oopsie daisy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến bay chỉ kéo dài hai tiếng đồng hồ từ Seattle tới San Francisco, nhưng có vẻ sẽ khá căng thẳng với một người chưa ngồi máy bay bao giờ. Thậm chí là sân bay. Yuta hiểu điều đó, bởi vậy anh đã rất cố gắng để làm mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng với Mark hết sức có thể, và còn đặt hẳn một cặp vé hạng nhất để cả hai được lên máy bay sớm hơn. Việc cả hai chỉ là cử nhân ngành Hoá-Sinh và thực tập sinh kiêm barista không có nghĩa là họ không thể xa xỉ một chút khi có dịp (dù sao thì ba mẹ Yuta cũng sẽ chẳng để ý tới khoản thâm hụt trong tài khoản đâu). Ngoài ra anh cũng mua vé sớm để vừa xoa dịu sự lo lắng của Mark vừa tiết kiệm được một ít. Vấn đề ở đây là hiện tại cả hai không thể tìm được thông tin chuyến bay.

"Anh thề là..." – Yuta lẩm bẩm một mình, đưa một tay cào cào tóc trong khi tay còn lại gõ bàn phím, "Anh chắc chắn họ đã gửi vé đến hòm thư của em. Có một cái kiểu như là mã vạch mà ở sân bay họ có thể quét trên điện thoại của mình ấy. Có khi nào lúc mua anh đã ghi nhầm địa chỉ email không nhỉ?"

Yuta kéo dọc theo hòm thư, cẩn thận nheo mắt nhìn từng tiêu đề xuất hiện. Mark ở bên cạnh im lặng nhìn, cằm tựa lên vai anh. Cảm giác như kiểu có gì đó đang chọc vào xương vậy, nhưng khuôn mặt kia lại vô cùng thoải mái nên Yuta không muốn khiến thằng bé mất hứng. Mark đang đeo cặp kính chuyên dùng để đọc sách, tóc vẫn còn ẩm ướt vì vừa mới tắm xong. Trong không khí là mùi dầu gội hạnh nhân quanh quẩn.

Cả hai vừa mới đóng xong đồ vào vali cho chuyến bay ngày mai. Hiện tại Yuta đang ngồi trên ghế dài, lục tìm email có thông tin chuyến bay trên máy tính, nhưng mãi vẫn chẳng thấy đâu cả. Mà Mark ở bên cạnh lại có vẻ chẳng hề quan tâm.

Cái ngớ ngẩn nhất ở đây là anh đã làm đủ thứ để chuyến bay được thoải mái nhất có thể, vậy mà đến phút chót việc này lại xảy ra ngay trước ngày máy bay cất cánh. Không thể đi nếu không có cái này được. Yuta vò đầu bứt tai nói, nhưng Mark chỉ cười với anh.

"Không sao đâu mà. Em chắc họ có thể giúp mình ở quầy... Lễ tân sân bay, hoặc cái gì đó đại loại thế."

"Nhưng anh đã làm chuyện rối tung lên trong khi vốn chẳng có gì khó khăn hết." – Yuta rên rỉ.

"Em nói với anh rồi mà Yuta, không sao cả. Tụi mình chỉ cần đến sân bay sớm hơn là được."

Nhưng Yuta không chịu bỏ cuộc, "Đưa anh điện thoại của em đi."

Mark rời cằm khỏi vai anh. Cậu biết tranh cãi với đối phương là không có ích gì một khi anh đã lo lắng quá mức về một chuyện nào đó, cho nên cậu chỉ với lấy điện thoại từ bàn cà phê và tuỳ tiện ném lại vào lòng Yuta, "Đây. Nhưng anh đừng quá bận tâm về nó đấy. Mình còn nhiều thời gian sáng mai mà."

Song Yuta đã mở ứng dụng thư điện tử. Anh gõ "vé" vào thanh tìm kiếm, hy vọng sẽ thấy gì đó. Nhưng mà không có gì cả. Có lẽ là "xác nhận" chăng?

