Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_ Sau khi Taehyung chở hai anh em kia về nhà Songwol, lúc về đến nhà hắn thì đã tối rồi. Nhớ lại ngày hôm nay ở cùng bạn nhỏ, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, hắn đã từng yêu rất nhiều người, từng quen rất nhiều cô, nhưng chưa ai cho hắn cảm giác như hôm nay cả. Đây mới là tình yêu chân chính! Mặc dù đối tượng là một đứa nhỏ, mãi không lớn được.

Songwol thuê một căn hộ hai phòng không quá lớn, tuy với điều kiện bây giờ của y, có thể ở một nơi tốt hơn, nhưng Songwol vẫn luôn tiết kiệm, y cảm thấy như thế này là tốt rồi, dù sao trước đây cũng quen sống khổ, không giống với Yoongi lớn lên trong một gia đình yêu thương, càng không giống Taehyung từ khi sinh ra đã ngậm muỗng vàng. Từ nhỏ Songwol đã hiểu kiếm tiền vốn rất vất vả, với lại nếu ở trong một căn nhà quá lớn thì cũng sẽ cảm thấy cô đơn.

“Ầy Yoonie, em nặng quá! Anh cõng em lên lầu, sắp mệt chết rồi.” - Đặt bạn nhỏ xuống ghế sô pha, sau đó xoay người đi đóng cửa.

“Anh không được ghét Yoonie! Không phải anh nói mập mạp mới thích sao? Anh ghét em à?” - Cậu nhóc lại bắt đầu làm nũng.

“Không phải em còn có chú Kim sao?” - Songwol lấy chai nước trong tủ lạnh ra, uống ừng ực, lau miệng, hỏi cậu bé.

Mặt cậu bạn nhỏ lập tức đỏ lên - “Nào có. Không có… không có đâu.”

“Ha ha, Yoonie không biết khi mình phạm tội mặt liền đỏ lên à?” - Songwol đi qua, hôn nhẹ lên mặt Yoongi - “Được rồi, giờ phải gọi điện cho mẹ em đã, nếu không mẹ em sẽ lo đấy.” - Songwol lấy điện thoại, gọi qua nhà Yoongi.

“Alo.” - Là giọng của ba Min.

“Chú à, cháu Songwol đây! Dì đâu ạ?”

“Dì cháu đang xem phim, để chú đi kêu bà ấy.”

“Songwol! Là Songwol à?”

“Dạ, là cháu! Cháu muốn nói với dì một tiếng, Yoonie đang ở nhà cháu, mấy ngày nữa mới về nhà được không dì?  Dù sao giờ cũng đang là nghỉ hè.”

“Nó lại chạy đến chỗ cháu hả? Thằng nhỏ thất đức này! Dì đã nói rõ với nó không được quấy rầy cháu rồi, nó được nghỉ, nhưng mai cháu còn phải đi làm mà.”

“Ha ha, không sao đâu ạ! Cháu ở một mình cũng chán. Dì, cho cháu mượn Yoonie vài ngày nhé.” - Songwol làm nũng.

“Tặng cho cháu luôn đó! Dì nói này, cháu cũng trưởng thành rồi! Bao giờ mới rước Yoongi nhà dì về? Đến lúc đó ngày nào nó cũng chơi với cháu, đỡ phải mượn đi mượn lại! Phiền quá.”

Điện thoại này loa rất lớn, dù không để loa ngoài, cũng đủ vang to cho người khác nghe, trong lòng Songwol biết thằng nhóc Yoon ú nhất định là nghe thấy, nên càng muốn chọc nó - “Dạ, đương nhiên là phải lấy rồi! Dì không cần lo đâu. Cháu vẫn đang chờ ngày đó mà! Chỉ là muốn đợi Yoonie lớn thêm chút nữa thôi.” - Songwol cố nhịn cười.

“Songwol, cháu nói đấy! Đến lúc đó gặp được người tốt lại không muốn kết hôn với Yoongi nhà dì! Yoongi mà được gả cho người đẹp trai, dễ thương như Songwol thì dì đều có thể mở to mắt mà nhìn đời.”

“Ha ha, chỉ sợ Yoonie gặp người tốt hơn lại không muốn gả cho cháu thôi.”

