𝗖𝗵𝗮𝗽𝘁𝗲𝗿 𝟮: 𝗕𝗲𝗴𝗶𝗻𝗻𝗶𝗻𝗴

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

joshua chỉ lặng lẽ đi ngang qua hành lang thì đột nhiên giật mình vì một bàn tay đặt lên vai cậu, khiến cậu sợ hãi nhìn sang bên cạnh, thầm nghĩ rằng đó là jeo-

nhưng khi quay sang thì chỉ thấy có seungkwan ôm mình, một người bạn nhỏ tuổi hơn, joshua thở dài không thành tiếng. trong một khoảnh khắc, joshua nghĩ là...

"woah hyung! hãy nói với em rằng em không nằm mơ đi. hôm nay anh đến sớm vậy!" seungkwan thốt lên vừa ngạc nhiên vừa không tin, không tin vào mắt mình rằng anh chàng đàn anh luôn đến trường đúng một giây trước khi lớp học bắt đầu hôm nay đột nhiên lại đến sớm hơn một tiếng đồng hồ.

joshua chỉ biết mỉm cười ngượng ngùng với người em nhỏ hơn thay cho câu trả lời, không biết phải giải thích tình huống của mình với seungkwan như thế nào.

seungkwan luôn hỏi joshua tại sao cậu lại đến muộn, đến trường đúng vào lúc chuông reo mỗi ngày có vẻ không phù hợp với một người khó tính như joshua. hơn nữa, joshua không gặp vấn đề gì khi phải dậy sớm vào buổi sáng. nếu joshua muốn, cậu có thể dễ dàng đến trường sớm hơn một chút để có thể đi chơi với seungkwan hoặc chỉ đơn giản là có chút thời gian cho riêng mình để sắp xếp sách vở hoặc vở ghi chép. nhưng joshua biết cậu không thể làm vậy khi biết sẽ có người đợi ở ngưỡng cửa lớp học để quấy rối và bắt nạt cậu.

cố gắng nở một nụ cười thuyết phục, joshua lên tiếng trấn an seungkwan, "không có gì to tát đâu, seungkwan. anh chỉ muốn đi bộ đến trường thật chậm, đó là lý do tại sao anh đến hơi muộn. em biết đấy, phải mất gần 25 phút đi bộ chứ?"

seungkwan chỉ đảo mắt trước nỗ lực thuyết phục của người lớn hơn. ai lại đưa ra cái cớ như thế chứ? ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nói qua cách joshua nói rằng joshua không thể nói dối. lời nói dối thực sự phản ánh trên đôi mắt mèo của người lớn tuổi hơn.

"vâng vâng, em hiểu rồi. anh thích tự mình đi catwalk đến trường đại học và rồi đột nhiên nhớ ra mình có lớp học, nên anh lại chạy với tốc độ siêu thanh và bất ngờ! và anh đến muộn!" seungkwan nói một cách khoa trương, lắc đầu.

joshua có vẻ buồn cười khi thấy seungkwan mô tả tình huống của mình, cậu hoàn toàn không thích điều đó khi đấm nhẹ vào cánh tay của người trẻ hơn, một cú đánh thậm chí không hề đau, "ai cho phép em chế giễu anh như vậy?"

seungkwan chỉ cười khi joshua nhìn cậu nhóc với vẻ mặt cau có. joshua có thể trông giống như thứ dễ thương nhất trên thế giới này với nụ cười đẹp đẽ của mình, nhưng khi cậu nhíu mày vì khó chịu, thì đó là một cảnh tượng đáng xem. nó thực sự có thể khiến mọi người phát điên. nhưng thật không may, seungkwan biết joshua chỉ nhíu mày một lần trong mỗi đêm trăng xanh, vì vậy mọi người không có cơ hội nhìn thấy nó thường xuyên. anh chàng này quá đỗi tốt bụng.

