08. cùng nhau; bamlice

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

from beengie92

to  

Tôi và Lice cùng nhau lớn lên.

Ấn tượng đầu tiên của cậu ấy đối với tôi là một đứa con gái trầm lặng, loại con gái có thể tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt. Cậu ấy không có bạn, không ai muốn chơi với một kẻ vừa nhạt nhẽo vừa vô vị như Lice. Cậu ấy chẳng muốn nói chuyện với ai, kể cả tôi, cậu ấy cho rằng bọn tôi thật trẻ con.

Cậu ấy vào những năm tiểu học đã mạnh mẽ như thế rồi, nhún nhường nhưng mạnh mẽ.

Nếu như chạy nhảy bị ngã trầy chân, nhất định Lice sẽ không khóc, chỉ lẳng lặng đi rửa chân và đến xin tôi một miếng urgo. Nếu như món đồ chơi yêu thích bị các bạn khác giành mất, cậu ấy sẽ chẳng nói gì, chỉ quay đi chỗ khác và vùi đầu vào một quyển sách. Nếu như bị các bạn xô đẩy khi xếp hàng, cậu ấy sẽ nhường cho các bạn lên trước.

Tôi tự hỏi, nếu như năm ấy tôi không cho cậu ấy urgo thì ai sẽ dán vết thương lại cho cậu ấy. Nếu như năm ấy tôi không đánh nhau với các bạn để giật lại món đồ chơi mà cậu ấy thích thì cậu ấy hẳn sẽ vẫn chúi mũi vào quyển sách.

Lice của năm ấy tự một mình đi đăng ký học nhảy, để rồi về nhà ăn một trận đòn đau, tôi của khi ấy không thể làm gì, chỉ biết đứng trước cửa nhà, thút thít nhìn cậu ấy cắn răng chịu đựng từng vụt roi. Mãi sau này, cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy ghét tôi lắm, vì tôi mãi chẳng làm gì. Vì tôi chỉ đứng nhìn cậu ấy thảm thương và rơi vài giọt nước mắt vô dụng.

Những hôm tôi đi học nhảy cùng cậu ấy, thấy cậu ấy bị thầy trách phạt cũng chỉ lẳng lặng nghe, chẳng dám hó hé lời nào với thầy về việc cậu ấy bị đau chân do các bạn trong lớp xô đẩy khiến Lice bị trật khớp nhẹ. Chỉ đến khi tan học rồi, cậu ấy mới chịu để tôi cõng về. Có lẽ cậy ấy vẫn chưa biết, dù có thầm lặng như thế nào tôi vẫn luôn biết cậu ấy hay lén lút khóc. Nước mắt rơi xuống lưng áo tôi bỏng rát.

Con gái dù có mạnh mẽ thế nào, cũng chỉ là con gái mà thôi.

Tôi và Lice cùng trải qua tất cả.

Ngày cậu ấy và tôi cùng nhau rời đi, sang Hàn. Tôi biết cậu ấy rất nhớ nhà, nhưng vẫn luôn tự nuốt nước mắt vào trong, để rồi khi thấy tôi ngủ, cậu ấy cứ rơi nước mắt mãi, đến nỗi tôi thức rồi cũng không dám dậy, phải vờ ngủ, để cậu ấy tiếp tục khóc, khóc đến khi hết buồn thì thôi.

Cứ khóc đi, nếu như điều đó làm cậu khó chịu. Cứ khóc đi, nếu không thể bày tỏ với tớ, thì tớ sẽ giả vờ không hay không biết.

Người đầu tiên gọi tôi là Bambam là cậu ấy, người đầu tiên gọi cậu ấy là Lisa là tôi. Chúng tôi gọi nhau là Bam, là Lice, móc tay hứa với nhau một ngày nào đó, cả thế giới sẽ biết đến tên chúng tôi.

Những ngày tập luyện rất gian nan, cậu ấy đau chân cũng không dám nói, tôi chỉ có thể xót xa tìm cậu ấy truy hỏi, rồi nghe lý do và ngồi im lặng xoa chân cho Lice. Cứ cuối mỗi ngày, tôi sẽ chạy đi tìm cậu ấy, để ngồi xoa chân và nghe cậu ấy hát những bài hát vừa mới được học.

Có những ngày cậu ấy bị bệnh, cũng không nói không rằng với ai, mãi đến khi ngất xỉu, tôi của lúc ấy tá hỏa chạy vào bệnh viện, với một ít cháo và tôm. Cậu ấy có thói quen ăn tôm không lột vỏ, căn bản vì không có ai lột cho, nên đã hình thành thói quen. Nhưng tôi vẫn cứng đầu ngồi bóc vỏ ra cho Lice, khiến cậu ấy không vừa lòng, nhưng tôi biết sau khi tôi rời đi, cậu ấy sẽ lại khóc nữa cho xem.

