13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh cũng thế

Ngôi biệt thự Jung Gia trở lại không khí như trước kia.

Không còn bước chân vội vã ra khỏi nhà vì muộn học , không còn tiếng nói cười đùa tranh giành trong phòng bếp , không còn tiếng ai oán khi xem phim kinh dị.... Tất cả đều trở về một mảng im lặng như lúc trước.

Trong phòng khách , Johnny xem gì đó trên vi tính xách tay , Sungchan nhàm chán chơi game trong điện thoại. Ông bà Jung đi xuống bật thang , ăn vận vô cùng lịch sự , dường như chuẩn bị ra ngoài.

Johnny ngẩn đầu nhìn cha mẹ ngồi xuống trước mặt mình.

- Cha mẹ định đi đâu sao ?

Cha Jung nhấp một ngụm trà nữ hầu vừa rót , lại nói.

- Ừ ! Thám tử vừa gửi tin nhắn nói địa chỉ chỗ ở của Yuta , thằng bé đang ở Tu Viện bên Phố C , cha mẹ qua đó thăm nó , sẳn việc...huỷ hôn !

Bà Jung đặt lên bàn trà tờ giấy , trên là đơn chứng từ huỷ đi giấy đăng kí kết hôn , ông bà còn bồi thường cho Yuta thêm một khoản tiền , chỉ cần Yuta kí tên , lập tức liền có hiệu lực . Khi cậu sống ở đây rất được Jung Gia quý mến , họ không muốn Yuta rởi khỏi Jung gia lại cực khổ.

Johnny nhìn tờ giấy thẳng thớm trên bàn , khẽ nói.

- Cha mẹ thật sự buông tha cho Yuta ?

- Chứ còn biết làm gì bây giờ ? Thằng bé cũng không muốn ở cùng Jaehyun nữa ! Chẳng lẽ ép người ta ? Jung Gia không thủ đoạn ti tiện như thế !

Johnny không trả lời câu nói của cha Jung nhưng Sungchan nghe xong liền không chấp nhận.

- Vậy còn anh ba ? Cha mẹ không nghĩ đến cảm giác của anh ấy sao ? Con nhìn cũng biết anh ấy thực sự yêu thương Yuta rồi ! Yuta rời khỏi đây , Cha mẹ không nghĩ anh Ba sẽ đau lòng hay sao ?

Sungchan rất phẫn nộ , y bình thường luôn tìm cách " Chỉnh " Jaehyun một vố , tuy rằng trước giờ đều không thành công còn mang hoạ vô đơn chí , chính mình bị " Chỉnh " đến tơi tả , nhưng giờ phút này liền quên sạch. Đây gọi là " Anh Em một lòng " trong truyền thuyết. Anh ba đau lòng là không thể chấp nhận được.

Cha Jung thở dài.

- Nếu không làm thế , còn nghĩ chúng ta còn có thể làm gì ?

Sungchan cứng họng , nhưng Johnny kịp thời nói.

- Dùng Na gia để uy hiếp ! Cậu ta chẳng phải gả vào Jung Gia để trừ nợ cho Na gia hay sao ?

- Phải đó !

Sungchan như thông sáng , vui vẻ nghiên theo Johnny . Ông Bà Jung hết cách với đứa con nhà mình , dù thế nhưng không thể ép buộc Yuta , lỗi cũng chỉ trách ông bà quá sơ ý để Yuta tiến vào trong khi tình trạng của Jaehyun đang mất ý thức , hại thằng bé bị thương , còn tinh thần lại sợ hãi.

Còn Jaehyun , nó cũng không khá hơn , ăn uống ít hơn , suốt ngày chỉ nằm trong phòng , cuộc sống của nó lại trở về quỹ đạo trước lúc Yuta đến đây , biết khi nào mới có người khiến nó giống như những ngày qua đây ? dù không tỏ thái độ gì nhưng chí ít có Yuta nó sẽ chịu ngồi ở phòng ăn , sẽ ăn nhiều cơm hơn , còn chịu ra ngoài. Nhưng giờ gì sao ? Nó lại tự nhốt mình trong thế giới của nó một lần nữa.

