ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Nên vừa đọc vừa nghe nhạc...)
_
Đêm lạnh lẽo của ngày hai mươi hai tháng Chín, Jimin lê bước một mình trên đường phố vắng hoe của Busan cùng một chiếc túi đầy ắp rượu và chất cồn, chỉ để quên đi nỗi đau hiện tại. Nếu là những ngày trước đây, giờ này Jimin đã yên vị trên chiếc giường ấm áp và rộng lớn cùng vài quyển manga người kia sưu tập trong thư viện nhỏ nhà họ, anh sẽ mặc một trong những chiếc sweater quá khổ treo giữa hàng quần áo của mình, đặt ở chiếc tủ quần áo to bự và ngoan ngoãn ngồi đợi chàng trai mình yêu trở về nhà, ủ ấm mình giữa vòng tay rộng lớn.

Anh ấy đã từng như vậy, nhưng không phải lúc này.

Jimin đang bước đi một mình, cô độc trên con phố thuộc nằm lòng, cố gắng -nhưng không thể- ngăn bước mình khỏi việc dạo quanh nơi bản thân cố gắng trốn tránh hàng tuần trời.

Nhưng hôm nay, 22 tháng Chín, ngày kỉ niệm của họ, Jimin sẽ đến đó để kỉ niệm một mình.

Tại sao ư?

Vì Jeon Jeongguk là tình đầu và cũng là tình cuối của Jimin.
Vì Jeongguk đã thay đổi cuộc đời Jimin.
Vì Jimin yêu cậu ấy hơn chính bản thân mình.
Vì Jimin cảm nhận được hơi ấm và hạnh phúc giữa vòng tay cậu trai.
Vì Jimin thấy được cả Thiên Đường và Địa Ngục dưới dáng hình người nhỏ tuổi.
Vì anh yêu những cái ôm ấm áp vỗ về của Jeongguk.
Vì cuộc sống có Jeongguk mới sống động làm sao.
Vì Jeongguk là chất nghiện ưa thích của riêng mình Jimin.
Vì Jeongguk có thể thắp sáng màn đêm tăm tối, cái mà Jimin đã từng ghét cay ghét đắng, nhưng giờ đây lại là nơi Jimin tìm về.
Vì Jeongguk là cảm hứng của Jimin.
Vì Jeongguk có gì đó mà không ai khác trên đời sở hữu.
Vì Jimin quá đắm chìm vào tình yêu với cậu.
Vì Jeongguk đã và sẽ luôn là một phần trong trái tim Jimin mà không ai có thể thay thế.
Và thậm chí là quá khứ, kể cả khi họ chẳng còn ở bên nhau nữa, Jeongguk của tương lai vẫn là kí ức quan trọng nhất trong cuộc đời Jimin.
Bởi lẽ...Jeongguk là tất cả của Jimin.

Và mọi người thường kỉ niệm những điều quan trọng xảy ra trong đời.

Vậy nên Jimin quyết định ghé thăm nơi mái nhà của họ, tầng cao nhất của trường dạy nhảy cũ, -nơi họ gặp nhau lần đầu- để kỉ niệm một sự thật rằng mới năm ngoái đây thôi, vào chính ngày này, anh đã tìm thấy ý nghĩa của đời mình.

Đúng vậy, Jimin chính là cậu thiếu niên hỏi giáo viên về cuộc đời,
Jimin là cậu bé hỏi mẹ mình tại sao bản thân lại được trao tặng Cuộc Sống này,
Anh chính là người cố gắng tìm hiểu xuyên suốt những câu chuyện bé xưa, để kiếm tìm bản thân, kiếm tìm ý nghĩa của cuộc sống, của sự tồn tại.
Và đúng, đã có những lần Jimin tự hỏi bản thân liệu có thực sự muốn sống cuộc đời này không vì câu trả lời lần nào cũng tẻ nhạt như nhau:
"Con được ban tặng cơ hội để được nhìn ngắm và trải nghiệm vạn vật. Con, với tư cách là một con người, có nhiệm vụ khi ở trên thế gian này. Con có cuộc sống, như một món quà. Hãy sử dụng cuộc đời mình để sáng tạo và học hỏi, để trở thành một niềm cảm hứng hoặc tìm cho bản thân một niềm cảm hứng. Để kiếm tìm ý nghĩa của những xúc cảm thường nhật, để cảm nhận tất cả những gì một con người có thể và tìm kiếm chính bản thân con. Để chứng tỏ bản thân trước cuộc đời này.
Vậy nên, cuộc sống chính là sáng tạo, là ngắm nhìn, là cảm nhận và trải nghiệm!"