Những ngày tôi mới debut, Lice rõ ràng là rất buồn nhưng không nói với tôi. Cậu ấy tủi thân, ghen tức với tôi, vì tôi chỉ là đứa vì thích cậu ấy nên mới đâm đầu làm thực tập sinh, thế mà lại được debut trước. Hơn hết là vì tôi là người luôn đối xử tốt với cậu ấy, nên cậu ấy luôn tìm mọi cách tránh xa tôi. Tôi phải tìm cậu ấy, khiến cho cậu ấy thôi không ghét bản thân mình. Khi ấy, tôi dù có bận rộn debut hay không debut, tôi vẫn tìm mọi cách ở bên cậu ấy.

Ngày cậu ấy debut là ngày tôi hạnh phúc nhất trên đời. Tôi chân chính thấy cậu ấy được nhảy, sau rất nhiều lần bị bố mẹ cấm cản. Tôi chân chính thấy cậu ấy được trang điểm cẩn thận, tôi biết cậu ấy rất thích trang điểm như bao đứa con gái khác, nhưng vì gia đình khắt khe và bị bạn bè trêu chọc nên cậu ấy chẳng dám nói gì. Tôi chân chính thấy cậu ấy vượt qua tất cả những khó khăn trong luyện tập, đứng trên sân khấu mỉm cười hạnh phúc.

Sau khi cậu ấy debut, chúng tôi ít khi qua lại với nhau. Tôi trở thành fan cứng của cậu ấy, album, lighstick, poster, tranh ảnh tôi đều mua cho bằng được. Bao nhiêu giai đoạn khó khăn tôi đều trải qua cùng cậu ấy.

Lice trong tôi là một điểm sáng, khiến tôi đắm chìm. Cho dù cậu ấy có làm gì đi chăng nữa, tôi vẫn luôn hướng đến.

Ngày tôi tỏ tình Lice, không có nến, cũng không có hoa, chỉ có bầu trời xám xịt và bộ dạng trẻ con đang trải qua quá trình 'trưởng thành'. Điểm sáng của tôi vẫn luôn sáng như vậy. Dù đang từ chối lời tỏ tình của tôi, cậu ấy vẫn sáng. Dù cho tôi có chết bao nhiêu tâm, cậu ấy vẫn sáng.

Sau lần tỏ tình ấy, tôi vẫn hành xử như bình thường, khi Lice mệt mỏi thì tôi sẽ sang xoa chân, khi cậu ấy chán nản thì tôi sẽ cùng cậu ấy đi ăn, đi chơi. Nhiều lần cậu ấy hỏi tôi rằng tôi không thấy nản khi cứ thích một người như cậu ấy, nhưng cậu ấy nào biết rằng, từ khi gặp cậu ấy rồi, không còn điểm sáng nào có thể sáng hơn cậu ấy nữa.

"Cô ấy không có điểm nào là yếu đuối cả, còn tôi thì không có điểm nào là có thể bảo vệ cô ấy cả. Nhưng thật may, cô ấy đã chịu mở cửa cho tôi." Bambam trả lời phỏng vấn của một tờ tạp chí, không khỏi nghẹn ngào khi nhớ về những ngày cả hai đã trải qua bên cạnh nhau.

"Anh có thể nói cho chúng tôi biết cảm giác yêu một người như thế nào không?" Người phỏng vấn đặt ra câu hỏi.

Bambam ngừng trong giây lát, rồi khẽ cười, "Đơn giản là Lisa thôi, vì trước khi gặp cô ấy, tôi chưa từng yêu ai, sau khi gặp cô ấy, không một người con gái nào có thể lọt vào mắt tôi nữa."

Cảm giác yêu một người, là trong khi cả thế giới thấy cô ấy thật mạnh mẽ, chỉ có bạn muốn bảo vệ cô ấy. Cảm giác yêu một người, là nước mắt của cô ấy cũng có thể làm bạn đau, là muốn xoa chân, muốn bóc vỏ tôm cho cô ấy. Cảm giác yêu một người, là vào một ngày bầu trời xám xịt, cô ấy từ chối bạn, nhưng bạn không thể nào từ bỏ.

Hiện tại, Bambam và Lisa vừa cưới nhau được hơn một tháng.