Ông bà thật sự chưa kịp kinh hỉ đã lại nhận bi thương.

- Nói gì thì nói ! Cha vẫn sẽ đưa tờ giấy này cho Yuta ! Quyền quyết định sẽ thuộc về thằng bé !

Giây phút ông bà định ngồi dậy đi ra cửa , thì Tiểu Tư sắc mặt kinh ngạc chạy vào , hớn hở nói.

- Ông Bà Chủ , cậu hai , cậu út ! Mọi người xem ai trở về này ?

Phía sau nàng , Yuta đang đứng ở cửa. Trên người mặc bộ đồ bệnh nhân như cũ , có chút xộc xệch nhưng điều đó không đáng chú ý.

Ông bà Jung ngỡ ngàng , gọi một tiếng.

- Yuta... !

Sungchan mắt trợn to , không kiềm chế được như Johnny đang vẫn im lặng , gọi thất thanh.

- Chị Dâu !!!

Yuta đang vì sự mừng rỡ trong lòng mà không bắt lỗi Sungchan gọi mình là Chị. Khoé mắt cậu tràn nước.

- Cha mẹ , anh hai , Sungchan ! Yuta thật sự...rất xin lỗi mọi người !

Bà Jung bình thường cáu nhặt , thời khắc này chạy đến ôm lấy cậu , bà cũng khóc.

- Cậu đúng là kẻ vô lương tâm ! Đi xong...trở về liền xin lỗi sao ?? Tưởng đây là đâu hả ?

Ông Jung kéo bà Jung đang kích động ra. Đặt tay lên vai cậu , dịu dàng nói.

- Con trở về an toàn là được rồi !

....

Sau khi bình tâm , tất cả mọi người ngồi lại. Ông Jung đẩy về phía cậu một tờ giấy , Yuta khó hiểu cầm lên , đọc xong liền nhìn ông Jung.

- Cha...

Ông Jung khẽ cười.

- Chúng ta luôn tôn trọng ý kiến của con !

Yuta nhìn ông , kinh ngạc trong ánh mắt đã qua. Cả nhà nín thở theo dõi , giây phút Yuta cầm cây bút viết lên tờ đơn , họ chỉ thầm phán trong lòng , tiêu rồi.

Thì cây bút xoẹt một cái , tờ giấy nghuệch ngoạch vài đường thẳng màu xanh mực , tờ đơn đã vô hiệu lực , huỷ bỏ hoàn toàn.

Ông Jung nhìn Yuta , nói.

- Con suy nghĩ kĩ rồi ? Con chọn ở lại ?

Yuta gật đầu không chút do dự , chân thành nói.

- Trước đây con không hề biết được gia đình đích thực là gì cũng như cuộc sống vui vẻ hạnh phúc là như thế nào ! Nhưng khi con gả cho Jung Gia , con mới thực sự là đang sống chứ không hẳn là tồn tại như lúc trước ! Cha mẹ đối xử tốt với con , anh hai cùng Sungchan cũng rất quan tâm đến con ! Cuộc sống này đến trong mơ con cũng chưa từng dám mơ đến !

Cha mẹ Jung nhìn nhau , họ mỉm cười.

- Chúng ta thật sự rất xin lỗi con về chuyện của Jaehyun !

Yuta lắc đầu , khuôn mặt cậu bỗng chốc ngập tràn hạnh phúc.

- Con không trách Jaehyun ! Mặc dù lúc ấy , con quả thực rất sợ ! Nhưng con biết Jaehyun không cố ý , anh ấy cũng không muốn như vậy ! Anh ấy trong tiềm thức , là người khiến con cảm thấy hạnh phúc khi ở cạnh nhiều hơn là sợ hãi ! Con không biết cũng như không cần biết quá khứ khi đó tại sao khiến Jaehyun như hiện tại ! Nhưng mà , con chỉ biết , con muốn cùng Jaehyun vượt qua ! Bởi vì , con thích Jaehyun ! Rất rất rất thích anh ấy !