"thôi nào, anh shua. anh biết là em chỉ đùa thôi mà. anh thậm chí còn không biết cách chấp nhận lời nói đùa nữa."

joshua nheo mắt một giây trước khi mỉm cười cùng seungkwan khi họ đi dọc hành lang và đến căng tin, sau đó ngồi vào một chiếc bàn trống.

trong một khoảnh khắc, joshua nhìn quanh một cách cảnh giác, cố gắng xem liệu người nọ có ở đây không, nhưng khi cậu không tìm thấy ai có cùng bờ vai rộng và mái tóc đen sẫm, joshua thở phào nhẹ nhõm.

đặt cặp xuống và lấy bút và sách ra, joshua bắt đầu vẽ nguệch ngoạc vào sổ tay. đã rất lâu rồi kể từ lần cuối cùng joshua đến trường đại học sớm như thế này, đó là khi cậu vẫn còn là sinh viên năm ba, khi cậu vẫn chưa từng bị một ai đó bắt nạt và gần như là một người vô hình trong lớp. nhưng giờ thì không còn nữa. bây giờ, joshua cần phải ẩn núp và để mắt đến một ai đó để người đó không tìm thấy cậu.

joshua thở dài nhớ lại khuôn mặt hoàn hảo của người con trai mà cậu từng ngưỡng mộ từ xa. hồi đó, người ấy là một trong những lý do khiến cho joshua không bao giờ thấy cuộc sống đại học nhàm chán mà cậu luôn mong chờ đến trường đại học và sau đó gặp lại người lớn tuổi hơn. có thể là trong lớp học, trong căng tin hoặc thậm chí là sân bóng rổ, nơi joshua sẽ xem người con trai đó rê bóng một cách hoàn hảo và sau đó ghi một điểm hoàn hảo mà không trượt mục tiêu của mình dù chỉ một lần.

joshua mím môi trước những suy nghĩ vô ích của chính mình, cậu không được phép nhớ lại những ký ức này. giờ thì mọi thứ đã bị hủy hoại, giờ thì joshua thậm chí còn sợ hãi ý tưởng phải đến trường đại học mỗi ngày. không có một khoảnh khắc nào mà cậu không cảm thấy hoang mang, luôn luôn rụt rè và sợ rằng có lẽ hôm nay người lớn tuổi hơn sẽ dữ dằn hơn, hung hăng hơn trong những lời lăng mạ so với bình thường.

joshua rùng mình chỉ với ý nghĩ rằng người lớn tuổi hơn sẽ dồn cậu vào chân tường và bắt nạt cậu lần nữa. bất kể điều đó đã xảy ra bao nhiêu lần, joshua vẫn rùng mình với ý nghĩ về những lần em bị người con trai đó gọi bằng rất nhiều cái tên khó nghe đến mức joshua thậm chí không thể nói thành lời. và tại sao điều này lại xảy ra? chỉ vì joshua đơn giản tồn tại như một người đã từng ngưỡng mộ người con trai đó.

nhưng joshua thậm chí không thể đổ lỗi cho người lớn tuổi hơn về điều này, chắc chắn là lỗi của cậu khi vô tình tiết lộ sự ngưỡng mộ của mình đối với phó đội trưởng đội bóng rổ và cũng là khi người mà cậu đang nói đến đang ở gần, khiến cho phó đội trưởng nói trên bắt nạt cậu kể từ ngày hôm ấy và cuộc sống đại học của joshua cũng trở nên tồi tệ kể từ đó.

joshua nhăn mặt khi nhớ đến những sự việc đã xảy ra.

seungkwan dường như nhận ra khuôn mặt tái nhợt đột ngột của joshua khi seungkwan lo lắng cho người bạn lớn tuổi hơn, joshua không muốn seungkwan tham gia vào mớ hỗn độn của mình, chỉ mỉm cười như thể không có gì, nói với seungkwan rằng cậu đã không ngủ đủ giấc và thế là hết. cậu nhóc có vẻ không tin vào lời nói dối của joshua nhưng joshua vẫn rất vui vì seungkwan không tò mò thêm nữa.

