02. quyển sách bị thiếu mất trang cuối cùng; jacksoo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

từ: hazelwyndiex

đến: amandachauanh

___

"Vomissements de Fleurs..." - Bóng dáng bé nhỏ ngồi sau bàn thủ thư, những ngón tay thanh mảnh lướt trên từng con chữ như thể là ngân nga phím đàn, bởi những trang giấy vàng vọt sần sùi luôn khiến em cảm thấy thoải mái đến lạ. Sách hay, yên tĩnh và nắng chiều, ba thứ đó chính là những điều em thích nhất ở thư viện ở tầng ba trường học.

Năm giờ chiều, đã quá giờ ra về được nửa tiếng đồng hồ, ca trực của em cũng sắp kết thúc. Giờ này thì chỉ có đám mọt sách mới la cà ở đây thôi, và đứa nào đứa nấy trong chúng nó đều đủ ý tứ để không phá vỡ không gian an bình đến thế. Vậy thì được, nhờ đó mà em có thể đọc hết quyển sách này trong một giờ đồng hồ trước khi thư viện đóng cửa và bị bác bảo vệ lùa cả đám nhây nhua ở-lại-thêm-một-chốc-nữa đi về.

Sự tập trung của em lại trở về với tác phẩm trên tay mình, Một triệu cánh hoa, nghe cái tên thôi đã thấy phù hợp với người mơ mộng, như em ấy, người hay nghĩ ngợi về một thế giới có nàng công chúa diễm kiều, có gã hầu cận trung thành đến khốn khổ...

Tiếng leng keng của chuông cửa phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng vốn có, giống như hòn sỏi trắng rơi tõm xuống mặt nước lấp lánh long lanh, dòng lay động lan tỏa khắp thư viện đầy ánh nắng vàng vọt, rọi lên lên từng quyển dày mỏng trên kệ sách bằng gỗ mun đen tuyền.

Em không buồn ngẩng đầu lên khi nghe tiếng bước chân lộp cộp tiến đến gần, vì còn mải tập trung vào tác phẩm trên tay, gần đến đoạn kết rồi...

Chiếc thẻ thư viện được đặt vào lòng bàn tay đang chìa ra. Em chỉ gật đầu, nhập vào trong máy tính đang mở lên, ánh sáng chói lòa phát ra từ màn hình theo từng phím chữ lách cách, rồi tấm giấy cứng nhỏ xíu đó nhanh chóng được trả lại cho người đối diện.

Bước chân hơi ngập ngừng một chút, rồi cuối cùng cũng lộp cộp tiến về những kệ sách phía xa, để lại cô gái nhỏ tiếp tục chìm đắm về thế giới trong câu chuyện mà mình đang mê mẩn.

__

1.

Il était une fois, chuyện kể từ thuở xa xưa lắm rồi, rằng ở xứ Latsyres kỳ diệu có một nàng công chúa, và như những câu chuyện cổ tích thường thấy khác, nàng đây, chính là kiều diễm tuyệt trần. Những kẻ cả gan tự xưng là Ares, là Athena thì bấy giờ vẫn luôn nhan nhản trên đời; nhưng chẳng ai đủ tự tin để phong cho mình là hiện thân của nữ thần Aphrodite cả - ít nhất là sau khi nhìn thấy công chúa, bởi chính nàng, mỹ nhân quyền quý, thì còn lấp lánh toả sáng hơn cả hào quang của sắc đẹp và dục vọng tối mịt kia, khiến những viên đá nạm tím rực rỡ mà nàng đeo trên mình cũng hoá thành lu mờ. Ánh mắt nàng là ngân hà rực rỡ, mái tóc nàng là suối mượt nên thơ, còn cái tên nàng, Kim Jisoo, thì như một nốt nhạc êm đềm, gợi đến những bản tình ca bất tận...

Nhưng nàng, thực chất chẳng tốt đẹp như những gì người ta hằng nghĩ.

