú còn lại bông đùa, Namjoon đưa mắt lườm cậu ta khiến cậu biết điều mà không mở miệng phát ngôn thêm câu nào nữa.

"Tôi ước tôi và Jimin có thể trở về làm người," Yoongi cất lời, anh nhìn xuống nền văn minh nhân loại đang yên giấc dưới màn đêm trong những mái nhà ấm êm của họ. Namjoon nhẹ nhàng cười. "Chẳng phải tất cả chúng ta đều vậy sao?," Anh thầm thì.

Jungkook cũng đồng tình. Yoongi ôm hai chân vào lồng ngực. "Tôi thề là những vị thần ghét tôi lắm," anh tự thừa nhận. Khiến Jungkook liếc qua. "Họ không đâu. Ý em là, anh vẫn có thể gặp Jimin mà. Bọn em còn chẳng được gặp-," Jungkook ứ nghẹn trong cổ họng, Namjoon cũng mím môi buồn rầu.

Yoongi thương hại họ. "Cám ơn mọi người, vì đã ở đây với tôi," anh nói. "Chúng ta làm gì có lựa chọn nào khác," Namjoon bật cười còn Yoongi thì đưa tay đẩy những vì tinh tú đi để anh đợi Jimin đến.

🌑

Hai hiện thể rõ rệt đứng trước mặt nhau, họ luôn phải đợi cái chết tạm thời đến với mình để người kia được sống. Đây là công việc hàng ngày của đôi tình nhân nhưng nỗi đau mà nó để lại thì chẳng bao giờ nguôi ngoai.

Mặc thế, ngày hôm ấy có một chút khác thường.

Họ ngạc nhiên nhìn bóng đêm ăn mòn ánh dương, đáng lẽ phải xảy ra điều ngược lại mới phải. Đôi tình nhân bất ngờ trông về nhau trước khi đưa mắt lên trên. Mặt trời đã chạm đến mặt trăng nhưng vầng trăng kia không lặn xuống.

Họ trông về phía khoảng cách giữa cả hai, đột nhiên một cây cầu xanh màu ngọc lấp lánh hiện ra nối liền hai mỏm đá. Hai người cùng hướng về một điểm, Yoongi cẩn trọng đặt chân lên nó.

Ngạc nhiên thay, cây cầu vẫn kiên cố.

Nhận ra điều này, hai người yêu nhau không để phí một chút thời gian nào mà chạy về phía nhau. Khoảnh khắc họ chạm môi, mọi thứ như sống dậy. Nụ hôn họ trao nhau như cánh cửa thoát khỏi sự tuyệt vọng, mang niềm khao khát yêu và được yêu.

Một khi tách ra, Jimin ôm lấy mặt Yoongi. "Những vị thần. Họ đã đáp lại lời khẩn cầu của em," cậu sụt sịt. "Lời khần cầu của chúng ta, bé con, ta tưởng rằng đã mất lòng tin vào họ đấy," Yoongi khô khan cười, anh kéo Jimin đến gần hơn cho đến khi hai trái tim chỉ còn cách nhau qua da thịt.

Jimin cảm nhận được nước mắt đang lăn xuống má. "Đã bao năm rồi kể từ khi ta-?," Cậu dừng lại, không thể tiếp tục. Yoongi lắc đầu với những hàng lệ dài. "Ta không đếm xuể," Anh thì thầm.

"Người có phải là thật không?," Jimin thủ thỉ hỏi. Lần này Yoongi thật sự đã cười. "Ta là thật," anh nói. Jimin cũng tiếp câu. "Em yêu người. Người rất quan trọng đối với em, Yoongi. Người sẽ luôn là duy nhất," Jimin nức nở.

Yoongi ôm lấy thắt lưng cậu rồi ngước lên trời cao. Mặt trăng đang chậm rãi lặn xuống, tự tách mình ra khỏi mặt trời. Jimin cũng nhận ra điều đó. "K-Không," Cậu vùi mặt vào vai Yoongi mà khóc.

Yoongi ép bản thân mình nhìn ra tương lai xa hơn. "Jimin, ta yêu em. Ta yêu em. Ta yêu em. Em là ánh dương soi sáng lời nguyền thảm hại của ta. Và cũng chính bởi vậy. Ta xin lỗi vì mọi thứ, ta biết phải mất rất nhiều năm sau chúng ta mới có thể thật sự chạm vào nhau như thế này một lần nữa nhưng hãy nhớ trong đầu rằng ta sẽ luôn nhớ và yêu em, kể cả khi bao quanh ta ngoài kia là hàng triệu vì tinh tú lấp lánh. Em vẫn là thứ ánh sáng duy nhất có thể sưởi ấm trái tim bi thảm lạnh lẽo của ta, không gì có thể thay đổi điều đó,"

Và rồi, Yoongi hôn cậu. Lần này nhẹ nhàng hơn và tràn đầy niềm yêu thương, minh chứng cho sự thuỷ chung trong tình yêu của Yoongi dành cho cậu. Họ cảm nhận được cây cầu dần nhàu nát dưới chân, cả hai tách nhau ra. "Người biết không," Jimin mở lời, cậu chậm dãi lùi về sau và Yoongi cũng làm điều tương tự.

Cứ lùi mãi cho đến khi nhận ra bản thân đã chạm tới mỏm đá riêng của mỗi người, hình hài Yoongi nhấp nháy. Yoongi cười, thật sự hạnh phúc và Jimin cũng vậy. Con tim họ như chung một nhịp đập khi cả hai cùng ngước lên bầu trời phía trên đỉnh đầu kia.

Vầng trăng đã lặn nhưng thân thể Yoongi chỉ nhấp nháy. Họ lại nhìn về nhau. "Ta biết," Yoongi thầm thì đáp vọng vào không gian trước khi vụt tan biến. Jimin lại đứng đó, đợi Yoongi trở về y như những gì cậu vẫn luôn làm suốt hàng ngàn năm qua.
Sớm thôi, Yoongi cũng sẽ phải thực hiện điều tương tự vì đây chính là lời nguyền của họ.

Yêu nhưng không bao giờ thành đôi.

Nhớ nhưng không bao giờ được hôn.

Cảm nhận nhưng không bao giờ được chạm.

và đó cũng chính là định mệnh của họ.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net