“Haiz, Songwol, cháu không cần an ủi dì, con dì sinh ra, sao dì không hiểu chứ. Nó mà gặp được người tốt hơn mới là lạ. Tuy bộ dạng đáng yêu, nhưng đầu óc không có cái gì, ai dám lấy. Với lại nếu có thì chắc cũng là phân chó cả.”

Songwol nghĩ thầm: 'Dì à, dì coi thường con trai bảo bối của dì quá đấy, sao lại nói là phân chó mới cần, lần này là hàng cao cấp, kim cương nhiều gara đấy.'

“Dì cứ yên tâm đi! Cháu không để Yoonie chịu thiệt thòi đâu.”

“Yên tâm! Đương nhiên dì yên tâm rồi! Giao cho Songwol là dì yên tâm nhất, nếu cháu muốn gạo nấu thành cơm thì cũng không sao, là cháu dì sẽ không nói gì đâu.”

“Ha hả, mấy ngày nữa cháu sẽ dẫn nó về, cháu sẽ chăm sóc Yoonie tốt.” - Bác sĩ Song gượng cười. Yoonie, xem ra dì thật sự muốn tặng không em cho anh rồi. Nhưng mà anh không dám, viện trưởng Kim mà biết chắc đuổi việc anh mất.

“Được rồi! Songwol! Chú cháu muốn nói chuyện với cháu đó, đừng gác máy đấy.”

“A, dạ.”

“Songwol à, chú đây! Song à, cháu biết điều quan trọng nhất của đàn ông là cái gì không?”

“…”

“Quan trọng nhất chính là sức mạnh! Sức mạnh đấy! Yoongi nó không biết cái gì đâu, cháu phải dạy nó đấy. Đêm nay… cố lên.” - Ba Min đầy phấn khích cổ vũ con rể tương lai.

“A… dạ… dạ…” - Songwol liền tắt máy. Đất ạ! Ông không hiểu thế nào là tốt xấu hả? Trời ơi! Ông sao ngày càng ngu muội thế! Chú dì, không phải cháu, là viện trưởng của cháu muốn…

“Hì hì… Yoonie… Em cũng nghe thấy phải không?” - Songwol gian xảo nhìn đứa nhỏ bên cạnh.

“Không~ Yoonie không nghe thấy gì hết.” - Yoongi lập tức giả ngu, nhìn lên trần nhà.

“Ha ha, vật nhỏ. Đi thôi! Anh bế em đi tắm.”

“Tắm? Không muốn! Em… em nói…em có thể tự tắm.” - Cậu nhóc khẩn trương xoắn góc áo.

“Chân em có được không? Không phải trước kia anh đều tắm cho em sao? Từ trước đến giờ, lúc nào em cũng ôm đùi anh, kêu muốn tắm với anh mà.” - Bác sĩ Song nói lại chuyện cũ có thật.

“Em… em lớn rồi… có thể tự tắm.” - Mặt bạn nhỏ đỏ lên, khập khiễng đi tới phòng tắm.

“Vật nhỏ bây giờ còn biết ngượng! Đúng là…” - Trong phòng khách chỉ còn một mình Songwol lẩm bẩm.

Reng reng, điện thoại vang lên.

"Taehyung à, có gì không?”

“Còn đợi tôi nói sao. Bác sĩ Song, ngài nói cái gì với thằng nhỏ nhà tôi hả? Tức chết tôi.” - Taehyung vừa về nhà, hạnh phúc xong liền gọi ngay cho đầu sỏ, hỏi tội.

“Tôi nói có nhiều người theo đuổi cậu là sai à?” - Songwol trợn trắng mắt, nói.

“Nhưng…” - Thì đúng là vậy nhưng mà…

“Tôi còn nói không phải chỉ gái chưa chồng, mà cả gái có chồng, chẳng lẽ không đúng sao?” - Mắt Songwollại tiếp tục trợn lên.

“Cái này…” - Ừ thì đúng. Mặt viện trưởng Kim xụ xuống.

“Tôi còn nói mắt cậu đào hoa, khắp nơi quyến rũ người khác. Có. Nói. Oan. Cho. Cậu. Không?”

“Chuyện này… Cho dù có là thế thì cậu cũng không nên nói trắng ra như vậy.”

“Cậu chưa biết đủ à. Tôi còn chưa nói chuyện cậu tán gái, chơi bời qua đêm đâu, nói cho cậu biết, cậu cầu nguyện đi. Yoonie sẽ ở nhà tôi mấy ngày đấy, hay là tôi nên nói cho nó tình sử ở Mỹ của cậu, để cho nhóc con nhà tôi mở mang tầm mắt nhỉ?” - Songwol đe dọa.