Vẫn là lộng lẫy, vẫn là ma mị đến mê mẩn thần hồn, nhưng nàng lại có tính tình quá đỗi kiêu kỳ ngạo mạn. Từ khi còn bé con, Jisoo đã nhận thức rõ ràng, rằng chỉ riêng cái chớp mắt vô tình của nàng cũng sẽ khiến người ta thấy được vẻ đẹp thánh thiện ngây thơ - một điều mà chẳng hề có trong thâm tâm và con người của công chúa. Thế là, Kim Jisoo luôn đổ tội cho chị gái của mình, khi nhỡ làm vỡ một ly rượu thuỷ tinh hay ăn vụng hộp bánh quy bơ trên kệ tủ, bằng đôi mắt tròn to trong trẻo lấp lánh đó. Thật đáng ghét biết nhường nào. Ôi, l'apparence est toujours trompeuse!

Lớn lên thành thiếu nữ, bản chất đó vẫn chẳng hề đổi thay, có chăng là sự kiêu ngạo của nàng khiến Jisoo trở thành một con quái thú đội lốt thiên nga đích thực. Nàng rất thích cảm giác trêu chọc mập mờ, khiến bao nhiêu hoàng tử từ các xứ sở khác đắm mê trong mật ngọt thành Latsyres, rồi khi lời tỏ tình được buông lơi, thì đáp lại chỉ là sự khước từ bằng những câu chữ cay độc nhỏ nhen nhất mà nàng có thể nghĩ ra được, từ chế giễu thậm tệ đến vô tư chê bai sự thua cuộc của kẻ xấu số đã nhỡ chân vấp vào lưới tình chẳng có lối thoát này, làm gì cũng được, vì khi đó tất cả đều như bị rút cạn sinh lực, chẳng còn đủ sức để mà chống trả.

Cái vòng lặp quen thuộc đó cứ quanh đi quẩn lại, ngoài nàng ra, chỉ có một người chứng kiến từ đầu đến cuối.

Wang Jackson, tên hầu thân cận đem lòng yêu công chúa. Faire des châteaux en Espagne, người hão huyền tơ tưởng đến ngu ngốc.

2.

Dạ lan hương, dạ lan hương, chúng là dạ lan hương. Rải đầy khắp sân sau của cung điện, nhàn nhạt mà rạng rỡ, len lỏi giữa hơi thở ẩm ướt của mùa hạ. Đẹp, đẹp quá. Có đỏ rực ánh lửa, cháy bỏng trong trái tim vĩnh viễn một mong manh dáng hình. Có trắng ngần bệt bạc, sáng trong tựa giọt bông tuyết, tựa áng mây trời. Lại tím ngắt đến thảm thương, đến cuối con đường vẫn hoài một lòng một dạ, dù rằng...nào ai mà biết đâu.

Và hỡi ôi, người dấu yêu, thương nhớ xót xa đang dần mòn vắt kiệt sức sống của gã, bởi đây chỉ là một thứ tình yêu xấu xí như quái thú trong lòng Jackson - gã người hầu thân cận của công chúa kiều diễm, cây đũa mốc lại cả gan chòi mâm son! A, hóa ra cái thú yêu đương ngớ ngẩn đó, trò tình ái đùa cợt mà bọn quý tộc sù sụ vàng trong túi vẫn hay chơi bời thoả thích đó, vẫn là quá sức có hại cho cái mạng quèn này. Giá mà gã không đem lòng nhớ thương những trêu ghẹo của công chúa; giá mà gã không để tâm đến đôi mắt, sống mũi và bờ môi, thì có lẽ đến lúc này cũng chẳng phải nứt vỡ đau đớn như gạch gốm vô tri theo từng cơn quặn ruột mệt nhoài như bây giờ, nhỉ? Chỉ là một hầu cận cho giai nhân đến hết đời, lặng lẽ ngắm nhìn nhan sắc mỹ miều đó và để trái tim hoá thành sắt gỗ...