Lời thổ lộ Yuta nói ra , trong đôi mắt ngập tràn chân thành , giống như lúc cậu bảo rằng " Con không thể bỏ mặc Jaehyun lúc này ! " , khiến người ta cảm thấy rất tính thác , rất đáng trông cậy.

Johnny khẽ hỏi.

- Vậy cậu...?

- Em không đi đâu nữa ! Em sẽ ở lại bên cạnh gia đình duy nhất của em !

Yuta vừa nói ra lời đó , liền nhận được một cái ôm của Johnny , cậu hoá đá. Ông anh này mặt than ngang ngửa với Jaehyun , thời khắc này ôm cậu. Sungchan cười đến vui vẻ , nhào đến ôm lấy cả hai người.

Ngôi nhà , lại ngập tràn vui vẻ trở lại. Nắng mùa xuân , lại về rồi.

.,..

Yuta sau khi tẩy rửa sạch sẽ , liền đi về phòng của Jaehyun . Nghe mọi người nói , mấy ngày nay , Jaehyun lại sống như lúc trước.

Cửa đẩy vào , Yuta giật mình khi mọi nơi đều rất tối. Anh không bật điện sao.

Nương nhờ chút ánh sáng li ti bên ngoài cửa sổ , Yuta từng bước đi vào , xác định Jaehyun đang yên lặng nằm trên giường , tay gác trán , còn lại gác hờ lên bụng. Nhịp thở vừa trầm ổn lại nhẹ nhàng , dù vậy , vẫn ngập tràn không khí đơn độc.

Rất lạnh.

Yuta ngồi xuồng giường , nắm lấy tay Jaehyun , chủ động gối đầu lên ngực anh , im lặng nghe từng nhịp tim trầm ổn.

Jaehyun bị động mà giật mình , vội vàng mở mắt , nhận ra Yuta đang gối đầu lên ngực mình , đôi mắt trong trẻo kia cũng đang nhìn anh chằm chằm.

Cậu trở về ?

Jaehyun chỉ biết nhìn Yuta , ánh mắt đong đầy ấm áp , tràn ngập nhớ nhung.

Yuta khẽ cười , dụi dụi mái đầu.

- Jaehyun ...lần này , trừ phi anh vứt bỏ em ! Bằng không , em tuyệt đối không rời khỏi anh nữa...!

Jaehyun không nói được , anh chỉ có thể siết chặc vòng tay ôm lấy cậu , đôi môi chớm nhẹ lên vầng trán cậu mà đặt một nụ hôn. Hành động này , tức là đại biểu cho sự thoả hiệp.

" Anh cũng thế ! " .

Lại cầm lấy tay cậu , viết lên đó.

" Xin lỗi ! Vì khiến em bị thương !"

Jaehyun hôn lên vết thương đã kết vẩy trên trán cậu đã được tóc che khuất. Yuta mỉm cười , lắc đầu.

- Em không còn đau nữa !

Jaehyun cọ cọ gò má anh vào má tóc cậu , vòng tay ấm áp ôm cậu mỗi đêm lại khiến Yuta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Yuta cảm thấy , cho dù anh không nói được nhưng lại luôn dùng hành động của anh để cậu có thể hiểu. Cậu khẽ mỉm cười , chờm người hôn lên chiếc cằm đã lúng phúng râu của anh.

Đôi khi , ngàn câu nói bày tỏ yêu đương lại không sâu sắc bằng một hành động nồng nàn. Yuta thuộc kiểu người khô khan , lần đầu được một người đồng giới đối xử với cậu ngọt ngào như vậy. Bỗng chốc , thế giới cô đơn của cậu ngập tràn một màu hồng.

Cuối cùng , cậu lại trở về bên vòng tay ấm áp này rồi , mùi hương dễ chịu trên người anh , sự ôn nhu dịu dàng của anh...thật sự khiến cậu rất nhớ.

Jaehyun ! Em nhận ra , em thương anh nhiều hơn em vẫn nghĩ ! Đã thương rất nhiều rồi !



_______________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net