ep 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái thai của Trịnh Nhật Tư bước qua tháng thứ tám, cái bụng cũng bắt đầu xuất hiện mấy vết rạn, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng bằng việc nửa đêm đang ngủ thì xuất hiện chứng chuột rút. Khổ nỗi, những lúc bị vọp bẻ, ngoài trong nhà không có ai, không thì là những lúc đang dạy trên lớp toàn trẻ nhỏ, khiến thằng Tèo sợ xanh mặt khóc rống tại lớp.

Vác bụng bầu tám tháng đi dạy, giáo viên trong trường nhìn thấy Trịnh Nhật Tư tham công tiếc việc, trong lòng vừa thán phục mà cũng vừa lo lắng cho cậu. Vốn dĩ mang thai ở tháng thứ năm là cậu có thể nghỉ hộ sản, nhưng mẹ bầu nào đó lại lấy lí do ở nhà buồn, đám nhóc gần thi lên trung học cơ sở không thể mất bài. Huống hồ, cậu năn nỉ dữ quá, cô hiệu trưởng cũng không nỡ từ chối, nên ừ luôn.

Ngồi trong lớp làm bài tập, lâu lâu thằng Tèo cứ phải lén nhìn lên vợ yêu của cậu út nó để trông chừng. Hôm trước đang dạy nửa chừng thì Trịnh Nhật Tư bị chuột rút, chưa kể sau đó còn ngất xỉu phải nhập viện để thở oxi. Nhưng vì Trương Ngọc Song Tử vẫn còn đang ở trong quân đội, sợ anh lo lắng nên cậu đã năn nỉ cả nhà đừng cho anh biết. Kết quả là bị ông bà cụ Trương mắng cho một trận cả cậu lẫn cháu.

Trước khi trở về quân đội, Trương Ngọc Song Tử đã dẫn thằng Tèo đi khu vui chơi trẻ em và giao nhiệm vụ cho nó canh vợ bầu của mình giúp anh. Vì từ lúc Trịnh Nhật Tư mang thai đến giờ, chỉ thấy đẹp lên chứ không có xấu đi. Dẫn đến vệ tinh xung quanh mọc lên nhiều vô kể, nên phòng bệnh hơn chữa bệnh. Huống hồ, đến cuối tháng anh mới về, làm sao biết được thời gian gần sinh ở nhà cậu xảy ra chuyện gì.

Ở doanh trại quân đội, Trương Ngọc Song Tử như con lật đật đứng ngồi không yên. Hôm qua sau khi nghe bà Trương nói Trịnh Nhật Tư ngất xỉu trong trường, anh đã bị hù cho hồn vía bay tứ tán. Khổ nỗi chưa đến hạn nghỉ phép, nên anh không thể về thăm cậu được. Còn muốn xin chuyển công tác về địa phương, thì phải làm ít nhất hai năm. Nhưng anh chỉ mới làm một năm, căn bản không về được.

Thấy Trương Ngọc Song Tử bồn chồn lo lắng, các chiến sĩ nhập ngũ nhịn cười không được. Nhân lúc giờ giải lao, đợi anh đi gọi điện về nhà thì mới chụm đầu lại xì xầm to nhỏ:

- Sếp mình bị sao vậy? Mấy bữa trước đâu có.

Một chiến sĩ khác đứng phía sau chồm lên hóng chuyện:

- Nghe nói ở nhà sếp có chuyện, mà sếp về không được hay sao á?

Anh chàng chiến sĩ bị phạt huýt sáo lần trước cũng tham gia cuộc nhiều chuyện:

- Sao ông biết?

Anh chàng ngồi phía sau tiếp tục nói:

- Hôm qua ở sân tập bắn về, đi ngang kí túc xá nghe sếp nói với sếp Phong là ở nhà vợ sếp xảy ra chuyện, mà sếp chưa đến phép, không về được. Nghe đâu hình như vợ sếp đang có em bé, gần sinh rồi. Bởi vậy sếp mình mới giống con gà mắc đẻ.

Cả đám ồ lên vì tin tức sốt dẻo 'thiếu tá Trương Ngọc Song Tử sắp lên chức ba', nên càng túm tụm lại hóng hớt nhiều hơn. Vì trong đội tồn tại một anh lính phải gọi là thông tấn xã tạm thời, tin tức gì cũng biết. Nhưng không phải là biết bình thường, biết tường tận một cách chính xác. Nên các anh lính còn lại sau khi nghe tin càng nổi máu 'bà tám' lên nhiều hơn, quyết định xúm chùm lại nghe ngóng. Rốt cuộc vợ của sếp mình lợi hại thế nào, mà có thể làm cho anh trở thành lật đật.

Không hề biết chuyện mình đang lo lắng cho vợ bầu đang ở nhà, đang bị các tân binh đem ra bà tám hóng hớt. Trương Ngọc Song Tử đến một băng ghế lấy di động gọi về nhà hỏi thăm tình hình của Trịnh Nhật Tư. Từ hôm qua đến giờ anh rất lo cho cậu, nên cứ cách ba tiếng là gọi về nhà một lần. Ai nói anh sợ vợ thì cứ nói đi, sợ vợ nhà không nhục, sợ vợ người mới là nhục.

Đang nằm ngủ trưa ở trong phòng, nghe tiếng chuông điện thoại của mình la inh ỏi. Trịnh Nhật Tư chống tay ngồi dậy tựa lưng vào giường, với tay lấy điện thoại đang cắm sạc ở đầu tủ, kiểm tra xem là ai gọi vào lúc 12 giờ trưa. Tối qua bị hai đứa nhóc trong bụng hành đến gần sáng mới ngủ được, bây giờ đang ngủ trưa thì bị làm phiền. Không biết kẻ nào gan trời chọc máu mẹ bầu trong người cậu vậy.

Mở máy hình vào thấy số của Trương Ngọc Song Tử đang hiện lên, Trịnh Nhật Tư thở dài một hơi vuốt vuốt cái bụng bầu tám tháng vài ba cái:

- Rốt cuộc là hai đứa với cha tính quậy ba đến khi nào mới dừng đây hả? Con vừa ngủ thì tới cha gọi. Mệt cha con nhà này ghê, ngủ cũng không yên...

Vừa bấm nút nhận cuộc gọi, Trịnh Nhật Tư chưa kịp nói tiếng nào, thì Trương Ngọc Song Tử ở đầu dây bên kia hỏi dồn tới:

- Vợ ơi! Sáng giờ con có hành em không vợ? Sáng giờ có bị chuột rút không?

Bị Trương Ngọc Song Tử hỏi liên tục không còn đường trả lời, Trịnh Nhật Tư thở hắt ra một hơi và nói:

- Anh hỏi từ từ thì em mới trả lời được. Sáng giờ bình thường có bị con hành hẹ gì đâu. Có hành là anh hành em chứ ai, ba tiếng gọi một lần ngủ nghê gì được với anh. Anh yên tâm đi, em ở nhà với má, với chị hai. Có gì là em kêu má với chị hai liền, đừng có lo gì hết á. Ba tiếng kêu về nhà một lần, coi chừng cấp dưới nó nói anh sợ vợ bây giờ.

Cười sằng sặc như mấy bộ phim kinh dị, Trương Ngọc Song Tử cũng không vừa nhanh miệng trả lời lại:

- Ngộ chưa, vợ anh thì anh sợ, ai cười kệ họ. Sợ vợ nhà không có gì nhục hết á, sợ vợ người mới là nhục. Huống hồ, vợ anh đẹp vậy, sợ là đúng thôi...

Trịnh Nhật Tư nghi hoặc hỏi lại:

- Sợ cái gì? Em làm cái gì mà anh sợ hả?

Trương Ngọc Song Tử cười hì hì và nói:

- Sợ bị người khác cướp mất, chứ sợ cái gì...

Hai vợ chồng tám đủ thứ chuyện từ trên trời đến dưới đất một hồi, đến khi Trịnh Nhật Tư ngáp dài ngáp ngắn thì mới dừng lại. Trương Ngọc Song Tử đợi cậu ngủ rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Sáng nay nghe bà Trương nói sau khi đi dạy về, là cậu ở lì trong phòng. Anh lo lắng cậu xảy ra chuyện, nên đã tranh thủ giờ nghỉ trưa gọi về nhà. Bây giờ biết cậu không sao, anh mới thực sự yên tâm làm việc tiếp.

Những đồng nghiệp khác nhìn thấy anh chàng sĩ quan họ Trương nào đó, nấu cháo điện thoại với vợ bầu đến quên giờ huấn luyện của tân binh, thì chỉ biết che miệng cười. Bình thường thì cau có với cấp dưới lắm, vậy mà chuyện gì liên quan đến vợ yêu ở nhà, liền trở thành còn gà mắc đẻ. Lóng nga lóng ngóng nhìn buồn cười chết được.

Quay trở lại sân tập bắn súng, Trương Ngọc Song Tử thấy các tân binh đang túm tụm lại thành một nhóm bà tám chuyện trên trời dưới đất. Đi đến gần định lên tiếng nhắc nhở, thì mới phát hiện ra bọn họ đang hóng hớt chuyện của mình. Lần trước anh phạt đứng trước cổng doanh trại thấy người đi ngang thì cười lớn lên xem ra còn nhẹ chán. Xem ra không nặng đô hơn thì tình trạng thông tấn xã này sẽ còn tiếp diễn.

Một tiểu đội trưởng đang ngồi ôn lại tư thế ngắm bắn, thấy Trương Ngọc Song Tử từ xa đi tới gần chỗ cả đội, vội tìm cách ra hiệu cho các đồng đội khác. Nhưng tiếc là máu nhiều chuyện của mấy anh chàng cao hơn độ đông đá của sếp, nên dù anh chiến sĩ tiểu đội trưởng có nháy rụng lông mi, thì cũng chả nhích nhê gì. Cả đám vẫn cứ tụm năm tụm ba bàn tán khí thế.

Thấy tiểu đội trưởng định nhắc đồng đội, Trương Ngọc Song Tử hất mặt cho anh chàng im lặng né qua một bên, rồi chắp tay sau lưng từ từ đi đến gần đứng sau lưng bọ họ. Tất nhiên là anh không lên tiếng, anh muốn nghe thử xem bọn họ hóng hớn chuyện gì của anh. Doanh trại còn đàn ông con trai, mà còn nhiều chuyện không thua đàn bà con gái.

Một anh chàng trong hội bà tám nhìn thấy Trương Ngọc Song Tử lừ mắt nhìn cả đám, tóc gáy anh chàng dựng ngược dựng xuôi, vội túm vai ra hiệu cho người bạn ngồi kên bên, rồi đám đông lần lượt giải tán. Nhưng chủ xị thì vẫn chưa biết, vẫn cứ luyên về những chuyện mình đã nghe ngóng được.

Đứng sau lưng một cái thông tấn xã, Trương Ngọc Song Tử từ từ lên tiếng:

- Hai người phụ nữ cộng con vịt thành cái chợ, nhưng cái này một nhóm mười người đàn ông không cần con vịt thành cái thông tấn xã.

Nhóm thông tấn xã nghe giọng nói lạnh như vong hồn vọng về từ âm phủ, từ từ quay lại nhìn. Cả đám nhìn thấy Trương Ngọc Song Tử lừ mắt quét một vòng, tóc gáy đồng loạt dựng hết lên:

- Sếp...sếp...

Trương Ngọc Song Tử trừng mắt nhìn cái nhóm chợ trước mặt, đanh giọng nói:

- Tôi cho các đồng chí giải lao, nhưng các đồng chí lại gây mất trật tự trong đơn vị. Muốn nói chuyện đúng không, tôi cho nói. Quân đội là phải đoàn kết, cả tiểu đội sau giờ cơm trưa ra giữa đồng tìm mấy con trâu kể chuyện cho nó nghe, đến khi nào nông dân lùa trâu về thì về. Nhưng phải kể đến khi nào con trâu nó trả lời mới được dừng lại, không thì phải kể tiếp.

Không để cho các chiến sĩ có cơ hội năn nỉ, Trương Ngọc Song Tử lại tiếp tục bảo các chiến sĩ nhập ngũ tiếp tục tập luyện. Muốn nhiều chuyện làm thông tấn xã, thì anh đồng ý cho làm siêu thị thông tin. Ngoài ruộng trâu bò rất nhiều, 12 giờ trưa ra đó nói chuyện với nó. Nói đến khi nào nó trả lời lại thì anh cho ngừng.

Hình phạt quân đội được mệnh danh độc và lạ, mà Trương Ngọc Song Tử lại xuất thân là con nhà nòi, nên hình phạt của anh chỉ có hai từ 'khủng khiếp' để hình dung. Ở doanh trại thét ra lửa, không hình phạt nào là anh không nghĩ ra được. Nhưng khi về nhà, người có thể làm anh nghe lời răm rắp chính là Trịnh Nhật Tư. Chỉ cần cậu nói bò con là con nghé, thì anh không dám trả lời là con bê.

Cuối tháng được về phép, vừa hay lại được cấp trên ưu tiên xét duyệt chuyển công tác về địa phương. Vừa nhận được công văn chuyển công tác, Trương Ngọc Song Tử liền lấy điện thoại nhắn tin cho Trịnh Nhật Tư. Được chuyển công tác rồi, lần này anh có thể ở nhà lo lằng cho cậu thường xuyên, không cần đợi phép mới về.

Mặc dù là được chuyển công tác về gần nhà, nhưng Trương Ngọc Song Tử vẫn phải hoàn thành khóa huấn luyện tân binh sáu tháng, rồi mới về đơn vị gần địa phương công tác.

Biết tin Trương Ngọc Song Tử sẽ về đồn biên phòng gần nhà làm việc, Trịnh Nhật Tư vui đến ngủ không được, cả một buổi tối cứ lăn qua lăn lại, đến sáng ngồi chờ anh về với cặp mắt đen như mắt gấu trúc.

Nhìn thấy Trịnh Nhật Tư ngồi trên đi-văng ăn xoài non chấm mắm ruốc, mà hai con mắt thì thâm quầng như gấu trúc. Trương Ngọc Song Tử vội bỏ balo sang một bân, chạy đến ôm cậu vào lòng và hỏi:

- Sao mắt em thâm quầng hết vậy vợ? Con nó phá ngủ không được hả?

Được Trương Ngọc Song Tử ôm vào lòng, bụng thì được anh vuốt mấy cái. Trịnh Nhật Tư quay sang hôn má anh cái chóc rồi cười hì hì và nói:

- Nghe anh chuyển công tác gần nhà nên vui ngủ không được.

Mặc kệ trong nhà đang có người lớn ngồi ngoài phòng khách xem tivi, Trương Ngọc Song Tử thản nhiên ôm ấp vợ bầu rồi hôn hít các kiểu, khiến cho bà Trương ngứa mắt quá phải lên tiếng:

- Bầu ơi là bầu! Mày ăn chua thì mày xuống bếp mày ăn đi con, mày ngồi đây má ê răng quá bầu. Với lại ăn cho nhiều đi nghe, rồi tới lúc đẻ vừa đẻ vừa la.

Không khí cả nhà đang vui vẻ, đột nhiên Trịnh Nhật Tư thấy bụng mình đau quặn lên. Trương Ngọc Song Tử thấy giữa hai chân của cậu có một vũng nước chảy ra, biết hai đứa nhỏ sắp tạo phản chui ra ngoài, vội bế cậu ra xe hơi của anh trai, rồi nhờ Thượng Quang chở hai vợ chồng vào bệnh viện.

Bà cụ Trương nhìn theo chiếc xe hơi vừa được lái ra khỏi nhà, rồi quay sang bà Trương và hỏi :

- Mới tám tháng rưỡi mà, nó sanh sớm vậy ?

Ông cụ Trương gấp gáp nói :

- Cái đó tính sau đi, bây giờ điện qua nhà sui gia báo cho người ta hay dâu mình nó đẻ rồi. Vô bệnh viện tiếp thằng nhỏ, một mình nó sao lo cho vợ nó được.

Người lớn trong nhà túm hồn lại với xác, vội lật đật thu dọn đồ đạc lấy điện thoại bàn gọi sang nhà sui gia thông báo tin Trịnh Nhật Tư chuyển dạ, đang trên đường vào bệnh viện. Tình hình sau khi hai đứa nhỏ ra đời, bệnh viện sẽ náo loạn một trận. Vì phụ huynh nhan sắc vượt bậc không nói, đến ba mẹ của hai đứa sinh đôi cũng không khác gì diễn viên Hồng Kong. Chút nữa sẽ vui lắm đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net