Những cánh hoa đẹp đẽ tròn trịa lại trào tuôn khỏi cổ họng. Hai mắt trợn tròn, dịch vị chua loét nhớp nhúa lẫn lộn khiến miệng đắng nghét lại, đầu óc dại hết cả đi, chỉ biết khàn giọng gọi tên người thương ấy thật khẽ, giữa từng cơn hồng hộc những cánh hoa tròn trịa yêu kiều. Tại sao, tại sao trong tất cả những kẻ đau khổ đơn phương, thì gã lại phải lãnh nhận nó? Phải chăng là nghiệp chướng, phải chăng trái tim của một kẻ như gã mà lại cả gan đập mạnh mẽ vì một người như nàng, cũng là có tội?

Và rồi, khi tưởng rằng đây là kết thúc, gã vẫn tin rằng bí mật này chỉ có bóng đêm biết, có gã biết. Bao nhiêu đó là đủ rồi, theo gã là như vậy. Vì tim gã bây giờ, chỉ độc lông lá quắt queo. Dị dạng, ghê tởm, và sẽ khiến đám gia nhân xung quanh đem lời đàm tiếu, bởi lẽ chẳng ai có thể hiểu cái cách mà Jackson yêu Jisoo cả. Đến Chúa Trời - mà gã một mực tin tưởng - cũng chỉ lạnh lùng mang căn bệnh quái gở đến thân xác tuyệt vọng yếu ớt. Thế thì, sẽ có ai thấu, có ai tin, có ai chấp nhận?

Không, không ai cả.

Cách gã yêu ư? Yêu đến dại khờ.

Chính là ngay lúc này, trong khi Jackson có cảm giác như thể mình sắp nổ tung ra vì đau đớn, ánh mắt gã vẫn hướng về nơi ô cửa sổ trên ngọn tháp cao, xếp giữa những hòn gạch thô cứng xám xịt. Công chúa đứng đó, tay áp khuôn mặt nhỏ nhắn tựa thiên thần. Tỏa sáng rạng ngời hơn cả ánh dương chói lọi, hai mắt gã nhòe đi trong cơn thống khổ tột cùng. Kim Jisoo, nàng thực chất cũng chẳng tốt lành gì, nhưng vẻ kiều diễm đó thì gã chẳng thể nào rời mắt...

Và đó, những cánh hoa đỏ rực, trắng ngần, tím ngắt cứ được thế mà trào tuôn. Có lẽ gã sẽ chết trong mớ đơn phương một hướng ngớ ngẩn này mất.

3.

"Cảm giác thế nào, Wang Jackson?"

Nghe tên mình được gọi trên môi nàng trơn tru như phím đàn ngân nga, gã thôi mân mê tấm vải voan được thêu trên khung rèm, đầu hơi ngẩng lên. Nàng công chúa của gã đang đắm mình trong ánh nắng sáng rực nơi khung cửa sổ, nụ cười rạng tươi mà ác ý đến lạ.

Bao tử của Jackson nhộn nhạo. Đẹp quá, đẹp đến mức khiến gã quên cả thở, mắt quên cả chớp, trái tim dường như cũng quên cả đập.

"Thưa công chúa?"

"Đừng hỏi như thế chứ." - Nàng cúi đầu xuống, giấu đi ý tứ của mình bằng bàn tay thon mịn, tay áo dài thêu chỉ bạc hơi rũ xuống, vương miện ngọc lấp lánh ngạo kiều sáng bóng - "Vomissements de Fleurs. Ngươi biết quá rõ mà."

"..."

Gã há hốc mồm.

Một cánh hoa rơi ra, rồi đáp xuống bàn trang điểm của công chúa. Tím ngắt đến thẫn thờ.

Jackson vội vàng ngậm miệng lại, cố nuốt chùm hoa ngứa ngáy trong họng xuống. Nàng biết từ bao giờ?