Nhưng những lời ấy...chúng nghe có vẻ quá sáo rỗng với Jimin. Cho đến khi anh ấy buộc phải sống nghiêm túc một cuộc đời, chỉ để vui lòng những người yêu mến và quan tâm đến anh ấy.

Và Jeongguk xuất hiện, khiến cho cả cuộc sống Jimin thay đổi. Jimin thường chán ghét sự thay đổi nhưng Jeongguk vừa là một thử thách, vừa là một trải nghiệm. Và Jimin thấy bản thân mình quá chìm đắm trong trải nghiệm ấy, thậm chí là quá yêu nó, rồi Jimin nhận ra, cuộc sống trước khi được gặp Jeongguk rách nát đến mức nào.

Cho nên, anh hoàn toàn có quyền kỉ niệm cái ngày anh tìm ra chân lí của cuộc sống mình.

Bước đi dọc lối đi chật hẹp, Jimin đặt chân đến ngôi trường cũ.
Tất nhiên, chẳng có gì thay đổi. Mọi thứ trông vẫn thật lộn xộn y hệt một năm trước, chiếc cửa rỉ sét vẫn chưa được thay khóa, khiến cho việc vào trường thật dễ dàng, vài chiếc gương cũ vẫn chưa được sửa và sẽ là nói dối nếu Jimin bảo anh đã quên hoàn toàn Jeongguk nhìn xinh đẹp và gợi cảm đến nhường nào khi họ cùng nhảy trước tấm gương khổng lồ, nay đã rạn vỡ như chính trái tim anh.

Cả tòa nhà đong đầy những kỉ niệm mà Jimin cố gắng bỏ vào lãng quên hàng tuần và hàng tháng, bởi lẽ trái tim anh không đủ mạnh mẽ để chịu đựng tất cả những thứ này, và tâm trí anh không có gì ngoài hình bóng của Jeongguk.

Chỉ riêng Jeongguk.

Giờ đây, Jimin bị bỏ lại với thói quen hai cốc coffee mỗi sớm mai thức dậy,
với hai chiếc gối trên đầu giường,
với việc ngủ ở một phía của tấm nệm,
với việc nấu ăn cho cả hai người,
với việc mua những món đồ ưa thích của Jeongguk,
với việc đặt chiếc bàn chải thứ hai bên cạnh cái của mình trước tấm gương trong phòng tắm,
với việc xem Iron Man chạy hục mạng trên TV,
với việc đặt hai lần báo thức vì Jeongguk chẳng bao giờ dậy ngay tiếng chuông đầu,
với việc dành ra một khoảng trống trong ngăn tủ cho quần áo của người kia,
với việc mua tất cả mọi thứ cho đủ cả hai người.
Bất chấp việc, Jimin bây giờ là người duy nhất ở lại ngôi nhà.

Và đúng, Jimin nhớ hơi ấm của Jeongguk,
anh nhớ cách mùi hương của nước xả vải và sữa tắm của Jeongguk vương khắp căn hộ,
anh nhớ những tối lặng yên xem TV trên chiếc ghế bành cùng Jeongguk cuộn tròn bên cạnh ủ ấm đôi chân anh lạnh lẽo,
anh nhớ bàn tay ấm nóng và những chiếc áo phông cùng hoodies và sweaters, nhớ những chiếc quần nỉ và tất cả những gì giữ cho anh khỏi sự lạnh giá của mùa đông, bởi vì chết tiệt, Jimin đã phải chịu đựng cái lạnh quá lâu rồi.
Anh ghét sự thật rằng Jeongguk chẳng còn bên anh nữa và chúa ơi, Jeongguk ra đi mang theo tất cả, tất cả những gì Jimin cần.

Còn lại bên anh chỉ là những tấm ảnh cũ, hộp cacao và chiếc cốc ưa thích của Jeongguk, những chiếc DVD cậu vẫn hay xem, thậm chí cả đôi tất nhỏ cậu thường hay mang vì đồ dở hơi ấy mang theo tất cả mọi thứ, nhưng lại quên đôi tất hình Iron Man ưa thích.

Jimin hi vọng và cầu nguyện mỗi đêm, mong cho Jeongguk đột nhiên tới gõ cửa căn hộ của họ để lấy lại đôi tất, nhưng cậu ấy chẳng bao giờ quay lại.
Đồ hèn!

