ep 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi chơi ba ngày ở Mũi Nai, Trương Ngọc Song Tử và Trịnh Nhật Tư cũng chịu vác mặt về nhà. Tất nghiên, vì là đi chơi qua đêm, mà không chịu nói cho người nhà biết. Nên về đến nhà đứa nào cũng bị người lớn tặng cho hai mươi roi vào mông, còn bị phạt nghe sáu tuồng cải lương. Mỗi tuồng hai tiếng.

Hai ông cụ Trương Trịnh không hổ thẹn với hai từ 'bạn thân già', không giao kèo cá cược, mà hình hình phạt dành cho hai đứa cháu hoàn toàn giống hệt nhau. Đều là thước bảng thần công và cải lương thần chưởng. Trịnh Nhật Tư và Trương Ngọc Song Tử bị hai cụ phạt vì cái tội, xin đi chơi một ngày, mà cả gan kéo nhau đi chơi từ chiều 27 đến sáng 30 mới ló mặt về nhà.

Ông cụ Trương cầm cây thước bảng gia truyền, chắp sau lưng đi qua đi lại trước mặt Trương Ngọc Song Tử đang trồng chuối ngược nghe cải lương. Chỉ cần thấy anh ngáp, thì cụ sẽ để chai dầu gió đến gần mũi anh, cho không buồn ngủ. Dám trốn nhà đi chơi qua đêm, thì phải có gan chịu tra tấn.

Ông bà Trương thấy con trai bị phạt nghe cải lương bằng hình thức trồng chuối ngược, thì cảm thấy xót xa lắm. Ông bà nghe 15 phút là đã nhướng mắt không lên rồi, đằng này con trai ông bà phải nghe tận sáu tiếng. Như vậy khác nào khủng bố tinh thần đâu, nhưng mà ông bà không dám nói ra. Vì người phạt là ông cụ Trương.

Ông cụ Trương biết Trương Ngọc Song Tử ghét nhất là cải lương, nên cụ lợi dụng cái này để phạt anh. Cụ đi vòng vòng một hồi mỏi chân quá, mới đi đến ngồi xếp bằng trên đi-văng, nhịp nhịp cây thước tiếp tục giám sát thằng cháu đích tôn. Trước đây cụ không canh chừng còn được, bây giờ thì thôi đi. Lơ là một cái là cháu cụ vọt sang nhà người ta rủ đi chơi.

Trương Ngọc Song Tử trồng chuối ngược kế bên cái tivi đang phát tuồng 'nửa đời hương phấn' chưa được một nửa cuồn băng. Anh đưa ánh mắt tủi thân nhìn cụ Trương năn nỉ:

- Ông nội...đổi hình phạt đi ông nội. Con chịu hết nổi rồi.

Ông cụ Trương hừ giọng một cái rồi nói:

- Trồng chuối ngược nguyên ngày bây làm còn được mà, mới ba tiếng nhằm nhò gì.

Trương Ngọc Song Tử mặt mũi méo xệch năn nỉ cụ Trương:

- Thì trồng chuối ngược con làm được, mà cải lương là con chạy đó nội ơi. Tha cho con đi...con buồn ngủ quá rồi.

Ông cụ Trương gác tay lên cây gậy, hừ giọng một cái rồi nói:

- Không nói nhiều...trồng chuối ngược nghe cải lương. Mới ba tuồng thôi, còn ba tuồng nữa lận con, ráng chịu đi. Lần này cho bỏ tật đi chơi mà không xin phép.

Trương Ngọc Song Tử khóc không ra nước mắt. Hôm trước đi chơi anh có xin ông cụ Trương mà, chẳng qua là cụ lo cạnh khóe ông cụ Trịnh nên cụ không nghe thôi. Đã không nghe rõ, còn phạt cháu nội trồng chuối ngược. Đã vậy còn phạt ngay sáng mùng một mới thảm, cấp dưới tới nhà chúc tết mà thấy là xem như anh hết nhìn mặt ai.

Trương Ngọc Song Tử vừa trồng chuối ngược chịu trận sáu tuồng cải lương, thì Trịnh Nhật Tư vừa bị phạt đứng tấn căng hai tay cầm hai quả tạ nhựa nặng 2kg, vừa nghe sáu tuồng hò quảng. Mỗi tuồng dài một tiếng rưỡi. Hình phạt khủng khiếp nhất cậu từng nếm trải của cụ Trịnh.

Tương tự ông cụ Trương, cụ Trịnh cũng cầm cây thước gia bảo đi qua đi lại trước mặt Trịnh Nhật Tư. Nhưng thay vì cụ Trương chắp sau lưng, thì cụ nhịp nhịp vào tay đe dọa. Chỉ cần tay cậu hạ thấp xuống, thì cụ sẽ lấy cây ra lệnh để cao lên. Hình phạt này cụ học được từ những chư tăng ở thiền viện gần nhà. Có điều là cụ nâng cấp lên thôi.

Trịnh Nhật Tư quỳ ở trong bếp, trước mặt là cái tivi đang phát hồ quảng tuồng 'thần nữ dâng ngũ linh kỳ' mà ngáp lên ngáp xuống như lên đồng:

- Bà nội...nói với ông nội tha cho con lần này đi. Sáng mùng 1 mà phạt con quỳ nhan nghe hồ quảng với căng tay, lỡ đồng nghiệp con thấy thì con biết giấu mặt đi đâu.

Bà cụ Trịnh ngồi trên ghế nhai trầu nhóp nhép nhìn Trịnh Nhật Tư rồi hừ giọng một cái và nói:

- Cho bây chừa. Đi chơi không chịu xin phép. Bây đi từ 4 giờ chiều 26 tới 4 giờ chiều 30 bây mới mò đầu về. Ai không biết còn tưởng bây bỏ nhà đi.

Trịnh Nhật Tư mếu máo nhìn bà cụ Trịnh rồi giải thích:

- Con có xin mà. Tại bữa đó ông nội mở cải lương lớn quá nên không nghe thôi.

Bà cụ Trịnh không nói gì thêm, tiếp tục nghe hồ quảng và trông chừng Trịnh Nhật Tư. Hồi trước có phạt cậu, thì vẫn làm việc khác được. Nhưng từ lúc cháu nội cụ có người yêu đến giờ, thì lúc nào cụ cũng phải canh. Không thôi là chạy mất tiêu.

Trịnh Nhật Tư năn nỉ bà cụ Trịnh mãi không được, nên chỉ biết im lặng chấp nhận hình phạt. Ông bà cụ Trịnh là nói như đinh đóng cột mà, năn nỉ nhiều chỉ mệt hơi. Thậm chí, hình phạt còn tăng chứ không giảm. Thôi chấp nhận cho lành.

Quỳ nguyên một buổi sáng, chịu trận sáu tuồng hồ quảng. Trịnh Nhật Tư nằm dài trên giường với hai cánh tay mỏi lừ như sắp rời ra khỏi cơ thể, cùng cái lỗ tai vẫn còn ong ong tiếng i...a...của mấy tuồng hồ quảng. Thậm chí, có tuồng còn ám ảnh cả giấc ngủ của cậu.

Trương Ngọc Song Tử cũng chả tốt lành gì hơn Trịnh Nhật Tư. Anh cũng nằm dài trên giường với hai cái tay tê cứng do trồng chuối ngược, cùng hai cái lỗ tai lúc cũng còn văn vẳng tiếng 'The ơi' trong vở tuồng 'nửa đời hương phấn'. Chỉ cần nhắm mắt lại, là phân đoạn nhân vật The quỳ dưới gạch xin lỗi ba mình bắt đầu xuất hiện trong đầu anh. Trời ơi, ám chi dai thế.

Trương Ngọc Song Tử và Trịnh Nhật Tư cứ vậy mà đem cái đầu còn ong ong tiếng cải lương và hồ quảng, đi thăm bà con dòng họ hết bốn ngày Tết. Càng cay đắng hơn là, ngày xưa chúc tết xin tiền, bây giờ chúc tết tiền đi ra ngoài. Bằng chứng là, cứ có đứa con nít nào lại chúc mừng năm mới, thì cứ y như rằng anh và cậu đều mất một tấm tiền mười nghìn.

Điều mà Trương Ngọc Song Tử sợ nhất chính là đến nhà họ hàng chúc tết. Vì năm nào trong nhà cũng hối thúc anh tìm người yêu đi, không thì ngỏ ý sắp xếp người cho anh xem mắt. Nhưng mà dù có bực đến đâu, thì cũng phải cười trừ cho qua chuyện. Dòng họ bên nội của anh đa phần đều là người đi làm, huống hồ anh cũng là quân nhân. Nên im lặng là thượng sách.

Trịnh Nhật Tư so với Trương Ngọc Song Tử khi chúc Tết là chỉ có thảm chứ không có vui. Cậu đến nhà họ hàng chúc Tết, hết người này khoe con cuối năm nay cưới, thì đến người kia khoe con vừa được tăng lương...nhưng thế quái nào, khoe một hồi vẫn ngoéo cậu vào hỏi cho được.

Khác với Trương Ngọc Song Tử lúc nào cũng đặc quy tắc lên đầu, thì Trịnh Nhật Tư ngược lại với anh rất nhiều. Chỉ cần chướng tai gai mắt, không cần biết trên dưới lớn nhỏ là đốp lại ngay. Vì ngay khi cậu định đứng lên chào người lớn bên ông cụ Trịnh để xin về trước, thì người phụ nữ vô duyên hôm trước. Chính là mợ hai của cậu gọi cậu ở lại ăn cơm trưa rồi hẳn về.

Trịnh Nhật Tư theo thói quen chạy vào bếp giúp nhà cậu hai dọn cơm, thì bà mợ của cậu đứng kế bên hỏi:

- Nghe tía con nói con có người yêu rồi hả. Nhà nó ở đâu, làm cái gì, lương tháng nhiêu....

Trịnh Nhật Tư vốn ghét ai xen vào chuyện của mình, lại càng ghét những người hay hỏi đến nghề nghiệp tiền bạc của người khác. Nói cách khác, là cực ghét những người nhiều chuyện. Nên bà mợ vừa hỏi xong, cậu liền dằn mạnh cái chén xuống và nói:

- Con có người yêu là thiệt. Nhưng mà nhà ở đâu, làm nghề gì, lương một tháng bao nhiêu thì liên quan gì tới mợ hai. Tía má con không điều tra thì thôi, mợ hai lấy quyền gì mà hỏi.

Trịnh Nhật Tư nói xong liền đi ra thưa bà út mình rồi đi một mạch về nhà, ở lại ăn cơm trưa một hồi chắc cậu nổi đóa lên đốp người phụ nữ vô duyên đó thêm mấy câu nữa mất. Nhưng may mắn hôm nay là mùng bốn, nếu mà bà ta hỏi ngay mùng một hay mùng hai cậu chắc khỏi ăn tết luôn quá.

Trịnh Nhật Tư vừa về đến cổng nhà thì nhìn thấy trong nhà có khách. Cậu bước vào nhà mới biết là ông cụ Trương, cùng với ông bà Trương dẫn Trương Ngọc Song Tử sang nhà và đang ngồi nói chuyện với ông cụ Trịnh. Còn người yêu của cậu, thì đang đứng sau lưng ông Trương khoanh tay như trò lễ, nhìn tội vô cùng.

Trịnh Nhật Tư khoanh tay chào người lớn bên nhà họ Trương xong rồi đứng kế bên bà cụ Trịnh, cho người lớn nói chuyện. Còn mình thì đứng liếc mắt đưa tình với Trương Ngọc Song Tử, trực tiếp biến sáu vị phụ huynh thành sáu cái bóng đèn công suất cao.

Cụ Trịnh nhìn thấy hai đứa cháu cứ liếc mắt đưa tình, thì hắng giọng mấy cái ra hiệu cho biết ở nhà còn có người.

Trịnh Nhật Tư và Trương Ngọc Song Tử nghe tiếng hắng giọng của cụ Trịnh, mới giật mình đứng nép qua một bên nghe hai ông cụ Trương-Trịnh bàn chuyện.

Cụ Trịnh lừ mắt nhìn Trương Ngọc Song Tử một hồi và nói:

- Hai bây quen nhau bao lâu rồi?

Trương Ngọc Song Tử bị ánh mắt sắc như lưỡi lam của ông cụ Trịnh hù dọa cho hồn vía bay hết lên trên mây, chỉ biết ấp a ấp úng trả lời:

- Dạ...dạ...tụi con quen nhau được một tháng rồi.

Cụ Trịnh vẫn duy trì giọng nói tiếp tục hỏi:

- Đã làm quá giới hạn chưa?

Trương Ngọc Song Tử và Trịnh Nhật Tư nghe xong câu hỏi của ông cụ Trịnh, đồng loạt giật thót tim, không dám trả lời hay làm gì. Chỉ biết âm thầm nhìn nhau, mồ hôi túa ra như tắm. Không nghĩ câu đầu tiên cụ Trịnh hỏi lại là câu này. Trả lời thế nào bây giờ mới không chết đây.

Hai ông cụ Trương-Trịnh thấy cháu nội mình nhìn nhau mặt mày lấm la lấm lét, trong lòng cùng dâng lên cảm giác bất ổn. Không lẽ hai đứa nhóc này đã thật sự làm chuyện đó rồi. Không lẽ ông bà tổ tiên hai nhà bắt hai cụ phải làm sui với nhau thật sao. Nếu thật sự như vậy, thì ngày nào cũng phải gặp bản mặt già của nhau sao.

Trịnh Nhật Tư và Trương Ngọc Song Tử thấy hai cụ Trương-Trịnh nhìn mình chằm chằm, thì trong lòng càng sợ hơn nữa. Hai người thực sự đã làm chuyện đó, nếu bây giờ mà nói ra không biết có bị hai cụ gạch tên ra khỏi hộ khẩu không nữa. Nhưng nếu mà không trả lời, thì càng chết lớn hơn. Quyết định thế nào cũng chết là thế nào.

Cụ Trương nhìn biểu hiện của Trương Ngọc Song Tử và Trịnh Nhật Tư, trong lòng bắt đầu sinh nghi. Cụ lừ mắt hỏi lại lần nữa:

- Hai bây nhìn cái gì? Trả lời cho nội biết. Rốt cuộc, hai bây đã làm gì quá giới hạn chưa?

Trương Ngọc Song Tử ấp a ấp úng trả lời:

- Dạ...dạ...tụi con...tụi con...

Cụ Trương nghe thằng cháu mình cứ lặp bà lặp bặp bực mình quá mới đập mạnh gậy xuống gạch nói lớn:

- Có hay không?

Trịnh Nhật Tư và Trương Ngọc Song Tử hoảng quá đồng loạt trả lời:

- Dạ có.

Cụ Trịnh nghe như sét đánh ngang tai, cố gắng hỏi lại lần nữa để xác minh mình không nghe nhầm:

- Tụi bây nói cái gì? Tụi bây đã làm chuyện đó rồi hả? Làm mấy lần.

Trịnh Nhật Tư và Trương Ngọc Song Tử tái xanh mặt mũi, không dám trả lời. Chỉ dám gật đầu xác nhận đáp án. Trong lòng cũng thầm hy vọng hai ông cụ Trương - Trịnh không ngất xỉu vì sốc, và cũng đừng có gạch tên mình ra khỏi hộ khẩu.

Trịnh Nhật Tư thấy ông cụ Trịnh nhìn mình với ánh mắt tra khảo, liền lấy hết can đảm lí nhí trả lời:

- Tụi con...làm hai ba lần gì đó...con cũng không nhớ rõ nữa.

_________

"Hồi từ 2000-2005 lì xì từ 10k đến 50k tùy tuổi. Còn giờ 200k là bèo đấy bà con."

Dòng họ t bgio lì xì 100k là qa lắm rồi 🤡 bà nào được thưởng tết nhìu thì tăng lên 150k =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net