Dạ lan hương cọ xát từng cánh, từng cánh nhọn hoắt đầy gai trong lồng phổi. Gã nhăn mặt lại vì đau đớn, đứng dậy và toan rời khỏi phòng ngay lập tức, để xuống sân sau trống rỗng hoang tàn một lần nữa như gã đã quá quen thuộc, nơi nắng trời cũng chẳng thèm lui tới và gieo rắc chút mật ngọt cho một góc quạnh hiu.

"Ta ra lệnh cho ngươi, Wang Jackson, đứng lại."

Giọng Jisoo đanh lên vẻ giễu cợt, lời nói sắc bén như mũi dao đâm xuyên qua trái tim gã. Jackson đứng khựng lại, chẳng dám phản kháng với mệnh lệnh vừa được nói ra, vì nàng yêu cầu như thế, dù gã nghĩ mình sắp nôn ra hết - mật gan đen ngòm và dịch vị chát mặn, kể cả bữa sáng nghèo nàn của mình - mất rồi.

"Trả lời ta, cảm giác đó thế nào?" - Kim Jisoo nhướn mày thích thú, vạt váy thắm đỏ bồng bềnh theo từng bước nàng tiến đến gần gã, miện ngọc nhô cao lấp lánh trong nắng trời, khiến Jackson hoảng loạn - "Đau? Nhục nhã? Mệt nhoài?"

Gã không đáp. Nàng cười thành tiếng, đôi môi nhỏ hơi chu lên, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má xanh xao của gã.

Lạnh nhạt, kiểu cách, nhưng cũng khiến vành tai gã ửng lên, rồi những cánh hoa, cũng không chịu được mà tuôn trào. Lại nữa, lại cái mớ tím ngắt đỏ rực trắng ngần, miệng gã khô khốc lại. Jackson nôn ọe, cảm thấy hơi thở của mình đứt quãng, đầu óc trống rỗng chẳng thể nghĩ ngợi được gì ngoài hình bóng khiến tim gã nứt toác ra, còn Jisoo chỉ đứng đó, khoanh tay nhìn, vẻ mặt hào hứng như thể vừa tìm ra được điều gì đó hay ho lắm.

"Hoa gì thế? Có đau đớn lắm không, hay chỉ như cách ta nôn ra khi ăn phải món gì đó dở tệ từ lão đầu bếp Le Fabre thôi?"

Gã chẳng thể đáp trả thành tiếng, chỉ có thể vội vàng mở cánh cửa nặng nề, rồi lảo đảo đi ra ngoài, trong khi thân xác đã kiệt quệ vì những cơn dồn dập trong bụng.

Còn Kim Jisoo ở lại một mình, nụ cười trên môi nàng dần dần tắt ngúm.

Jisoo cúi xuống, nhặt lấy một đoá hoa bé nhỏ. Trắng ngần tựa làn da sữa của nàng vậy, mà những cánh hoa lại sần sùi gai nhọn, lấm thấm màu máu khô.

Kim Jisoo thẫn thờ, trái tim bất giác quặn lại, dù nàng chẳng thể hiểu nổi vì sao. Tự nhiên lại thấy bờ môi mình ran rát như lửa cháy, tự nhiên từng phân ly đã chạm trên nước da rám nắng ấm áp lại run lẩy bẩy, như thể gió bấc chợt ùa về. Cũng có thể là hoài niệm về sự tiếp xúc giữa làn da và làn da, thích thú với cảm giác cháy bỏng đó, lại nuối tiếc vì chẳng muốn rời xa sớm đến vậy.

Nhưng hiện tại là vời vợi khoảng cách, là một triệu cánh hoa, xung quanh chỉ độc màu mịt mù tăm tối. Cái xa vời đó, cũng là do chính tay Jisoo tạo ra - còn oán trách được ai nữa! - nhờ bản chất đáng ghét và sở thích muốn người khác đau khổ của mình. Quanh le vin est tire', il faut le boire, quả thực đáng đời.

Không, không, không. Nàng đâu có hề yêu, nên chẳng có gì gọi là đáng đời đáng kiếp cả.