Cho nên hiện tại, khi một, hoặc cũng có thể là hai giọt nước mắt đang nhỏ trên bờ má ấm mềm của Jimin, anh quyết định quệt thật nhanh đi với mu bàn tay không xách túi, bởi lẽ, Jimin nên thấy hạnh phúc mới đúng.

Không suy nghĩ đến lần thứ hai, Jimin xốc lại chiếc túi nặng trich đầy rượu và bia, tiến thẳng về phía trước.

Bước thật chậm, Jimin đếm được 135 bậc cầu thang, lại một thói quen khác của Jeongguk khi cậu luôn đếm từng bước mình đi, chỉ để Jimin cáu kỉnh và cảm thấy phiền phức.

Ngay khi đặt chân đến điểm kết, Jimin nhanh nhẹn mở phanh cánh cửa trước mặt, dừng ngay trước căn phòng. Nhắm chặt mắt, Jimin cầu nguyện với cả trái tim đang run rẩy trong lồng ngực, mọi thứ đều như thể Jeongguk hiện diện ngay nơi đây.

Khung cảnh cảu cả thành phố ngay trước mắt, cái lạnh buốt của mùa đông vờn quanh thân thể. Nhưng điều Jimin chưa bao giờ nghĩ đến, là dáng hình ai đó đang cuộn tròn trước khóm lửa nhỏ bập bùng.

Jimin có hơi tức giận vì có người cả gan chiếm lấy chỗ của anh, chuẩn bị quay người bước đi để không đánh động đến người kia, bỗng dưng, đôi mắt nâu to tròn ngước lên nhìn thẳng vào anh.

Jimin biết trái tim mình đang thình thịch, đôi mắt nóng cháy, phổi như tắc nghẹn và đôi môi thì khô khốc.

Đã bao nhiêu tháng trôi qua kể từ lần cuối họ gặp nhau? Hai? Hay ba? Hay nhiều hơn nữa?

Hoặc thậm chí nó còn không được đếm bằng tháng? Hàng tuần? Hàng năm? Hay cả một thế kỉ?

Jimin cũng không chắc nữa, điều duy nhất có thể khiến anh tập trung bây giờ chỉ có khuôn mặt xinh đẹp của cậu trai, đang ngồi gọn với đầy sự ngạc nhiên trong góc.

Jimin đứng sững tại chỗ.
Không thể bước đi.
Não không thể hoạt động.
Miệng không thể thốt ra một lời.
Không thể cả thở.
Và đôi mắt anh chỉ muốn khóc. Khóc bởi lẽ cả cuộc sống của Jimin đang ngồi cách anh chỉ vài mét, hơi ấm anh vẫn hằng mong nhớ và kiếm tìm chỉ cách anh vài lần với tay, không khí thân thuộc đã bị tước khỏi anh chỉ cách Jimin có vài mét, vòng tay vẫn luôn ôm anh thật chặt và cơ thể nóng rực vẫn thường khoá anh vào lòng cách anh chính xác vài bước chân, và trên tất cả, đôi môi Jimin luôn khắc sâu và thèm khát chỉ xa anh có vài mét.

Chẳng phải Jimin giờ đây cũng là một đồ hèn hay sao?

Hiển nhiên. Nhưng thay vì lao ngay vào vào chàng trai mà Jimin vừa muốn ôm cậu thật chặt trong vòng tay lại vừa muốn vả một cái vào mặt và hét lên "Làm thế đ** nào em lại có thể bỏ rơi anh, mang đi tất cả hạnh phúc của anh?", Jimin vẫn khựng tại chỗ, chỉ biết nhìn và thậm chí còn cảm nhận được từng giây đồng hồ trôi qua.

Jeongguk cố gắng mở miệng và nói gì đó, nhưng cậu không thể tìm được từ ngữ của mình đang trôi phương nào nữa, nên Jimin là người đánh vỡ khoảng cách giữa họ, và sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng thì đôi chân và bộ não anh có thể hoạt động lại. Jimin bước từng bước đến bên khóm lửa, nhưng không ngồi cạnh cậu trai vì Jimin biết mình không thể ngăn bản thân nhào vào vòng tay ấm nóng ấy được. Đủ gần để ngửi được hương vanilla trộn lẫn với vị cam dịu nhẹ, vẫn cố gắng không khóc vì chết tiệt thật, anh nhớ cậu trai này hơn anh tưởng.

"Dạo này anh thế nào, Jimin?"