seungkwan là người bạn duy nhất của cậu và joshua không muốn gây rắc rối cho seungkwan bằng cách cho nhóc biết về những gì xảy ra với cậu hằng ngày sau giờ học, dù là ở sau trường hay thậm chí trên sân thượng, hay bất cứ đâu. joshua đã đủ vui mừng vì cậu đã giấu được chuyện này với seungkwan trong một thời gian dài như vậy. joshua không muốn phá hỏng mọi thứ ngay bây giờ bằng cách cho seungkwan biết.

bởi vì joshua chắc chắn, nếu seungkwan biết chuyện này, nhóc sẽ cố gắng bảo vệ joshua và cãi nhau với kẻ bắt nạt cậu, điều mà joshua hoàn toàn không muốn, ngay cả trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất.

kẻ bắt nạt joshua quá mạnh để có thể gây hấn và joshua không muốn seungkwan bị kẻ bắt nạt mình làm hại bằng bất kỳ cách nào.

joshua một lần nữa có vẻ như ngủ thiếp đi trong suy nghĩ của chính mình, cậu không để ý thấy seungkwan đã gọi mình nhiều lần. đến khi joshua thoát ra khỏi những suy nghĩ đó thì seungkwan đã mang vẻ mặt nói rằng cậu nhóc đã nói xong

"em đang nghiêm túc đấy, anh bị sao vậy? dạo này anh hầu như không nói chuyện và có vẻ như anh thậm chí còn không thích có em ở bên. có phải vì em là sinh viên năm nhất và anh là sinh viên năm cuối không?" seungkwan nói một cách thản nhiên, khiến joshua mở to mắt vì tội lỗi.

joshua trông vô cùng tội lỗi trước những gì mà seungkwan nói và joshua lắc đầu ngay lập tức để nói với người em rằng không phải như vậy,

"anh xin lỗi vì đã khiến em cảm thấy như vậy, seungkwan. anh thực sự không cố ý. hôm nay anh có bài kiểm tra môn văn mà anh không học gì cả, anh chỉ đang lo lắng thôi."

"anh có thể đậu kỳ thi mà không cần học hay không, hyung. có gì phải lo lắng chứ? cứ thoải mái đi. đây là năm cuối của anh, tận hưởng đi mà. em không có ý xúc phạm đâu hyung nhưng anh vẫn là một học sinh mọt sách." seungkwan nói, nhìn joshua với ánh mắt rất phán xét và nhìn cậu từ trên xuống dưới với vẻ mặt chán nản. joshua chắc chắn là cậu đẹp trai và thậm chí khá đẹp nếu để ý kỹ hơn. khuôn mặt đẹp, mái tóc đẹp và dám nói là thân hình cong đẹp. nhưng theo seungkwan, đàn anh chỉ thiếu tự tin thôi, nếu không thì joshua sẽ thống trị cả nam lẫn nữ về ngoại hình và nhan sắc tại shining diamond college. nhưng khi mặc quần áo rộng hơn cả vóc dáng của mình và che mặt bằng áo hoodie, joshua gần như vô hình trên thế giới này.

khi seungkwan nói điều đó với đàn anh thì joshua không trả lời bất cứ điều gì. joshua thừa nhận cậu là một người khá mọt sách mặc dù cậu không đeo kính, cậu chỉ đọc rất nhiều sách. chỉ vậy thôi.

mải mê suy nghĩ, joshua không để ý đến tiếng thì thầm ồn ào bên trong căng tin. và khi cậu nhận ra, mắt cậu mở to. người bước vào căng tin với tất cả hào quang của mình không ai khác chính là anh, cùng với bạn bè của anh. và những lời thì thầm cũng được tạo ra vì anh, bởi tất cả các fangirl và thậm chí cả fanboy của anh.

yoon jonghan.

phó đội trưởng đội bóng rổ và là con trai của cổ đông lớn nhất của shining diamond college và tất nhiên là người con trai mà joshua yêu thầm.

ngay cả khi chỉ nhìn jeonghan một giây cũng khiến joshua cảm thấy bồn chồn trong bụng và toàn thân run rẩy, khiến cậu phải quay đi ngay lập tức. joshua không muốn bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm vào người sau, chỉ để bị gọi là 'faggot' bởi chính người mà cậu yêu rất nhiều. chắc chắn là đau nhưng joshua không thể làm gì để giảm bớt nỗi đau.

nếu chúng ta được chọn người mình yêu, joshua sẽ không bao giờ dám yêu chính ác quỷ.

joshua không thể chịu đựng được việc ở lại đó thêm nữa, ngay cả việc ở cùng một không gian với người kia cũng khiến cậu toát mồ hôi và run rẩy không kiểm soát được.