Trước đó là hành trình miệt mài âm thầm theo đuổi của Bambam, sau đó bị báo chí phanh phui bằng chứng cả hai có qua lại, rồi Bambam lên tiếng nhận hết bão tố về phần mình. Anh không thể ngờ rằng, bên phía Lisa cũng lên tiếng thừa nhận cả hai đang hẹn hò. Bambam không thể ngờ rằng, Lisa chấp nhận lời tỏ tình của mình qua tin đồn, cùng lúc thông báo cho cả thế giới biết cả hai đang yêu nhau.

Khoảng thời gian hẹn hò, cả hai vẫn như cũ, chỉ khác ở chỗ là mối quan hệ bây giờ là người yêu. Sau đó thì Bambam hỏi cưới và Lisa đồng ý. Yên bình đến nỗi không thể yên bình hơn.

Lễ cưới cũng rất yên bình, Chaeyoung vật vờ khóc lóc chắn đường quan khách đến dự, Jackson nhảy nhót sập sân khấu, BLACKPINK, GOT7 và rất rất nhiều bạn bè của cả hai nhắng nhít trong lễ cưới. Bambam và Lisa thậm chí còn không thể nhìn nhau lấy một lần đã bị bạn bè lôi đi mất.

Hai người không đi tuần trăng mật, vừa cưới xong là tiếp tục thực hiện lịch trình, Lisa bay qua nước ngoài, Bambam bay về thái. Gần nửa tháng cả hai chỉ có thể nhìn mặt nhau qua điện thoại. Sau khi Lisa về Hàn thì đến lượt Bambam đi lịch trình ở nước ngoài, rồi quay mv, luyện tập.

Đến khi cả hai có chung một ngày nghỉ, thì cũng nằm ôm nhau ngủ đến giữa trưa hôm sau.

Bambam vò tóc ngồi trên giường, đẩy tay Lisa, "Làm thức ăn sáng đi vợ yêu."

Lisa bật dậy, vò tóc rồi quay sang Bambam, "Thôi Bam làm đi."

Cả hai ngồi nhìn hai cái tổ quạ trên đầu nhau khoảng gần mười phút, không ai động tay động chân. Ánh nắng ấm áp tràn vào cửa sổ, bên ngoài trời rất xanh.

"Ai nhanh chân hơn người đó tắm trước." Lisa bỗng dưng hét lớn, rồi cả hai bắt đầu cuộc chạy đua thế kỷ đến nhà vệ sinh. Trời xanh thì mặc trời xanh chứ.

Sau khi đã chải chuốt xong xuôi, Bambam nhắc lại vấn đề, "Làm thức ăn sáng đi Lice."

"Ăn ngoài." Lisa vừa kẻ mắt vừa nói.

"Này, cậu chẳng có tí lãng mạn nào cả." Bambam cũng đang chải tóc.

"Thế nào là lãng mạn?" Lisa đã chuyển sang tô son.

"Đầu tiên phải đổi cách xưng hô, sau đó, mỗi sáng phải hôn chúc buổi sáng, làm thức ăn sáng cho nhau, nhìn nhau và cười, hát cho nhau nghe, nắm tay, buổi tối thì hôn chúc nhau ngủ ngon."

"Không đổi cách xưng hô, không hôn hít, không nắm tay, không hát hò, không-làm-gì-hết."

"Vì sao?"

"Vì quá sến, đơn giản vậy cũng không hiểu."

Hai người cãi nhau vài ba câu rồi cũng bận im lặng tô tô vẽ vẽ lên gương mặt mình.

"Mặc áo cặp đi Lice." Bambam cầm trên tay hai cái áo cặp màu vàng chóe.

"Không." Ngay khi vừa nhìn thấy, Lisa đã hoảng sợ lùi về sau 7749 bước.

"Mặc đi mà."

"Không."

Sau cùng, Bambam cũng chịu mặc áo cặp màu đen cùng Lisa. Hai người đi ăn ở cửa hàng đồ ăn Trung Quốc gần đó, rồi Lisa nằng nặc đòi đi công viên giải trí, sau đó đòi đi xem phim.

Bambam vẫn đang mơ đến một bãi biển vắng người thơ mộng, Lisa đan tay vào tay anh, ngồi dựa vào nhau ngắm hoàng hôn.

Cuối cùng hai người đi công viên giải trí.

"Chúng ta không nên chơi những trò con nít mất thời gian." Lisa phát biểu rồi kéo Bambam thẳng tiến vào nhà ma, nhưng mà hình như ma bận ăn trưa nên tạm đóng cửa nhà ma rồi.

Lisa đành ngậm ngùi đứng xếp hàng đợi chơi viking.

"Mình chơi viking xong tới tàu lượn siêu tốc, rồi chơi..."

