𝑪𝒉𝒂𝒑𝒕𝒆𝒓 : 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝕄𝕒𝕪 𝕀 ℂ𝕙𝕠𝕠𝕤𝕖 𝔸 𝕊𝕠𝕟𝕘 𝔽𝕠𝕣 𝕐𝕠𝕦?
|| 𝘾𝙤𝙧𝙣𝙚𝙡𝙞𝙖 𝙎𝙩𝙧𝙚𝙚𝙩 _ 𝙏𝙖𝙮𝙡𝙤𝙧 𝙎𝙬𝙞𝙛𝙩 ||

Đã là hai tháng kể từ ngày Jihye cố ý giết So Hee, những tháng này có thể nói rằng em sống trong sự thoải mái tột độ cùng những phút giây tình yêu màu hồng bên cạnh Jungwoo. Hai người bọn họ vẫn ở lại nơi trấn nhỏ mà sinh sống, Jungwoo vẫn là một tổng cảnh thường xuyên đi tuần tra, còn em thì vẫn trở lại cuộc sống đi học sinh hoạt bình thường, dạo này cha của em đã không còn đi tìm em nữa, người ta nói sau một chuyến đi chài thì họ đã không thấy cha của em. Khi nghe được tin tức đó Jihye vô cùng vui sướng trong lòng, phải rồi, chết càng tốt, ông ta sẽ không làm phiền đến em nữa. Nhưng khi ở bên cạnh Jungwoo em lại vờ khóc lóc như thể mình vừa mất đi một điều vô cùng quan trọng.

Jihye cảm ơn Chúa bởi vì đã mang ông ta rời xa khỏi cuộc sống của em, cuối cùng em cũng có thể sống trong chuỗi ngày vô ưu vô lo. Dạo gần đây kế hoạch rời bỏ Jungwoo của em cũng bị trì hoãn, bởi vì em muốn cảm nhận thêm sự chăm sóc của chị, em không muốn phải mau chóng rời xa chị đến thế. Đôi khi em tự hỏi bản thân mình có thật sự muốn ra tay với Jungwoo hay không? Em tự lạ lẫm chính bản thân mình, dù sao em cũng đã làm ra bao nhiêu chuyện tuyệt tình như vậy mà nói không bỏ Jungwoo là không được, phóng lao đành theo lao vậy.

Jihye mặc cho mình một bộ váy màu trắng, Jungwoo toàn mua cho em là đồ màu trắng, chị nói rằng khi mặc đồ trắng em thật sự rất thuần khiết và trông em như một thiên sứ. Em cười nhạt nhoà, thiên sứ ư? Shin Jungwoo là một người lớn có trái tim ngây thơ mà chẳng hiểu sự đời, là chị ngu ngốc hay là em diễn quá đạt vai của mình? Em thở dài nhìn mình trong gương, em đã được Jungwoo nuôi dưỡng có chút da chút thịt, nói qua nói lại thì Jungwoo chính xác là một người tốt. Nếu có ngày chia ly em ước sao chị có thể hận em mà rời đi chứ không phải khóc lóc đau thương.

Sau những tháng ngày này thì Jihye cảm thấy có chút rung động với Jungwoo, nói yêu thì không phải, nói muốn chị nhanh chóng rời xa càng sai. Em không biết bản thân mình bị cái gì nữa, có lẽ bản thân em vốn đã ích kỉ cho nên em luôn muốn mọi thứ tốt đẹp đến với mình. Nhưng liệu Jungwoo có ghét em sau khi mọi chuyện phanh phui không? Không thể được, nếu Jungwoo có ghét em thì em cũng phải cuỗm được mọi thứ từ chị, nếu ra đi với hai bàn tay trắng thì đối với em đó mới là điều tồi tệ nhất.

Jihye thở dài một hơi, thực tâm em cũng muốn bỏ qua mọi thứ để yêu Jungwoo nhưng đâu đó trong em lại muốn một cuộc sống khác. Em bất lực và chết chìm với đống suy nghĩ của chính mình, em đưa tay lên ôm lấy gương mặt mệt nhoài của mình mà bật khóc nức nở.

