Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_ Ba mươi phút sau, tại cửa nhà Yoongi.

Bính bong~ Bính bong~

Quần áo – Hoàn hảo. Khuôn mặt – Hoàn hảo. Kiểu tóc – Hoàn hảo. Dáng người – Hoàn hảo. Quà – Đương nhiên là hoàn hảo. Taehyung chính là người tự tin như vậy. Thế nhưng người ra mở cửa lại là Songwol. Nụ cười của viện trưởng Kim trong phút chốc liền dừng lại - “Khiếp! Viện trưởng, ngài tới đây cầu hôn à?”

Taehyung không thèm nhìn đến sự hiện hữu của y, vòng qua ‘chướng ngại vật -  “Chào bác trai, chào dì, cháu là Taehyung.”

“Taehyung tới rồi à? Mau! Mau vào đây! Ba nó đi châm trà đi! Nhanh lên đó!” - Mẹ Min mỗi lần thấy cậu nào đẹp trai đều hưng phấn thế cả. Liền đẩy ba Min đi châm trà. Ba Min suy nghĩ: Thư sinh trong truyền thuyết lại đến. Muốn đánh bại mẹ Yoonie mới chịu sao. Haiz, gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà.

“Dì ơi, lần trước tới khám cho bé Yoongi, do gấp quá nên không chuẩn bị quà cho dì. Lần này cháu muốn bù lại, nhưng hôm nay cũng vội nên chỉ mua được thế này, hi vọng dì sẽ thích ạ.” - Nói năng lịch sự, lễ phép, phong cách con nhà gia giáo.

Songwol không thể tin vào tai mình được. Taehyung từng đi đóng phim sao? Giả bộ từ cái này qua cái khác.

“Không sao đâu. Bây giờ biết kiếm đâu ra người được dạy dỗ tử tế như Taehyung chứ! A~ Trời ạ~ Là dâu tây? Là thứ Yoonie của chúng ta thích ăn nhất đấy. Thật phiền cháu quá. Dì phải làm cái gì đáp lại cháu đây. Vốn kêu Taehyung đến đây là muốn cảm ơn cháu, bây giờ lại khiến cháu tốn tiền như vậy.” - Mẹ Min cười đến hai mắt đều không nhìn thấy ánh mặt trời nữa.

Songwol suy nghĩ: 'Dì à, chú ý hình tượng chứ, cười thế sẽ có nhiều nếp nhăn đó.'

“Đúng rồi. Thưa dì, bạn nhỏ đâu rồi ạ? Không có nhà sao?” - Taehyung làm bộ như vô tình hỏi đến.

Songwol cười trong lòng: Ha ha ~ Kim Taehyung! Giấu đầu lòi đuôi rồi nhé. Đây mới là mục đích chính phải không?

“Nó à? Songwol bảo nó vào phòng nằm rồi. Dù sao nó cũng vừa hết cảm, nên cháu không cần phải vào xem đâu, lát nữa nó tự xuống ấy mà.” - Mẹ Min nói xong, liền cầm giỏ dâu tây xuống phòng bếp.

“A… Dì à… Để cháu lên lầu kiểm tra lại một lần nữa xem ạ.” - Tâm hắn đã sớm bay lên rồi.

“Khụ khụ… Taehyung, không cần đâu, nãy tôi mới kiểm tra ‘toàn diện’ cho Yoonie rồi. Không có vấn đề gì đâu. Chỉ là Yoonie nhà chúng tôi rất thích ngủ, tôi mới dỗ nó đi ngủ, để tôi đi gọi nó, cậu ngồi đây đi.” - Mắt nhìn Taehyung: Đố kị sao? Yoonie nhà chúng tôi đấy!

Taehyung nhìn lại: Tên họ Min đáng ghét! Cậu cứ thế đi! Về tôi sẽ trừ lương cho biết.

Songwol tự động không nhìn viện trưởng Kim nữa, tức giận xoay người đi lên lầu kêu Yoongi.

“Nào, nào. Taehyung à, đừng đứng thế. Cháu cứ xem như nhà mình đi, đừng có giữ phép thế. Uống trà đi!” - Mẹ Min bưng trà lên, viện trưởng Kim không thể không ngồi được. Nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi lầu hai nhà này.

Phòng Min Yoongi, lầu hai.

“Yoonie, đang làm gì vậy?” - Songwol ló đầu vào phòng Yoongi.

“Không ạ~ Anh Songwol~~~ Sao anh không cho em xuống lầu?” - Yoongi nằm úp sấp trên giường, đạp đạp chân.

“Em phải thận trọng! Biết chưa?”

“Cái gì gọi là thận trọng ạ?” - Yoongi tò mò hỏi.

“Thôi bỏ đi, không có gì đâu.” - Dì à, dì không mua quả óc chó cho Yoonie ăn sao? Yoon~ Lần sau anh sẽ mua cho em!

(Quả óc chó ăn vào thì giúp phát triển trí não)

“Đúng rồi, chú Kim của em đến đấy, em mau xuống gặp đi.”

“Dạ? Đã… đã tới rồi ạ? Ở… ở đâu hả anh?” - Trong phút chốc, mặt cậu nhóc đỏ lên.

Hừ~ Còn dám nói không có gian tình - “Ừm, ở dưới lầu ấy! Yoonie chắc muốn xuống lắm nhỉ?” - Songwol trộm cười.

“Không… không có! Em… em… bởi vì…” - Mỗi lần muốn giải thích, chứng nói lắp của cậu bé lại xuất hiện.

“Yoonie không muốn gặp cậu ta, Yoonie chỉ muốn gặp anh thôi, đúng không? Không muốn gặp cậu ta thì đừng gặp, để anh đem cơm lên, hai chúng ta ăn trên này nha.” - Nói xong, Songwol liền xoay người muốn ra khỏi cửa.

1 – 2 – 3

“Anh~~~ Em… em xuống với anh… đi… uống nước! Đúng rồi! Uống nước!” - Cậu bạn nhỏ lập tức nhảy đến bên cạnh Songwol, nắm tay y, cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn được nữa.

Songwol! Đùa quá rồi đấy - “Khụ khụ… À, Yoonie, đi xuống cũng được, lên đây, anh bế em xuống.”

“Dạ!”  - Thằng nhóc này đúng là tiểu quỷ mà. Yoongi khi nghe Songwol nói muốn bế cậu xuống thì lập tức lấy đà, nhảy lên, nâng mông, hai chân quặp chặt vào người Songwol - “Đi thôi anh~”

Phòng khách dưới lầu.

"Taehyung ~ Songwol làm cùng bệnh viện với cháu sao? Songwol của chúng ta là bác sĩ ngoại khoa, vậy Taehyung làm ở khoa nào?” - Mẹ Min kéo Taehyung hỏi chuyện.

“Cháu là… Cháu.. À, bác sĩ khoa tổng hợp ạ.”  - Trước mặt trưởng bối vẫn nên khiêm tốn chút.

“Khoa tổng hợp? Có khoa này sao?” - Mẹ Min kinh ngạc.

“Ha ha… Bệnh viện chúng cháu có ạ.” - Tao nhã cầm tách trà uống: Văn phòng viện trưởng chắc được xem là khoa tổng hợp?

“Khoa tổng hợp có phải là bệnh gì cũng khám được không? Nghe tên thì chắc là vậy rồi! A~ Taehyung thật giỏi. Bệnh gì cũng chữa được.”  - Mẹ Min lại kích động. Yoongi nhà mình mà được 1/100000 thì mình đã có thể mở to mắt rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net