"seungkwan, anh muốn ra ngoài hít thở chút không khí trong lành." joshua nhanh chóng xin phép rời khỏi chỗ mà không thèm nghe câu hỏi của cậu em trước khi vội vã chạy ra khỏi căng tin nhanh nhất có thể.

joshua không muốn bị jeonghan chú ý nên cậu bước nhanh hơn để trốn thoát và cậu gần như đã thành công ngoại trừ việc người kia đã phát hiện ra cậu ra ngoài và hiện tại đang âm mưu điều gì đó trong đầu, đại loại như làm thế nào để dạy cho cậu bé như con nai một bài học vì đã tránh xa anh.

-

shining diamond là trường đại học dành cho những sinh viên ưu tú và có thành tích hoặc những người có trí tuệ hoặc tiền bạc. chỉ những người đó mới có thể tồn tại và ở lại đây cho đến khi tốt nghiệp, nếu không thì những người khác sẽ không có cơ hội tồn tại ở đây trong học viện cạnh tranh này.

trường đại học này khá nổi tiếng ở cả seoul và toàn hàn quốc, là một trong những trường đại học có ảnh hưởng nhất cũng như là một học viện rất uy tín đã đạt được nhiều huy chương vàng, bạc và đồng trong mọi hoạt động ngoại khóa và sự kiện thể thao mà trường tham gia.

trong bốn năm - sinh viên năm nhất, sinh viên năm hai, sinh viên năm ba và sinh viên năm tư - joshua hiện đang học năm cuối. seungkwan là sinh viên năm nhất được vào shining diamond nhờ thành tích chỉ ba tháng trước, đã là bạn của cậu kể từ đó. seungkwan kém joshua ba tuổi, nhưng cậu nhóc hành động có trách nhiệm và trưởng thành hơn joshua, luôn để mắt đến người lớn tuổi hơn bất cứ khi nào joshua gặp vấn đề hoặc đang vật lộn với điều gì đó.

joshua vô cùng biết ơn khi có seungkwan bên cạnh. không có seungkwan, joshua có thể tự gọi mình là một kẻ cô độc. cậu không phải là người hướng nội nhưng cũng không hẳn là người hướng ngoại, khiến số lượng bạn bè của cậu gần như bằng không. joshua sẽ miêu tả bản thân mình như thế nào khi nói về việc là người hướng nội và hướng ngoại? cậu ở giữa. nếu ai đó nói chuyện với cậu trước, cậu sẽ không gặp vấn đề gì trong việc tiếp tục cuộc trò chuyện hoặc kết bạn nhưng cậu không thể tiến đến gần ai đó và bắt đầu cuộc trò chuyện với mọi người. chỉ là joshua rất dễ bị mọi người hù dọa, vì vậy cậu không thể chủ động bắt chuyện với người khác, thế thôi. ngoài ra, joshua ổn với mọi thứ, cậu luôn là người không phàn nàn nhiều về mọi thứ.

khi đi ngang qua khu vườn nằm ngay cạnh tòa nhà học tập của họ, joshua nhìn xung quanh để tìm kiếm thứ gì đó đủ thú vị để cậu có thể dành phần thời gian còn lại ở đó trước khi lớp học đầu tiên bắt đầu.

joshua nhìn thấy một chiếc ghế dài trống trước một luống hoa, khiến cậu ngay lập tức mỉm cười khi sắp bước đến đó nhưng joshua dừng lại khi nhận ra đã có người ngồi ở đó rồi. nhìn kỹ, joshua nhận ra đó là đội trưởng đội bóng rổ và cũng là một trong những người bạn thân nhất của jeonghan. tên cậu ta là gì nhỉ? à đúng rồi, choi seungcheol. joshua nhớ đã nhìn thấy hắn trong một vài lớp học của mình, nghĩa là họ là bạn cùng lớp.