Từ khoá mới cho ra hai kết quả.

Cái đầu tiên có tiêu đề là "Xác nhận đơn hàng 000918". Yuta chớp chớp mắt, và rồi khựng lại khi thấy tên người gửi thư.

Benchmarkengagementrings.com

Nhẫn đính hôn. Nhẫn đính hôn?

Ngón tay anh thoáng ngập ngừng, hơi thở cũng kẹt lại trong cuống họng. Anh có thể cảm nhận máu trong cơ thể đang đổ về nơi đỉnh đầu, ồ ạt đến mức cuốn bay mọi chú ý lên vẻ căng thẳng của Mark ở ngay bên cạnh. Không một ai nói gì cả. Sau thoáng chốc, Yuta mở nốt bức thư còn lại với tiêu đề "Xác nhận chuyến bay của hãng Delta."

"Ở đây." – Giọng anh nghe hơi khàn, "Không cần phải đi sớm nữa. Anh sẽ chuyển tiếp sang hòm thư của mình để sáng mai khỏi phải mất thời gian."

Mark gật. Đợi cho anh hoàn tất, cậu hắng giọng rồi đứng dậy khỏi ghế, cầm cả hai ly rượu lên.

"Nữa không?"

Thằng bé hỏi, uống cạn phần rượu còn sót lại, nhưng phải mất cả phút sau Yuta mới kịp xử lý câu hỏi.

"Ồ không, cảm ơn em."

Mark lon ton chạy qua nửa bên kia căn phòng tạm gọi là nhà bếp, đặt cặp kính lên trên máy rửa chén. Lúc thằng bé quay lại, cuối cùng Yuta cũng đã ổn định lại hơi thở của anh.

Bọn họ từng đề cập đến việc kết hôn trước đây, cho nên chuyện này cũng không tính là quá đột ngột. Nhưng cả hai vẫn chưa hề bàn tới những chi tiết cụ thể – bao giờ, ví dụ thế. Cái thư đó đã được gửi từ trước đây cả một tháng, và nếu như vậy thì chiếc nhẫn đính hôn chắc chắn đã đến nơi, thậm chí là đang ở ngay trong căn hộ này. Còn bây giờ Yuta thì đang không biết phải làm gì với chính bản thân anh.

Anh đang cười khúc khích, và Mark thì có vẻ nhẹ nhõm trước phản ứng này. Yuta có thể cảm thấy gò má mình nóng bừng lên, giống như nữ chính trong mấy phim thanh xuân vườn trường đứng cạnh crush vậy. Anh đã cố để không cười nữa, nhưng nó cứ tự động bật ra như đám bong bóng lúc mà lắc chai rượu champagne.

"Cái đó—"

Yuta vừa bắt đầu đã phải ngưng lại vì không ngăn được tiếng khúc khích, và Mark cũng bắt đầu cười theo anh. Cả hai đứng đối diện nhau trong phòng, một nửa chân trần của Mark đang giẫm trên sàn gạch của bếp, nửa còn lại trên ván gỗ ọp ẹp. Tiếng cười tràn ngập trong không gian. Mãi cho tới khi Yuta cố gắng lấy lại hơi thở, "Cái đó đang ở đây à?"

Câu hỏi khiến đối phương lăn lộn gấp đôi lúc trước. Cười thoả thích rồi, thằng bé mới đi lại ghế dài và thả mình xuống cạnh Yuta, lúc này đã nhích ra để nhường chỗ và quay mặt lại nhìn Mark.

"Kiểu như là, có phải cái đó đang ở trong nhà không?" – Anh hỏi.

"Còn lâu em mới nói cho anh." – Mark đáp, miệng vẫn còn toe toét.

Và thế là Yuta lại bắt đầu khúc khích, đầu ngửa về sau như thể Mark đang đùa một câu hài nhất anh từng nghe được.

"Sao chúng mình lại cười thế?" – Người kia hỏi.

"Anh không biết."

"Nhưng anh biết."

Mark phản đối, và Yuta chỉ có thể gật đầu, tự cắn môi mình để ngăn tiếng khúc khích bật ra.