Nàng biết rõ mà.

4.

"Miranda, Jackson đâu rồi?" - Đó là câu hỏi đầu tiên của Jisoo với thị nữ của mình, sau khi rời khỏi buổi dạ vũ tẻ ngắt mà vua cha đã cất công sửa soạn suốt ba tháng ròng rã. Toàn là một lũ quý tộc với hộp sọ rỗng tuếch chẳng có gì bên trong, thật là đáng xấu hổ nếu những kẻ như thế lại đem lòng yêu nàng.

"Ban nãy thần thấy anh ta đi ra sân sau của lâu đài." - Miranda e dè đáp lời, chỉ sợ lại nhận một cái bạt tay vào mặt.

Nhưng không, Jisoo nhanh chóng rời đi, vội vàng đến mức chiếc miện bạc rơi xuống mặt sàn cẩm thạch sáng loá.

Vỡ thật rồi, từng mảnh văng đi tứ tung, hạt nạm xanh cũng lăn đi đâu mất.

5.

Gã đoán rằng mình sắp chết, và tốt thật, vì đến cuối cùng, cũng chỉ có một mình gã phải hứng chịu nỗi đau này.

Vì càng yêu đậm sâu, càng nhung nhớ mãnh liệt, thì những ám ảnh của nàng trong gã cũng sẽ hoá thành những cánh hoa, rồi nàng sẽ biến mất trong làn khói của cơn mơ màng tuyệt vọng.

Jackson thấy buồng phổi mình đang đầy ứ những thực thể ngọ nguậy cắm rễ sâu hoắm, đâm thủng trái tim gã, cổ họng ứ lại đến không sao thở nổi. Đêm hè với giấc mộng mị yêu đương, có lẽ chỉ mãi mãi trong trí tưởng tượng dở tệ của một người như gã.

Jackson cúi mình xuống, tay vịn đầu gối, và rồi, chúng lại tuôn trào.

Những cánh hoa rực rỡ màu sắc lẫn với máu tanh và dịch vị, kèm theo đó là cảm giác như bị búa bổ mấy nhát lên đầu, cùng và cơn đau mãnh liệt trong hệ hô hấp, kéo dài từ dạ dày đến thanh quản. Gã trào nước mắt vì đau, trong đơn độc.

Những rễ hoa dần bung ra nhiều hơn, những cánh hoa bắt đầu to và tròn trịa hơn. Mùi hương thơm ngát của chúng làm gã đau khổ, gã nôn oẹ ra tất cả. Lúc này, nếu buồng phổi của hắn đau hết phần thể xác, thì trái tim yếu ớt của gã đau hết cả thần trí lạnh lẽo rồi. Ước sao gã không phải yêu, giá mà gã được phép cất trái tim của mình vào một chiếc hòm kín để chôn vùi mãi mãi mọi tình cảm có những cánh hoa như vậy, thì gã nào có bao giờ đau đến thế này...

Cơn quặn ruột khiến gã nôn oẹ đến ngộp thở. Đau đến chết, và đến chết cũng chẳng quên được, lại là hình ảnh đôi mắt đó, tu as de très beaux yeux, sống mũi và bờ môi đó...

Gã liên tục ho sù sụ như khi bà cố gã bị lao phổi, máu lẫn với dịch vị tuôn ướt đẫm tấm áo choàng mỏng manh, càng làm gã lạnh lẽo hơn nữa, trong làn gió nóng bỏng như cát vàng nơi bờ hồ...

Chúa ơi, sao người có thể bắt con chịu khổ đến thế này?

Nước mắt gã rơi liên tục, rơi vì trái tim vỡ nát, rơi vì những cánh hoa, rơi vì người gã yêu, dù sao cũng làm gì có yêu lại gã đâu? Kim Jisoo, tu me plaît beaucoup, nàng đẹp quá, đẹp đến khốn nạn!