joshua cân nhắc một giây liệu cậu có nên đến đó hay không và chỉ ngồi đó bên cạnh người kia một cách im lặng. nếu Joshua chỉ an ổn ngồi đó và không làm phiền người kia thì có vẻ ổn và đội trưởng đội bóng rổ chắc cũng sẽ không bận tâm. joshua nghĩ vậy và sau đó cậu định vui vẻ bước đến đó với ý tưởng tuyệt vời của mình, nhưng rồi joshua lại dừng lại và do dự. tại sao? bởi vì đột nhiên joshua nhớ ra anh chàng này là một trong những người bạn thân nhất của jeonghan và joshua khá chắc chắn rằng những lần cậu bị jeonghan bắt nạt, seungcheol đã ở bên cạnh jeonghan hầu hết thời gian và đã chứng kiến ​​​​tất cả những điều jeonghan làm với cậu.

sau khi nhớ lại những suy nghĩ này, joshua như mất hết bình tĩnh. joshua đơn giản là không có can đảm để bước lên đó và ngồi cạnh người kia mặc dù cả hai là bạn cùng lớp. joshua quá xấu hổ khi phải đối mặt với người kia khi hắn đã nhìn thấy cậu trong mọi tình trạng bị bắt nạt.

may mắn thay, tiếng chuông reo đúng lúc đó, cắt đứt chuỗi suy nghĩ của joshua và báo hiệu lớp học của cậu sắp bắt đầu. joshua mở to mắt khi nhận ra. không được rồi! cậu lại đến muộn nữa rồi. hôm nay cậu đến sớm chỉ để không đến muộn như mọi khi nữa nhưng giờ cậu đang chìm đắm trong những suy nghĩ và đang nghĩ lại về những lựa chọn trong cuộc sống của mình trong khi gần như quên mất rằng cậu đến trường đại học để học, không phải để trốn tránh một ai đó.

nhìn lại anh chàng seungcheol, joshua nhận ra hắn ta hiện không có tiết học nào, đó là lý do tại sao anh ta trông rất thoải mái và bình tĩnh mặc dù tiếng chuông đã reo cách đây vài phút.

để không lãng phí thêm thời gian ở đó và quay gót chạy thục mạng về phía lớp học, chạy dọc hành lang và đến cửa lớp học. joshua dừng lại và hít thở lấy lại hơi, nghĩ xem mình nên nói gì với giáo viên để xin lỗi vì đến muộn, nhưng chẳng có gì xuất hiện trong đầu cậu.

nuốt cục nước bọt trong cổ họng và sửa lại chiếc áo sơ mi đã rách, joshua đứng trên bậc cửa, thu hút sự chú ý của giáo viên văn học, người chỉ đơn giản là nhướn mày nhìn cậu, khiến joshua gần như nghẹt thở vì không biết mình phải nói gì. cậu đến muộn khoảng một phút rưỡi, giáo viên có thể vui lòng tha thứ cho cậu lần cuối này không? joshua thầm cầu nguyện và có vẻ như lời cầu nguyện của cậu đã được chấp nhận vì giáo viên đã cho joshua vào lớp mà không cần hỏi bất kỳ điều gì.

joshua gần như thở phào nhẹ nhõm khi cậu bước về chỗ ngồi của mình cho đến khi cậu liếc mắt một cách kín đáo với người mà cậu đã cố gắng tránh mặt kể từ sáng, khiến joshua ngay lập tức dừng lại vì sợ hãi. nếu joshua được hỏi điều đáng sợ nhất mà cậu từng thấy trong đời là gì, joshua chắc chắn sẽ trả lời đó là cái nhìn chết chóc của jeonghan.

nhận ra mình đã dừng lại giữa chừng, joshua nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục đi về phía chỗ ngồi của mình, không dám nhìn vào mắt jeonghan nữa. khi joshua đi ngang qua chỗ ngồi của jeonghan, cậu gần như có thể cảm thấy người kia đang đào lỗ trên lưng mình bằng cái nhìn chằm chằm nhưng joshua chọn cách không chú ý đến điều đó và tạm thời bỏ qua. cậu cần tập trung vào lớp học và không lo lắng về việc jeonghan sẽ bắt nạt cậu sau giờ học.