“Songwol! Cậu dám!”

“Hừ! Cậu nói xem tôi có dám không? Cậu nghĩ nó sẽ nghe lời ai hả?”

“Hì hì, anh Songwol, anh sẽ giúp tôi mà. Mấy hôm trước là ai nói với tôi sẽ giúp tôi chinh phục bạn nhỏ? Bây giờ đổi ý không kịp đâu.” - Viện trưởng Kim tôi dễ tính lắm à? Taehyung vô lực. Vì Yoongi, tôn nghiêm, sĩ diện đều đánh mất rồi.

“Bây giờ biết kêu anh rồi hả? Taehyung! Chưa thấy bao giờ cậu ngu như thế! Nhờ cậu động não chút đi! Cái trán lớn vậy mà sao dốt thế. Tôi nói với vật nhỏ có nhiều người thích cậu không phải là để nó ghen sao? Thế nên cậu mới dụ nó nói thích cậu được.”

“A, hóa ra là vậy. Không đúng, Songwol! Cậu trốn ngoài cửa nghe lén? Nghe được bao nhiêu rồi?”

“Hừ, đại gia đây không cần! Không nghĩ lại đi, hôm nay tôi không có ca trực, tan ca rồi mà bắt tôi đi kiểm tra.”

“Chuyện đó, mai tan ca, tôi đưa cậu về nhà. Hì hì…” - Taehyung lập tức lấy lòng Songwol.

“Nói thẳng là muốn gặp vật nhỏ nhà tôi chứ gì. Cái mánh nhỏ này của cậu không tránh khỏi mắt tôi đâu.”

Đúng lúc này, tiếng động từ phòng tắm truyền ra.

“Anh Songwol, em không thấy khăn tắm! Anh lấy khăn cho em đi.” - Giọng nói cá heo của cậu bạn nhỏ truyền ra.

“A, đợi anh chút! Taehyung, Yoonie nhà tôi đi tắm không lấy khăn, tôi đi đưa cho nó, cúp máy đây.”

“Này! Này! Min Song.w..…”

Tút tút…

Taehyung nghe thấy như vậy, không khỏi tức giận - “Cái gì? Tắm? Đưa khăn? Yoonie! Sao em lại để người ta chiếm tiện nghi vậy? Sau này phải dạy dỗ lại. Em phải biết, cơ thể của em chỉ được để chồng Kim nhìn thôi. A, tức chết! Tên Songwol kia!!!” - Taehyung hoàn toàn phát điên.

Tắm xong, Songwol bế cậu bạn nhỏ lên giường, còn bản thân thì chuẩn bị đi tắm - “Yoonie, xem ra lần sau phải đem đồ ngủ của em tới rồi, em mặc đồ của anh rộng quá.” - Songwol kéo tay Yoongi ra, giúp cậu nhóc gấp cổ tay áo lại.

“Em ngoan ngoãn nằm đây nha, anh đi tắm.”

“Anh… chờ… một chút! Anh cho em mượn điện thoại dùng đi… Của em hết pin rồi. Em… em muốn… muốn gọi cho Hyuk Jae, em sợ nó lo.” -  Bạn nhỏ lấy chăn che mũi miệng lại, rầu rĩ nói.

Songwol ngẫm: 'Em muốn gọi cho Taehyung chứ gì? Mánh nhỏ của em sao giấu nổi anh. Gọi cho Hyuk Jae ư? Ai tin chứ.'

“A, đúng rồi, nên gọi cho nó chứ, không thì nó lo lắng đó. Này! Em gọi đi, anh đi tắm.”

Bạn nhỏ Yoongi vừa nãy tắm đã nghĩ kỹ rồi: 'Mình không có số chú Kim, nhưng giờ muốn gọi cho chú ấy, phải là sao giờ? Anh Songwol chắc chắn có! Đúng rồi! lấy điện thoại anh Songwol gọi cho chú ấy. A Yoongi, thông minh quá! Nhưng lấy lý do gì mượn đây? Đúng rồi! Hyuk Jae Ừm, lý do tốt! Anh Songwol nhất định sẽ cho mượn! Ha ha, mình đúng là thiên tài!

Cậu bạn nhỏ nào biết anh Songwol của mình là ai chứ…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net