"Sẽ thế nào nếu như— Thôi được rồi." – Yuta đứng dậy từ trên ghế dài, cố tỏ ra nghiêm túc, "Mình có thể chơi trò nóng và lạnh không? Kiểu anh đi vòng quanh và nếu anh đang tới gần nó thì em sẽ nói 'ấm hơn' ấy?"

Lông mày Mark nhướng lên vì ngạc nhiên, "Chắc chắn là không rồi."

"Tại sao chứ?"

"Đó không phải là cách để— Ngưng cười em ngay!!"

"Được rồi được rồi."

"Cảm ơn anh." – Mark thở ra nhẹ nhõm.

Nhưng rồi Yuta đột nhiên thở gấp gáp, "Có phải nó trong vali của em không?"

"Yuta!"

Yuta lập tức đứng lên định chạy vào phòng để tìm vali của Mark, nhưng vòng tay bé bạn trai đã kịp quấn quanh eo anh ngay trước khi anh kịp đến nơi. Mark thấp hơn Yuta một chút song lại khoẻ hơn nhiều, cho nên anh chỉ có thể để thằng bé kéo mình trở lại ghế, gót chân lê trên sàn nhà. Khi đã đâu vào đó, Mark thả anh ra. Yuta ngồi bệt xuống, lưng tựa vào sau ghế.

"Chắc chắn nó đang ở trong vali của em." – Anh lẩm bẩm.

Mark thở dài, "Em đã nói với anh là em có một— Để em lo mọi thứ đi mà!"

"Ỏooooo, đừng nói với anh là em định xin phép bố anh đấy nhé? Chúa ơi, Mark!!"

Yuta chìa tay ra để được kéo lên, và Mark đáp ứng anh ngay lập tức. Khi cả hai đã nhìn vào mắt nhau, anh đặt lên môi thằng bé một nụ hôn vô cùng trong sáng với mùi vị đặc trưng của son dưỡng môi Burt's Bees. Mark lại thở dài, đung đưa hai bàn tay nãy giờ vẫn đang đan vào nhau của hai đứa, "Hứa với em anh sẽ không rình mò vali của em."

Yuta bật cười, "Nãy giờ anh chỉ trêu em thôi mà. Anh hứa."

"Vậy đi ngủ thôi. Em đã đặt báo thức 7:30 sáng mai rồi đấy."

Yuta há hốc miệng, "Đáng nhẽ em phải để anh làm mọi thứ chứ, kể cả việc đặt chuông báo thức. Em có biết anh đã phải cố gắng thế nào để em không cảm thấy gánh nặng không hả?"

Mark đảo mắt, "Anh còn căng thẳng vì chuyến đi này hơn em đấy, trong khi đây mới chỉ là đi thăm ba mẹ anh thôi đó nhe."

"Đó là bởi vì anh đã chịu mọi căng thẳng thay cho em chứ còn gì." – Yuta bĩu môi, "Như con đỉa vậy."

"Người hùng của em." – Mark dịu dàng vuốt má Yuta trước khi kéo anh trở về phòng ngủ.

Cả hai thiếp đi cạnh nhau, tiếng xe cộ đi lại ở thật xa ngoài kia tạo nên chuỗi âm thanh trắng [1] dài bất tận. Hơi ấm từ nơi tiếp xúc thân thể khiến lớp chăn trở nên chẳng còn cần thiết nữa. Cảm nhận nhịp tim bình thản của chính anh hoà cùng từng hơi thở sâu của Mark trong giấc ngủ, Yuta từ từ nhắm mắt lại, một nụ cười khẽ nở trên môi.

oopsiedaisy~27/03/2020

[1] white noise: tiếng ồn trắng (hay âm thanh trắng) là một loại âm thanh nhất quán trong suốt đêm giúp mọi người ngủ ngon, về bản chất chính là một bản hòa âm từ hàng ngàn hàng vạn âm thanh khách nhau phát ra cùng một lúc với tần số 20 – 20.000 hz.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net