Hai mắt gần như mù, Jackson lần mò tìm đường trong cơn thắt ruột đang giảm đi từng chút một. Cuối cùng, chúng đã kết thúc, để lại gã đang quỳ mọp xuống trên mặt tuyết, mái tóc đen bóng kiêu hãnh bây giờ giờ lộn xộn và xơ xác bẹp nhẹp dính trên vầng trán rịn mồ hôi. Dạ lan hương, đó là thứ tình yêu mà gã sẽ mãi ghi nhớ suốt đời, nếu thực sự còn cơ hội để sống. Chúng hoàn hảo quá, splendide, những đoá hoa trên mặt đất, và đều đang giết chết gã, từng chút một.

"Kim...Jisoo..."

Jackson thì thào, hơi thở lẫn vẫn mùi ẩm ướt hôi hám của một cơn mưa đêm sắp đến, có lẽ sẽ là tận cùng của gã, là nấm mồ chôn vùi những bí mật đã vỡ tan.

"Ta ở đây."

6.

"Ta ở đây."

Jisoo nói, giọng hơi vỡ ra, hai mắt nàng tự dưng nhoè nước.

Mưa bắt đầu trút xuống, màu trời tối đen như mực.

Trong ánh trăng nhập nhoạng, gã thấy mình thảm hại hơn bao giờ hết. Jisoo, à, là Jisoo...

Gã nhoẻn miệng cười, chỉ mong rằng đó là nụ cười đẹp nhất mà mình có. Và có lẽ, là cuối cùng.

Như thể muốn nói, rằng đây chính là một triệu cánh hoa, đẹp đẽ nhất mà gã từng có. Tất cả, tất cả đều dành cho nàng, chỉ riêng mình nàng; người con gái mà gã yêu nhất, mãi mãi là như thế, dẫu cho tình yêu này đang giết chết gã, thật nhẹ nhàng và thơm tho.

Gã không muốn nàng phải thất vọng với vẻ yếu ớt của mình bây giờ, dù rằng có lẽ nàng cũng chẳng mấy bận tâm đâu.

Rồi, tấm thân nặng nề đổ gục xuống mặt đất.

Lạnh lẽo quá, những giọt mưa trên người gã, như thể là kim chích lạnh ngắt lên cơ thể vậy. Đây, chắc có lẽ là kết thúc thật rồi.

Nhưng sao gã lại cảm giác được vài giọt nước âm ấm rơi trên mặt nhỉ?

7.

Đám tang của Wang Jackson được diễn ra sơ sài, và trong lặng lẽ. Chiếc quan tài mục gỗ được đẽo khắc cẩu thả, những vệt sơn nhanh chóng bong tróc vì mưa tuôn.

Người ta đồn rằng, trong hôm ấy trời mưa rất nhiều, xối xả suốt đến tận đêm khuya. Thế mà, vẫn có một bóng người đứng đó, miệng lẩm bẩm những lời xin lỗi liên miên, khiến những phu đào mộ đâm hoảng sợ và xì xào đồn đoán.

Trông như một kẻ điên loạn vậy.

Nhưng mà, cũng có ai đó đáp trả rằng người tâm thần thì chẳng thể đẹp như thế được. Nàng ta đẹp lắm, chỉ là...đôi mắt không còn trong trẻo, mái tóc cũng hoá xơ xác bù xù, đôi môi nứt nẻ tím tái, những nụ hôn cũng không còn như ngày đầu, mà ta còn bên nhau.

Rồi, từ trong miệng nàng rơi ra một đoá hoa.

Cẩm tú cầu, tím nhạt đến buồn bã. So với một triệu cánh hoa mà gã đã trao tặng, thì đây chính là lời xin lỗi, ngàn lần hối tiếc, ngàn lần ân hận.

Ngàn lần không buông.

Xin lỗi, vì đã yêu, và đã khiến anh đi mất. Vĩnh viễn, là vĩnh viễn, vì chẳng thể nào được trùng phùng, và cũng chẳng thể viết lại những gì đã khắc ghi trên vì sao, vốn đang rực sáng màu ủ rũ trên bầu trời xám xịt thẳm sâu.