"Anh sẽ nói "ổn" để em vui lòng cho dù mắt em vẫn có thể thấy quầng đen dưới mắt anh." Jimin nói, nhìn xuống đôi chân đang khoanh gọn gàng của mình vì sợ hãi không dám nhìn tác phẩm nghệ thuật đang ngồi ngay cạnh.

"Em thì sao, Jeongguk?"

Người nhỏ hơn hít một hơi thật sâu, tay rúc vào đùi để giữ ấm.

"Em sẽ nói là "tốt", vì em muốn anh cảm thấy ổn, kể cả khi anh chỉ cần nhìn lướt qua mặt em để biết đáp án thực sự."

Từng câu chữ như lưỡi dao sắc lẹm, bật ra khỏi miệng mỗi người. Đó thật sự là khoảnh khắc Jimin nhận ra Jeongguk tiều tuỵ như thế nào, tóc cậu đã dài hơn một chút, và quầng thâm dưới mắt cậu cũng chẳng kém Jimin là bao.

Và đó cùng là khoảnh khắc Jeongguk nhận ra Jimin trông mệt mỏi đến dường nào, vầng đen dưới mắt anh đậm ra sao, và chúng như đang thét lên nỗi đau của việc chia xa.

Jimin cảm nhận được từng đợt gió lạnh đang đánh vào da thịt, xuyên qua lớp áo khoác. Anh lấy ra từng chai bia ra khỏi chiếc túi bóng.

"Vài ngày trước là sinh nhật em nhỉ? Chính xác là 21 ngày, em đã làm gì?", Jimin hỏi trong khi tay bật nắp chai bia. Anh đã từng ghét cồn và luôn nạt Yoongi vì đã uống quá nhiều. Khi mọi người xung quanh đều nói cồn là một sự chữa lành, Jimin đã thề chẳng hiểu logic ấy ở đâu ra. Nhưng lúc này đây, một trong những thứu ưa thích và thậm chí là thuốc hàng ngày của anh để "quên đi" là cồn.

Suy nghĩ ấy khiến anh nhoẻn miệng, sự đau đớn tràn ra khỏi khoé môi khô khốc, và Jeongguk đã thấy qua cái liếc mắt.

"Không gì hết, em thử đi xem vài thứ, có...c-có Iron Man chiếu trên TV nên..."

Jimin đưa Jeongguk một chai bia, bản thân lại đưa tay gần đống lửa để xua bớt cái lạnh lẽo.

"Và sinh nhật anh thì vài ngày nữa. 22 ngày nếu nói chính xác, anh định làm gì?"

"Cố gắng sống tiếp, và hẳn nhiên là tiếp tục với mấy tấm canvas trống không."

Với tầm mắt mình, Jimin thấy được Jeongguk nuốt chất cồn chua chát ấy xuống cổ họng nhanh như thế nào, và ngay giây sau, vỏ chai rỗng đã được ném gọn sang một bên.

Một câu hỏi nhỏ vướng nơi cửa miệng Jimin, nhưng Jeongguk lại nhanh hơn.

"Anh làm gì ở đây?"

"Anh cũng đang định hỏi em điều đó!!!"

"Em...-Em ở đây v-"

"Em... Em đến đây hôm nay để...để kỉ niệm một điều tuyệt vời đã xảy đến với cuộc đời em, đến lượt anh." Và cùng với câu trả lời, một giọt nước trong suốt rơi khỏi đôi mắt tuyệt đẹp của Jeongguk.

Cũng như anh không muốn khóc, Jeongguk cũng đang vật lộn với cảm xúc của chính mình.

Cho đến khi Jimin kéo cậu vào vòng ôm ấm áp, mọi nỗ lực của Jeongguk đều trở nên quá khó khăn.

Và mẹ kiếp, đó là điều tuyệt vời nhất xảy ra với cậu trong đêm nay.

Lúc này đây, không phải một, mà có đến tận hai tên đang khóc. Hai chàng trai, ôm nhau thật chặt, đảm bảo rằng không một cơn gió nào có thể cuốn người kia đi mất, đang khóc vì tình yêu họ dành cho nhau.

"Tại sao em lại rời bỏ anh?" Jimin thầm thì ngay đôi tai Jeongguk để chắc chắn cậu trai có thể nghe rõ lời anh nói trong tiếng sụt sịt. Tay Jimin an vị trên tấm lưng dày rộng của Jeongguk, vỗ nhẹ cậu qua lớp áo jeans dày dặn.