- Em xin lỗi... em xin lỗi, Jungwoo...

Sau một hồi em cũng đã lấy lại được sự tỉnh táo của mình mà bước ra khỏi nhà, em mang cho mình một đôi giày thể thao, đây cũng là thứ mà Jungwoo đã mua cho em. Em nhận ra bản thân đã lệ thuộc vào Jungwoo như thế nào, em cũng không dám nghĩ đến việc sau này em sẽ ra sao nếu Jungwoo thực sự không còn ở đây nữa. Em khịt mũi, cố gắng không khiến bản thân mình trở nên xúc động, em liếm liếm môi, em muốn đi dạo cho khuây khỏa tinh thần.

...

Jihye đi đến vịnh biển rồi đứng đó để từng cơn gió mạnh quật vào người em; bỗng dưng những lần em nhảy múa lại chợt ùa về, phải, em từng mong muốn mình sẽ trở thành một người có thể đứng trên sân khấu mà nhảy múa ca hát, đó là điều mà duy nhất em yêu và thực sự mơ ước. Nhưng làm sao đây khi hiện thực phũ phàng đã khiến em chẳng thể tiếp tục, quá khứ ảm đạm nhơ nhuốc của em chính là thứ ngăn cấm em tiến đến ước mơ. Em đã giết người, em giết hai người, không phải là một nữa.

Bỗng chốc Jihye cảm thấy ngộp thở liền ngồi thụp xuống vịnh, nước mắt em lại bắt đầu trực trào, em không muốn bản thân yếu đuối, em không cảm thấy có lỗi với So Hee, em không có lỗi gì với nó, nó chết chỉ là vì nó xui xẻo, hoàn toàn không liên quan đến em. Jihye đưa tay lên vò vò mái tóc của mình, tròng mắt em ửng đỏ và đục ngầu, hai tháng nay cái chết của nó luôn ám ảnh em. Mỗi lần im lặng em lại cảm tưởng như có tiếng gào thét bên tai đầy thống hận, em không muốn sống như thế nữa! Em không muốn phải sống trong dằn vặt vì cái chết của So Hee!

- So Hee chết là do con khốn đó trượt chân, là nó muốn tố cáo mình, nó muốn hại mình trước! Nó muốn hại mình trước! Mình lỡ tay! Mình chỉ lỡ tay đẩy nó! Không! Nó phải chết!

Jihye thất thanh hét lên, giọng nói của em vang vọng cả vùng biển thưa người, em hồng hộc thở dốc rồi nằm phịch xuống bên bờ vịnh, em mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi khi phải luôn lo sợ rằng Jungwoo sẽ biết được mọi thứ và mọi công sức cùng kế hoạch của em sẽ đổ bể. Không được, em không thể sống trong những chuỗi ngày thiếu chắc chắn nữa!

- Chào Jihye!

Bỗng dưng có tiếng gọi tên Jihye, em giật mình ngồi dậy liền thấy Ji Eun đang đứng phía sau em với bộ suit màu đen. Em liền hoảng sợ, sự run rẩy của em thể hiện rõ qua ánh mắt, em nhìn Ji Eun như nhìn thấy quỷ, còn nàng thì từng bước tiến về phía em với chiếc điện thoại trong tay.

Đến khi Ji Eun đứng trước mặt thì Jihye mới hồi thần lại, em vẫn không thể đứng lên, đôi chân em đang rất run rẩy, em nhìn lên Ji Eun, nàng đứng đó nhìn em cười khẩy một tiếng, em không thể biết người phụ nữ này định làm gì em. Người này không dễ đối phó như So Hee ngu ngốc, cũng không phải thuộc dạng ngây thơ như Jungwoo, bất giác em liền sợ hãi.

- Mày muốn gì!

Ji Eun cười ủy mị, nàng ngồi xổm xuống trước mắt Jihye, nàng đưa bàn tay với găng tay đen kịt nâng gương mặt em lên mà khinh bạc nói:

- Muốn nói ra tội lỗi thì phải tìm chỗ nào kín đáo một chút chứ, tại sao lại có thể hét lớn lên như vậy?