Nhưng, có thật là thế không? Khi mà...

__

Em tự hỏi.

Có thật là thế không, khi trang sách cuối cùng dường như bị khuyết đi. Jisoo thấy mà, những đường nhăn nhúm còn sót lại của trang giấy cũ mèm. A, thật đáng ghét, một tên phá hoại sách. Tội ác tày trời đó.

Chuông ra về đã điểm. Sáu giờ tối rồi, thư viện cũng chỉ còn mỗi mình em.

À, còn một người khác nữa. Khá cao ráo và ưa nhìn, và đang đứng trước mặt em, dường như đã chờ đợi khá lâu rồi.

Em ho khan, đôi mày thanh thanh nhíu lại. Anh chàng đang đăm đăm bất chợt giật mình, vẻ lúng túng hiện ra rõ trên cử chỉ khúm núm đột ngột.

"Sao thế?"

"Ơ...hừm, chả là, tôi không tìm thấy quyển sách mình đang đọc dở vài hôm nay." - Anh bối rối nói, những ngón tay đan vào nhau, như một cậu học trò chịu phạt vậy.

"Được rồi, anh có nhớ tên cuốn sách không?" - Jisoo thở dài, mở máy tính của thư viện lên, hai tay đã sẵn sàng gõ phím.

"Một triệu cánh hoa." - Anh chàng trả lời, căng thẳng đẩy gọng kính lên. Cảm giác hệt như buổi thi vấn đáp ban sáng vậy, có điều anh đã nhận được mười điểm tròn khi ấy, còn lúc này...anh không dám chắc.

Vốn dĩ ý định chỉ là đến hỏi về cuốn sách, thế mà cuối cùng, anh lại mải ngắm cô bé đến tận bây giờ. Xinh xắn và mọt sách, những người thế này thật đáng yêu làm sao...

"Một triệu cánh hoa...à?" - Kim Jisoo hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên một lần nữa, đôi mắt lấp lánh chớp nhẹ một cái, rồi chỉ vào quyển sách đang đặt trên tay mình - "Tôi vừa đọc nó xong. Nội dung cũng hay, nhưng nó thiếu mất trang cuối, chắc là do bị tên phá hoại nào đó xé đi mất."

"À, thế á..." - Jackson thót tim một cái. Thật đáng sợ, cái chớp mắt đó sao mà quen thuộc đến lạ. Déjà vu à, hay có lẽ...nhân duyên tiền kiếp?

Nghĩ bậy bạ nào, ôi thôi là ôi thôi. Mấy chuyện này chỉ có trong cổ tích chứ làm gì có ngoài đời thật, Jackson lắc đầu nguầy nguậy.

"Thực ra, cái kết của nó cũng đã khá trọn vẹn rồi, dù sao thì toàn bộ nội dung đều đã được truyền tải trong đó." - Jisoo nói, mỉm cười nhẹ khi thấy anh chàng tỏ ra ngốc nghếch đến vậy.

"Với tôi...để nó thực sự hoàn hảo thì vẫn tốt hơn chứ, hay chúng ta cùng viết lại đoạn kết của nó nhé?" - Jackson đột nhiên nói một tràng không biết gượng.

"Gì cơ?" - Kim Jisoo chun mũi lại, khó hiểu.

Anh chàng này sao thế nhỉ? Mới gặp nhau mà bày đặt kết này kết nọ, có ý đồ gì không đấy?

"À...không có gì." - Anh ngượng chín mặt, gãi gãi đầu. Sao mình lại nói ra câu đó nhỉ, thật là một phút giây bồng bột. Xấu hổ đến chết mất thôi...

Em bật cười khi thấy cái vẻ đáng yêu đó.

"Wang Jackson, 12A1." - Anh bất chợt chìa tay ra.

Ồ, người lạ...thân quen.

"Kim Jisoo,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net