sau khi lớp học kết thúc, josua chỉ cần nhanh chóng chạy đi trước khi jeonghan có thể giữ chặt cậu và kéo cậu vào một góc nào đó. và thế là xong, joshua tìm được cho mình một chút bình yên nhỏ bé.

trong lớp, joshua có thể chú ý vào bài giảng mà không phải lo lắng về bất cứ điều gì liên quan đến jeonghan và cậu hậm chí còn có thể đạt được một số điểm khá tốt trong kỳ thi, khiến cậu vô thức mỉm cười thật tươi khi cười thầm với điểm số của mình. joshua không thể chờ để nói với seungkwan rằng cậu ấy thực sự đã đạt điểm cao trong kỳ thi. seungkwan chắc hẳn sẽ rất tự hào về cậu.

chuông lại reo, lần này báo hiệu lớp học đã kết thúc và như thể một cơn giông bão ập đến, joshua đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình cực nhanh, gần như gãy hông trong quá trình này khi cậu lo lắng liếc nhìn quanh lớp để tìm sự hiện diện của ai đó. jeonghan không thấy đâu và đó là một điều tốt đối với joshua. sau lớp học này, joshua được nghỉ một tiếng, nghĩa là nếu cậu trốn thoát khỏi lớp học này mà không bị jeonghan phát hiện, joshua sẽ có thể sử dụng một tiếng đó cho riêng mình mà không có ai lãng phí một nửa thời gian bằng cách bắt nạt hoặc làm phiền cậu.

vì jeonghan không có ở đó, joshua gần như nhảy cóc qua dãy bàn ghế một cách vui vẻ, quá vui mừng vì được nghỉ ngơi yên bình đến nỗi không để ý đến một lọn tóc đen thò ra khỏi cửa lớp.

đúng lúc joshua sắp ra khỏi lớp học và đi về phía căng tin, một bàn tay lớn nắm lấy cổ tay cậu và khóa lại sau lưng joshua, khiến lưng cậu đập vào ngực người đó và tai cậu chỉ cách miệng người đó vài inch vì joshua có thể nghe thấy tiếng thở của người kia.

joshua có thể đã hét lên nếu không có bàn tay đưa lên che miệng cậu và một lời thì thầm gần tai đầy đen tối và đáng sợ như một con quỷ,

"giữ im lặng nào"

nói xong, người đó kéo joshua vào một góc, khiến cậu phải mở to mắt vì sợ hãi và hoảng hốt khi joshua cố nhìn người đang chuẩn bị bắt cóc cậu-

joshua ngừng thở một giây khi nhận ra đó là ai. làm sao cậu có thể không nhận ra giọng nói của jeonghan? làm sao cậu có thể không hiểu trước rằng gần như không thể lừa được kẻ lừa đảo lớn nhất của trường đại học này.

bàn tay của joshua run rẩy trong tay người kia khi người mà cậu vừa yêu vừa khinh thường cùng lúc nói bằng giọng đầy tội lỗi của anh, khiến joshua phải nín thở.

"tôi thấy cậu đã đủ can đảm để thách thức tôi rồi. cậu thực sự nghĩ rằng bản thân cậu có thể trốn tránh tôi mãi mãi sao, joshuji?"

_________


hôm qua bạn mình có gửi link cfs về fic có tag 21+ nhưng mọi người cũng khá không thích việc dịch truyện như thế và mình nhận ra busy christmas mình dịch cũng hơi nặng một chút, mình sẽ beta lại busy christmas trong thời gian sớm nhất ạ.

mình dịch fic chủ yếu để giết thời gian, vậy nên đôi lúc sẽ không thể không có sai sót, ai yêu mến mình thì đọc vote là mình vui rồi ạ. mọi người muốn góp ý có thể nhắn thẳng qua blog mình ghim trong wall nha.

mình cảm ơn mọi người ạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC