ep 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mang thai được ba tháng, số lần Trịnh Nhật Tư nghén bắt đầu giảm bớt. Nhưng cậu lại chuyển qua ngủ và ăn. Một ngày cậu ăn không dưới mười món, hết bắp hầm đến bắp chà, rồi lại qua xoài, me, cóc chua ngâm đường...ngồi trong sân hóng nắng sáng, thấy ai bán cái gì đi ngang là cậu gọi lại mua bốn, năm bịch mang vào nhà ngồi ăn.

Đi chợ với chị Ánh thì càng khủng khiếp hơn, đi ngang qua xìa bán món mặn. Trịnh Nhật Tư liền xề xuống gọi bánh cống, bánh giá, bánh hỏi thịt quay, bánh ướt, bún thịt nướng, bánh tằm bì, bánh xèo...mỗi thứ một đĩa và xử lí một cách ngon lành. Hoàn toàn không hề biết mấy bà bán trong chợ đang trợn mắt nhìn mình.

Giải quyết xong đống đồ ăn có nước chấm, Trịnh Nhật Tư thanh toán tiền cho bà chủ quán, rồi đứng lên đi theo chị Ánh vào chợ mua đồ. Trước khi vào trong chợ, cậu còn mua thêm một bịch me chua ngào đường vừa đi vừa ăn. Từ lúc mang thai đứa nhóc này đến giờ là, không có đồ ăn vặt là cậu thấy thiếu một cái gì.

Nhìn thấy Trịnh Nhật Tư móc trên tay bịch lớn bịch nhỏ đủ thứ đồ ăn vặt. Chị Ánh chỉ biết thở dài bất lực:

- Sáng giờ mày ăn hơn chục món rồi đó Tư. Mày ăn vậy rồi lát sao mày ăn cơm.

Bóc một mắt me bỏ vào miệng, Trịnh Nhật Tư lắc đầu nguầy nguậy trả lời chị Ánh:

- Ngán cơm, ngán cháo tới tận óc rồi. Mua đồ xong chưa chị hai, xong rồi thì về. Em buồn ngủ quá.

Há hốc mồm nhìn Trịnh Nhật Tư ngáp lên ngáp xuống như người ta say thuốc lào. Chị Ánh gằng giọng hỏi:

- Mày buồn ngủ nữa hả? Má ơi! Tao nghi chắc cuối tháng này về thằng chồng mày nó nhìn mày hết ra luôn quá. Tao báo trước bữa nay là mắt mày bụp rồi đó.

Không trả lời tiếng nào, Trịnh Nhật Tư đi đến xe hủ tiếu bò viên gần đó mua một bịch hủ tiếu mì bò mang về nhà. Ngày nào cũng cơm gạo lức, cháo gạo lức đậu xanh, không thì sữa gạo lức...món gì cũng làm bằng gạo lức. Thành ra, bây giờ đến giờ cơm là cậu rất sợ. Cậu đã ngán cơm dành cho người mang thai lắm rồi.

Mua xong một bịch hủ tiếu, Trịnh Nhật Tư thấy chưa đủ, liền đi đến xe chè bên cạnh mua thêm một bịch sâm bổ lượng và một bịch chẻ bưởi, rồi mới chịu đi về.

Thấy em trai ngoài ngủ thì công việc chính đó là ăn. Chị Ánh cũng chỉ biết bất lực thở dài, bình thường Trịnh Nhật Tư đã ăn vặt nhiều hơn ăn cơm rồi. Bây giờ mang thai, thì từ sáng đến chiều không lúc nào là chị không thấy trên cậu không có đồ ăn. Không ló đầu ra đường thì thôi, chỉ cần đi ra khỏi nhà rồi 5 phút sau trở vào sẽ có một bịch đồ ăn.

Cả nhà ngồi trong bàn ăn cơm trưa, nhìn sang Trịnh Nhật Tư đang ngồi ăn hủ tiếu mì bò ngon lành, mà chỉ biết thở dài. Vì sau màn làm thực thần, thì công việc tiếp theo của cậu chính là đi ngủ. Một khi đã ngủ rồi, là cứ y như rằng ngủ say như chết. Không gọi không dậy.