Jihye run rẩy đáp lời:

- Chị...

Ji Eun bóp mạnh cằm Jihye khiến em rên lên vài tiếng đau điếng.

- Nếu em chịu rời xa Jungwoo thì tôi sẽ không để ý đến chuyện hôm nay, nếu không thì sẵn sàng hầu toà và nhận bản án của chính mình đi Noh Jihye.

Dứt lời Ji Eun liền nhấn vào điện thoại, lời thú tội của Jihye vang lên rất rõ.

"So Hee chết là do con khốn đó trượt chân, là nó muốn tố cáo mình, nó muốn hại mình trước! Nó muốn hại mình trước! Mình lỡ tay! Mình chỉ lỡ tay đẩy nó! Không! Nó phải chết!"

- Sao, tôi cũng chẳng thể ngờ em có thể gϊếŧ chính người bạn đã từng xem em là tất cả đấy, sao em có thể độc ác như vậy chứ.

Ji Eun ngày hôm đó nàng chứng kiến rất rõ, chính là Jihye đã đẩy So Hee khỏi vệ đường và chiếc xe đã cán ngang người nó. Chiếc xe đó chính là Ji Eun nàng cầm lái, nàng có thể thấy được máu tươi tràn ra, lúc nàng xuống xe đã quá bàng hoàng và không tin nổi vào mắt mình mà hét lên giận dữ cùng đau khổ.

Ji Eun còn thấy Jihye rời đi trên chiếc xe từng rất quen thuộc với nàng, nàng lúc đó vừa muốn đuổi theo nhưng nhìn So Hee với một màu đỏ thẫm trước mắt lại chùn bước không thể tiến đến. Vào ngày đó nàng tự hứa với chính bản thân mình phải làm sáng tỏ mọi thứ. Nhưng nàng cũng không thể một nước mà xử tội, bởi vì chiếc xe tông So Hee là nàng, vô tình hay cố ý thì nàng cũng bị liên lụy không ít. Ji Eun không phải ngu ngốc đến mức không biết kiểm tra máy quay an ninh, nhưng thật tiết vào ngày hôm sau nhận được thông báo cảnh quay lúc đó đã bốc hơi một cách kì quái. Nàng không hiểu ai có thể làm ra loại chuyện đó, Jihye làm sao có thể đủ thông minh để làm chuyện đó chứ? Nhưng có đánh chết nàng cũng không thể ngờ Jihye chính là loại người sẵn sàng làm tất cả chỉ vì bản thân mình.

Trông phút chốc Ji Eun đã quên người ở bên cạnh Jihye hiện tại là ai, chính là Jungwoo, người có đủ quyền để có thể xem CCTV và xóa tất cả dữ liệu chỉ có thể là chị.

Ji Eun chỉ có thể ấm ức và hoả táng So Hee, mang nó trở về nơi nó thuộc về, là vùng biển vắng người này. Hôm nay nàng đến đây cũng để là mai táng cho nó, cũng không ngờ lại có thể nghe được lời tự thú của Jihye.

- Tao sẽ không buông tha Shin Jungwoo mày hiểu không hả con khốn!

Jihye gào lên với Ji Eun, em sợ hãi người trước mặt nhưng em cũng không thể trao trả Jungwoo lại cho nàng, em đâu biết được hai người bọn họ sẽ làm gì nếu ở bên nhau chứ.

- Tao sẽ gϊếŧ mày như cách mà tao gϊếŧ So Hee, mày với con nhỏ đó tại sao luôn muốn xen vào cuộc sống tốt đẹp của tao thế hả! Tao không xứng đáng được sống hạnh phúc hả!

Nước mắt Jihye giàn giụa trào ra, em đã đánh đổi nhiều thứ để được những thứ như hiện tại, em không cho phép ai có thể gây hại đến em.

Jihye ghét những kẻ nhiều chuyện.

- Vậy tôi sẽ xem em có thể làm gì.

Ji Eun nói xong liền quay lưng bước đi.

Jihye thở hồng hộc, tại sao mọi chuyện lại luôn dồn em vào đường cùng thế này! Em không muốn gϊếŧ người! Em không muốn tiếp tục làm ra những loại chuyện độc ác nữa! Em không muốn!

Jihye hét lên một tiếng thật lớn, em chạy đến bên Ji Eun và dùng sức của mình đẩy nàng xuống vịnh.

- Cái quái!

Ji Eun không kịp phản ứng liền bị Jihye đẩy ngã, nàng thoáng chốc đã bám được vào thành vịnh nhưng không thể nào leo lên trên được, nó đã đóng rêu và quá trơn. Ji Eun hốt hoảng nhìn ở phía dưới chân mình, chính là những mỏm đá lớn, nếu rơi xuống nhẹ nhất cũng phải gãy cổ, nhưng sẽ không có nhẹ bởi vì chắc chắn sẽ phải chết nếu như rơi xuống.

Khi Ji Eun cố gắng leo lên thì Jihye lại tiến đến, nhìn em từ trên cao khiến nàng bỗng dưng trở nên lo sợ, nàng biết cho dù có làm gì thì cũng không thoát khỏi Jihye.

- Còn kiêu ngạo nữa không?

Sau câu hỏi đó Jihye đồng thời cũng dùng một mảng đá khá lớn đập mạnh vào một bên bàn tay của Ji Eun, nàng thất thanh kêu lên, những ngón tay phải của nàng bị đập cho gãy rồi, nàng có thể nhìn được những đốt xương trắng hếu lộ ra cùng với vài cơ thịt đỏ lòm.

- Mày đáng lẽ ra nên rời khỏi đây ngay từ lúc nãy.

Jihye bật cười những tiếng quỷ dị, Ji Eun đã bắt đầu cảm thấy choáng váng vì mất quá nhiều máu, những giọt đỏ lòm từ những ngón tay dập nát chảy dọc xuống cánh tay nặng nề của nàng. Dù sao cũng sẽ chết, nàng có chết cũng phải kéo Noh Jihye theo cùng. Có một khẩu súng vắt ở bên hông phải của Ji Eun, nhưng tay phải đã bị đánh gãy, làm sao có thể bóp cò, nàng cắn răng, nàng không muốn phải chết một cách ngu xuẩn như vậy.

Jihye ngồi xổm xuống cười liên tục như đang nhìn Ji Eun trải qua từng giây phút khốn khổ, nàng khó khăn nhích từng ngón tay của mình đến bên hông và cắn răng từ từ lấy khẩu súng của mình, tay trái cũng đã nổi đầy gân xanh, e rằng không bao lâu nữa cũng sẽ bất lực rơi xuống.

ĐOÀNG!

Tiếng nổ chát chúa phát ra khiến Jihye há hốc mồm, em nhìn xuống người mình, là máu tươi phụt ra. Ji Eun đã dùng tất cả sức lực còn lại để bắn ra phát đạn đó, nhưng thật không may... nó chỉ sượt qua bên cánh tay trái của em.

- CON KHỐN!

Jihye dùng tất cả sức lực đập mạnh vào tay còn lại của Ji Eun, nàng đau đớn phát ra những tiếng gào thống hận, nàng biết mình sắp chết rồi, chi bằng cố thêm một chút nữa, nàng cắn răng thật chặt, bàn trái có lẽ sắp bị em đánh cho nát rồi, nước bọt của nàng trào ra, len khỏi kẽ răng chảy dọc xuống cằm, nàng gượng sức đưa tay phải lên bệ vịnh viết ra vài chữ.

Và cú đập xuống cuối cùng của Jihye khiến tay Ji Eun dập nát và nàng rơi xuống những mỏm đá phía dưới.

Jihye ngồi thụp bên bờ vịnh, gương mặt em vẫn còn đọng lại điệu cười man rợ, em nhìn xuống chiếc váy của mình, quá nhiều máu đỏ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net