"Không có chơi gì nữa, chơi vòng quay ngựa gỗ." Bambam nghe thôi đã cảm thấy chóng mặt muốn ói, nói chi đến chơi thêm.

Lisa bĩu môi toan cãi nhưng đến lượt hai người lên viking nên không nói nữa. Chiếc thuyền mô phỏng rung lắc nhè nhẹ rồi bắt đầu chuyển động nhanh, mỗi lần lên xuống đều khiến tim Bambam muốn văng ra khỏi lồng ngực. Bàn tay lisa bị ai kia siết chặt đến mức không còn hưởng thụ được cảm giác viking.

Sau khi xuống lại mặt đất, Bambam đề nghị nên chơi đạp vịt cho lành, nhưng mà chân cẳng của anh đang run bần bật thì đạp kiểu gì. Lisa và Bambam lại quay về chơi vòng xoay ngựa gỗ. Nhưng vì quay được mấy vòng thì Bambam ngã lăn ra, ói mửa... Lisa đập tay vào mặt, trời ơi sao con lại vớ phải thằng chồng yếu còn hơn con vậy.

Sau khi ăn một cây kem ốc quế màu hồng thì Bambam mới có hứng chơi tiếp nhà ma. Hai người lò dò đi vào, lúc đầu chỉ là hình nộm, đi mãi về sau thì có người nhảy ra dọa, Bambam sợ quá ngã lăn ra rồi khóc lóc, bám váy vợ đi khỏi nhà ma.

Cuối buổi đi chơi hai người đi sang rạp chiếu phim ở gần nhà, Bambam yếu quá chơi không vui chút nào. Yên bình xem được hết một bộ phim tình cảm ướt át thì Lisa phát hiện ra trong túi mất năm trăm nghìn. Hai người ngồi suy nghĩ coi bộ còn kịch tính hơn bộ phim vừa chiếu, lôi ra đủ thứ thuyết âm mưu, sau đó kết luận đánh rơi ở nhà ma.

Về đến nhà, lại tranh nhau phòng tắm, đến lúc trời chuyển tối thì ngồi đối diện nhau ăn bữa tối do Bambam nấu. Cuối cùng Bambam ngồi xoa chân cho Lisa trong lúc Lisa đang nhắn tin ỉ ôi với quản lý, gọi điện khóc lóc với chị em về chuyện năm trăm nghìn.

Bambam nghe tiếng Jennie qua điện thoại, "Hôm trước chị đi nhà ma cũng bị mất tiền."

"Chị cũng vậy, chị mất hẳn cây son." Jisoo cũng lên tiếng.

"Còn em mất bồ." Chaeyoung hét lên như muốn cho cả thế giới biết bồ nó đi nhà ma xong bể bóng.

Những bí ẩn về nhà ma nuốt tiền, son và bồ của Chaeyoung được đem ra mổ xẻ đến tận khuya. Bambam kiên quyết bắt Lisa đi ngủ, em mới chịu tạm biệt các chị, tắt máy trèo lên giường ôm anh ngủ khì.

Cuộc sống thường ngày của hai người như câu chuyện hài vậy đó.

Nhưng từ khi chuyển sang sống cùng nhau, Bambam khám phá ra Lisa có nhiều thói xấu, như là tắm rất muộn, vì trước đây toàn nhường người khác tắm trước nên hình thành thói quen, đến khi Bambam đến ở cùng thì bày ra trò chạy đua để tranh nhà vệ sinh. Ngoài ra còn có thức rất khuya, ăn rất ít, thích đọc comment chê bai của dư luận. Còn một thói xấu cực bự nữa, là mỗi lần hai người chuẩn bị đi đâu chơi, Lisa sẽ lại gọi điện thông báo với báo đài để ngày hôm sau có mặt săn tin đúng giờ.

Dường như những lãng mạn trước kia Bambam bày ra đã chuyển hóa thành sự hề hước khi hai người kết hôn.

Dù thế nào đi chăng nữa, Bambam vẫn rất muốn cảm ơn Lisa, vì đã trở thành điểm sáng của cuộc đời anh, vì đã mở lòng cho anh vào, vì đã đồng ý anh vào một ngày trời rất đẹp.

"Lice này, sau này Bam muốn có con gái."

"Cút xuống!"

finished writting;
08/04/2020
én.

shot này lúc đầu rất nghiêm túc nhưng chẳng hiểu vì sao mà đoạn sau lại quá dở hơi. cảm ơn cậu vì đã đặt ở shop, nếu có chi tiết nào không vừa ý cậu thì ứ thoải mái nói ạ, tớ sẽ sửa hj, miễn đừng sửa hết shot là được. mong cậu sẽ tiếp tục ủng hộ chúng tớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net