Ở doanh trại quân đội, Trương Ngọc Song Tử như trở thành một người khác. Anh hết đi theo Anh Phong học cách chăm vợ bầu, thì bắt đầu đi tìm Hà Linh học nấu mấy món đơn giản giành cho mẹ bầu. Vì trùng hợp là chị gái của Linh cũng đang mang thai, nên lựa chọn ngay cô bạn thân này để hỏi là lựa chọn sáng suốt nhất của anh.

Nghe thằng bạn chí cốt hỏi bí quyết nấu ăn, thì Hà Linh cũng chỉ biết cầu nguyện cho cái bếp của đơn vị. Học chung với Trương Ngọc Song Tử bốn năm trời, làm chung với anh một năm. Nhưng chưa có ai dám ăn cơm do thiếu tá Trương nấu bao giờ. Vì cơm không nhão thì cũng khét, cá không cháy đen thì cũng nửa chín nửa sống...ngoại trừ cái bếp của đơn vị luôn được dọn dẹp sạch sẽ.

Nhưng không biết ông bà xui khiến thế nào, mà Hà Linh cũng lấy hết can đảm ra dạy cho Trương Ngọc Song Tử vài món dành cho người mang thai. Huống hồ, mười tám tháng sau là đám cưới của anh. Nên trước sau gì cũng phải có màn chăm vợ bầu, thôi thì ai xui xẻo lắm mới ăn phải mấy món thuốc độc của thiếu tá Trương.

Nhẹ thì hôn mê bất tỉnh ba ngày, nặng thì vô bệnh viện súc ruột thôi. Không có gì phải quá lo lắng đâu.

Đứng dạy Trương Ngọc Song Tử hầm gà, mà Hà Linh hận không thể hét lên đầy những tiếng thét ai oán. Món gà ác hầm thuốc bắc hạt sen là món cần cho người mang thai bị nghén, vậy mà thằng bạn của cô đành lòng biến nó thành gà ác nướng than. Còn đành đoạn biến cái bếp nhà cô thành một bãi chiến trường.

Hung thần nhà bếp có khác.

Lấy đũa gắp con gà ác lên nhìn một hồi, Hà Linh để nó đến trước mặt Trương Ngọc Song Tử, rồi khều anh và nói:

- Ê, Song Tử! Mày trả lời dùm tao coi con này là con gì? Rồi cái viên lựu đạn này là cái gì, tao nhớ tao bỏ hạt sen chứ có bỏ cà pháo đâu. Cà pháo đâu ra vậy thằng mắc dịch.

Nhìn con vật đen thùi lùi trên tay của Hà Linh một hồi, Trương Ngọc Song Tử gãi gãi đầu và nói:

- Con gà ác tao hầm thuốc bắc theo lời mày chỉ. Nhưng lỡ tay để lửa lớn quá, nên...nó khét...còn cái cục đen đen này là táo tàu hồi nãy mày bỏ vô á.

Khóc không ra nước mắt với Trương Ngọc Song Tử, gắp con gà đem bỏ vào thùng rác. Hà Linh xoắn tay áo, xách theo cây dao phay đi ra sau hè bắt một con gà ác khác, cắt cổ nhổ lông, làm cho thật sạch, rồi mang vào bếp giằng mạnh lên thớt và nói:

- Nấu lại đi. Sáng giờ mày tiễn bầy gà của tía tao ba con rồi đó. Tính con này là con thứ tư, mày nấu không được thì ráng chịu. Tao hết kiên nhẫn với mày rồi. Trời ơi! Bầy gà của tía tao, từ hai chục con, rớt xuống còn mười sáu con là nhờ mày. Tao tính tiền với vợ mày.

Quá tam ba bận, không có gì hỏng quá ba lần, nấu lần thứ tư Trương Ngọc Song Tử cũng nấu thành công món gà hầm thuốc bắc hạt sen. Vốn là món trứ danh của bà bảy - bà nội của Hà Linh, nên anh nhờ chú tám nếm thử. Kết quả được chú khen tấm tắt.

Được ba mẹ của Hà Linh khen là tháo vát, Trương Ngọc Song Tử chỉ biết gãi đầu cười trừ. Còn cô giáo bất hạnh nào đó ở dưới bếp dọn bãi chiến trường của thằng bạn, thì cười không được mà khóc không xong. Bốn con gà ác rồi mà không ngon sao được.

Chú tám - ba của Hà Linh tưởng Trương Ngọc Song Tử là bạn trai của con gái, nên ăn xong thố gà ác của anh liền vỗ vai anh chàng sĩ quan nào đó và nói:

- Con Linh nó khoái món này lắm. Con nấu giống vầy là làm rể chú được rồi.

PHỤT...

Phun hết trà trong miệng ra ngoài, Trương Ngọc Song Tử không biết mình vừa nghe cái gì. Anh hẹn hò với Hà Linh hồi nào, anh học nấu gà ác hầm thuốc bắc hạt sen là để làm cho Trịnh Nhật Tư tẩm bổ mà. Sao vào mắt người lớn từ bạn thân thành người yêu luôn rồi.

Lau dọn ở trong bếp, thấy bạn thân sốc đến phun hết trà trong miệng ra ngoài, Hà Linh đi ra phòng khách vỗ vai Trương Ngọc Song Tử vài cái, rồi qua nói với chú tám:

- Tía ơi! Lộn địa chỉ rồi tía. Thằng này nó có vợ rồi, nó biết con giỏi nấu món này. Thành ra nó năn nỉ con dạy nó, tại vợ nó đang nghén. Tía biết nó tiễn của tía mấy con gà chưa? Bốn con, là bốn con rồi đó tía. Con chưa đòi nó tiền gà là hiền lắm rồi. Đời nào con ưng cái bản mặt suốt ngày chằm dằm của nó.

Biết mình hiểu lầm, chú tám chỉ cười trừ rồi dạy Trương Ngọc Song Tử canh lửa, canh thời gian gà chín tới là vừa đủ...Mặc dù hụt chàng rể lí tưởng, nhưng dám vào bếp vì vợ bầu là hoàn toàn có điểm với chú. Vì thế bí quyết chăm vợ thế nào, chú đem ra truyền hết cho anh.

Ngồi đối diện ăn hạt hướng dương, Hà Linh nghe chú tám truyền bí kíp chăm vợ bầu cho Trương Ngọc Song Tử, thì chỉ nhướng mày một cái. Ba cô không cần chỉ anh chàng sĩ quan họ Trương nào đó cách chiều chuộng vợ đang mang thai đâu. Vì căn bản bạn thân của đã là một tên đội vợ lên đầu đúng nghĩa rồi, nên ba cô có nói cũng bằng thừa.

Đi theo ba của Hà Linh học nấu ăn suốt một tháng, cuối cùng Trương Ngọc Song Tử cũng có hy vọng thoát khỏi cái danh hung thần nhà bếp. Chỉ cần người nào nói sơ công thức và cách nấu, thì không cần người hướng dẫn anh vẫn nấu món đó được như thường. Có điều là mùi vị không ngon bằng mà thôi.

Ở trong bếp trổ tài nấu mấy món dành cho người mang thai tẩm bổ, Trương Ngọc Song Tử đã khiến cho ông bà Trương phải mở to mắt lên nhìn. Con trai ông bà biết nấu ăn khi nào thế, càng ngạc nhiên hơn là món nào cũng rất hấp dẫn. Chỉ nếm thử một chút thôi là sẽ muốn ăn món đó cho đến no.

Trong đầu của hai vị phụ huynh là một câu hỏi to đùng đoàng. Đó là cái bếp có thành bãi chiến trường chưa, và thiệt hại về nguyên liệu nấu ăn là bao nhiêu phần trăm.

Nấu xong món gà hầm thuốc bắc, Trương Ngọc Song Tử múc một ít mang qua cho Trịnh Nhật Tư, chừa lại một ít cho chị Hà tẩm bổ. Vì trùng hợp là, chị hai của anh cũng đang mang thai.

Nhìn thấy nước gà đen thùi lùi, chị Hà nuốt ực nước bọt quay qua hỏi cả nhà:

- Chắc hông chết đâu ha?

Ông Trương thở dài, phán một câu xanh hơn đít khỉ:

- Mạnh mẽ lên con. Con nhà tướng phải kiên cường bất khuất, mới đáng mặt nữ nhi.

Chị Hà lấy hết can đảm, bưng cái chén lên uống một cái ực. Cảm giác của chị lúc này là lưỡi hơi đắng, chắc sâm hơi nhiều. Mũi thì hửi được mùi nước canh hơi khét, chắc thằng em chị nhúm hơi quá lửa. Còn hàm hơi mỏi, chắc là do mua gà hơi dai. Chấm thành điểm chắc cũng khoảng 5 điểm. Tuy không ngon, nhưng không đến nỗi phải đi bệnh viện súc ruột.

Duyệt. Cái nồi gà hầm này chị Hà duyệt, còn chừng nào thay hết cái hàm răng ba mươi hai cái thì tính sau.

Qua đến nhà Trịnh Nhật Tư đúng lúc cậu đang viết thiệp cưới mời đồng nghiệp trong trường. Trương Ngọc Song Tử không làm phiền cậu, đi một mạch vào bếp lấy tô múc canh mang ra để lên bàn cho cậu và nói:

- Anh mới học được từ đồng nghiệp. Nếm thử tay nghề của anh đi.

Đẩy danh sách đồng nghiệp của mình qua cho Trương Ngọc Song Tử viết vào thiệp giúp, rồi cầm tô canh gà ác lên ăn. Trịnh Nhật Tư vừa uống muỗng canh đầu tiên, liền giơ ngón cái lên trước mặt anh và nói:

- Ngon thật đó. Không tanh chút nào. Anh giỏi thật, cái gì cũng học được. Mà khoan, có làm banh bếp của quân đội hông đó.

Trương Ngọc Song Tử gật đầu vỗ ngực tuyên bố chắc nịch:

- Trời, anh nấu mà. Sao banh bếp quân đội được. Cùng lắm cái bếp nó nổ tan tành y chang như Mĩ nó thả trái B52 xuống Hiroshima với Nagasaki của Nhật thôi à.

Nghe Trương Ngọc Song Tử nói xong, khóe môi của Trịnh Nhật Tư giật giật mấy cái. Hung thần nhà bếp có khác.

Ăn được hai, ba muỗng canh, Trịnh Nhật Tư gật đầu lia lịa:

- Ngon. Thị gà ngọt, nhưng hơi dai, nhai hơi mỏi miệng.

Được vợ sắp cưới khen món gà hầm thuốc bắc nấu ngon, Trương Ngọc Song Tử chỉ biết gãi gãi đầu cười trừ. Anh đã biến cái bếp của bạn thân mình thành bình địa mấy lần và tiễn vong bốn con gà của chú tám, thì thử hỏi làm sao mà không ngon cho được. Tất nhiên, chuyện bồi thường tiền gà là không thể tránh khỏi rồi. Nửa tháng lương, nhưng bù lại là anh tẩm bổ được cho Trịnh Nhật Tư.

Vừa viết thiệp cưới vừa kiểm tra ngày, Trương Ngọc Song Tử mới phát hiện ra ngày cưới trùng với ngày nghỉ phép. Anh vui như mở cờ trong bụng, trùng ngày như vậy thì cuối tháng vẫn về với Trịnh Nhật Tư được. Không cần lo lắng cậu ở nhà tủi thân hay buồn rầu.

Trịnh Nhật Tư ăn xong tô canh gà ác hầm thuốc bắc Trương Ngọc Song Tử đem qua. Cậu liền cùng anh viết thiệp cưới. Vì khách mời khác nhiều, nên cậu viết từ sáng đến giờ vẫn chưa xong. May là nhờ anh mang canh qua, cậu mới có người viết tiếp. Nếu không chắc phải ngồi tới tối mới xong.

Viết xong tấm thiệp cưới cuối cùng, Trịnh Nhật Tư vươn vai một cái, rồi xếp hết bỏ vào trong túi giấy. Thiệp mời đã viết xong rồi, thứ hai đi dạy mang theo phát cho giáo viên trong trường là xong.

Còn phần của Trương Ngọc Song Tử thì không cần hỏi Trịnh Nhật Tư cũng biết là anh đã phát xong thiệp cưới từ hồi tám oánh nào rồi. Vì một tháng nay ngoài ăn ra, thì cậu chỉ có ngủ và ngủ thôi, có thức ngày nào đâu mà viết thiệp mời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net