"Em đã ở đâu? Tại sao em bỏ rơi anh? Tại sao lại không quay lại?"
Từng con chữ đau nhói tuôn khỏi miệng Jimin, nhưng anh thề anh không thể kìm nén được nữa.

"Tại sao?" Một từ mà thậm chí Jimin cũng không thể giải thích được bật ra khỏi môi Jeongguk.

"Tại sao anh không gọi, Jimin? Anh quên em rồi sao? Tình yêu của anh không đủ để gọi em quay lại sao?"

Tất cả những đớn đau cả hai phải chịu đựng, đều đang trao ra như những viên đạn, khiến cả hai đều nức nở, vẫn ôm lấy nhau thật chặt vì "Thách em dám rời khỏi anh một lần nữa, Jeon Jeongguk!"

Vậy nên khi bàn tay nhỏ bé của Jimin đặt trên cổ Jeongguk, anh kéo người nhỏ hơn đến sát bên, lo sợ cậu sẽ biến mất một lần nữa.
Jeongguk đặt tay mình giữa lớp tóc đen, nhưng chết tiệt, nhưng mượt mà của chàng trai lớn hơn, giữ chặt anh ấy trong vòng tay hết sức có thể, sợ những cơn gió to và màn đêm tối tăm, vì chúa ơi, Jeongguk sợ ai đó sẽ cướp Jimin khỏi tay cậu.

Đúng vậy, thế giới như ngừng quay khi cậu trai nâng khuôn mặt Jimin trong lòng bàn tay, lau đi giọt nước còn đọng trên khoé mắt trong khi nghe tiếng nức nở như trẻ con, bởi lẽ "Làm sao em có thể rời bỏ anh, sống mà thiếu anh đây?'

Và mọi thứ trở nên chân thực hơn khi môi Jimin tìm đến tay Jeongguk ấm nóng, hôn lên từng khớp xương, cầu nguyện cho cả Jeongguk và Chúa: "Xin em, làm ơn làm ơn đừng rời bỏ anh một lần nào nữa, xin em đừng bỏ anh lại một mình ở thế giới tối tăm này, xin em đừng một lần nào nữa..."

Và Jeongguk hôn lên từng tấc khuôn mặt xinh đẹp của Jimin, xin thề và xin hứa với cuộc đời này, "Em thề, cuộc đời này chẳng có ý nghĩa gì khi thiếu anh, vậy nên kể cả khi em có nóng đầu một lần nữa, xin anh hay đuổi những ý nghĩ sai trái ấy đi và giữ em thật chặt."

Với một cái gật đầu và một nụ cười bé xinh, và rất rất nhiều nước mắt, Jimin mặc bản thân lao vào vòng tay to rộng của người nhỏ hơn, rải rác từng nụ hôn vụn vặt trên cổ Jeongguk, hít trọn một lồng ngực mùi hương êm dịu đã từ lâu không gặp kia.

Dụi mũi trong mái tóc đen mềm mượt, Jeongguk chải tay giữa chúng, quá yêu cảm giác nơi đầu ngón tay, cùng lúc dùng tay khác để ấn Jimin chặt cứng trong lồng ngực. Lo sợ ai đó sẽ đem anh đi mất, lấy đi cuộc sống của cậu, lấy đi hơi thở của cậu.

Đầu Jimin kề trên lồng ngực Jeongguk, và Chúa ơi, anh yêu chết tiếng đập của trái tim Jeongguk. Jeongguk nhắm mắt, tưởng chừng như bước một chân đến ngưỡng cửa thiên đường cùng một thiên thần trong vòng tay, và ngay đó, Jeongguk thấy mình mới ngu ngốc làm sao khi nhắm mắt, khi dùng mất hẳn một giây để nghĩ viển vông trong khi cậu hoàn toàn có thể nếm trọn tạo vật tuyệt đẹp mà Thượng Đế ban tặng đang ở ngay đây.

Vậy nên, không hề báo trước, Jeongguk rải những nụ hôn khắp cả, trên vầng trán xinh đẹp của Jimin, rồi thấp một chút đến đôi mắt long lanh những vì sao, tới chiếc mũi nhỏ nhắn, tới gò má xinh đẹp cùng chiếc má ửng hồng vì hạnh phúc với đôi tay gạt gọn vài sợi tóc đen loà xoà đuôi mắt.

Với ánh nhìn chỉ có nhau, với những giọt lệ cuối cùng cũng ngưng chảy, và với lời hứa bé xíu họ đã hứa, họ khoá trái cánh cửa thiên đường với hai đôi môi tìm thấy nhau...

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net