ep 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đi lên phòng hành chính điểm danh vắng mặt. Theo lịch nghỉ phép của quân đội, thì sĩ quan chính quy được nghỉ bốn ngày cuối tháng. Nên vừa tập thể dục xong, anh liền tạm biệt bạn thân cùng phòng, rồi đi bộ ra bến xe mua vé về quê.

Trương Ngọc Song Tử ngồi trên xe nhìn ra ngoài, thấy đoạn đường về quê hôm nay sao mà xa quá. Được nghỉ có bốn ngày phép, mà vừa đi vừa về đã là mười tiếng đồng hồ. Vậy thì còn lại có bao nhiều ngày để đi hẹn hò với người ta. Chỉ nghĩ đến đây cũng đủ làm anh thở dài sầu não.

Về đến bến xe, Trương Ngọc Song Tử liền nhanh chân đi về nhà. Vừa về đến đầu ngõ, anh thấy thằng Tèo đang đi bộ về, đi bên cạnh nó là Trịnh Nhật Tư. Thật không ngờ rằng, hôm nay về quê lại gặp cậu.

Trương Ngọc Song Tử thấy thằng Tèo vừa đi vừa nói chuyện luyên thuyên với Trịnh Nhật Tư, thì cũng không nở lên tiếng. Chỉ biết im lặng đi theo sau lưng, anh cũng muốn nghe thử xem thằng cháu này đang nói xấu anh cái gì với thầy của nó.

Thằng Tèo không biết Trương Ngọc Song Tử đang đi theo sau lưng nó và Trịnh Nhật Tư, nên thản nhiên than phiền với cậu. Anh đi sau lưng thằng Tèo, nghe nó nói như thế cảm thấy vô cùng oan ức. Anh nhăn nhó, khó tình với nó bao giờ, có lần nào về phép mà anh không dẫn nó đi chơi đâu.

Trịnh Nhật Tư dẫn thằng Tèo về nhà, hai thầy trò vừa đi vừa nói chuyện. Cậu nghe nó than phiền về cậu út của nó một hồi thì mới tò mò hỏi:

- Cậu út của con làm gì mà con than khó?

Thằng Tèo chưa kịp trả lời, thì Trương Ngọc Song Tử bất thình lình lên tiếng:

- Tèo! Gan của con cũng lớn quá ha, dám nói xấu cậu út hả?

Thằng Tèo nghe tiếng Trương Ngọc Song Tử thì buông ngón út của Trịnh Nhật Tư ra, rồi chạy đến ôm chân anh:

- Cậu út về...hoan hô cậu út về....

Trịnh Nhật Tư nghe tiếng của Trương Ngọc Song Tử thì giật mình nhìn lại sau lưng. Cậu đứng nhìn anh như trời trồng, anh khi nào mà đi sau lưng cậu nãy giờ không chịu lên tiếng. Rồi lại thấy thằng Tèo ôm chân anh, thì mới phát hiện người cậu mà nó than phiền nãy giờ, chính là người mà cậu mong ngóng mấy ngày nay.

Thằng Tèo thấy Trịnh Nhật Tư đứng nhìn Trương Ngọc Song Tử như trời trồng, liền nói:

- Thầy ơi! Sao mặt thằng đỏ quá vậy thầy? Thầy bị bệnh hả....

Trịnh Nhật Tư bị câu hỏi chả thằng Tèo làm cho giật mình, cậu túm hồn về với xác đanh mặt nhìn Trương Ngọc Song Tử rồi nói:

- Thì ra thông tin của sĩ quan được bảo mật như vậy ha. Tôi còn cái gì chưa biết về anh đây Thiếu Tá Trương Ngọc Song Tử....

Trương Ngọc Song Tử nghe Trịnh Nhật Tư kéo dài giọng tên mình, còn kèm theo cấp bậc của quân hàm, thì cảm thấy mình xong đời thật rồi. Vừa bị giận một trận hôm đi tình nguyện chưa xin lỗi được, hôm nay đến vụ này. Thôi rồi, anh toi mạng thật rồi. Lần này anh có một chục cái miệng, lưỡi dài thêm ba tấc cũng không năn nỉ được.

Ngay lúc Trương Ngọc Song Tử nhìn mình sắp bị đem lên đoạn đầu đài, thì thằng Tèo ngây thơ quăng thêm một mồi lửa.

- Cậu út ơi! Hôm qua có cô nào tên Hoa đến tìm cậu á.

Trịnh Nhật Tư nghe thằng Tèo nói xong, thì mặt cậu chuyện màu liên tục như tắc kè. Thật không ngờ là Trương Ngọc Song Tử còn nhiều chuyện giấu mình đã có người yêu, nhưng lại nói dối là độc thân. Cậu cảm thấy anh rất thích đùa giỡn với tình cảm của cậu.

Trịnh Nhật Tư quay lưng bỏ đi một mạch về, Trương Ngọc Song Tử mở cửa rào cho thằng Tèo đi vào nhà, rồi nói:

- Mày giết cậu rồi con.

Trương Ngọc Song Tử đóng cửa rào lại, đưa balo cho thằng Tèo đem vào nhà giúp mình, rồi ba chân bốn cẳng chạy theo Trịnh Nhật Tư. Anh thật lòng không hề biết cô gái tên Hoa mà thằng cháu mình vừa nói. Mặt cô gái này tròn, méo thế nào anh còn không biết , thì làm gì có chuyện anh có người yêu.

Trịnh Nhật Tư mặc kệ Trương Ngọc Song Tử chạy theo sau lưng gọi tên mình í ới. Về đến nhà, cậu chào ba mẹ rồi giam mình trong phòng không chịu ló một ngón chân ra khỏi cửa.

Trịnh Nhật Tư khoá cửa phòng nằm úp mặt vào gối, trái tim như có kim đâm. Hoá ra Trương Ngọc Song Tử thực sự đã có bạn gái. Vậy mà cậu vẫn ngây thơ tin lời anh, tự mình đơn phương suốt mấy tháng trời.

Trịnh Nhật Ánh ngồi chấm bài ở phòng khách, đưa mắt nhìn cánh cửa phòng của thằng em, rồi nhớ đến cái mặt nhăn đùm như cáu nhao mèo, thì đoán tám phần là em trai mình đang không vui. Nhưng mà chị cũng không dám vào hỏi chuyện gì, vì Trịnh Nhật Tư đang buồn mà làm phiền là xác định đang đâm đầu vào chỗ chết.

Trịnh Nhật Ánh đang chấm bài, thì nghe tiếng chuông cửa. Chị dừng bút, đi ra mở cửa cổng xem thử là ai đến tìm. Vừa mở cửa thì chị thấy Trương Ngọc Song Tử đi qua đi lại trước cửa, nhìn buồn cười chết được.

Nhật Ánh cắn môi dưới một cái thật đau để nhịn cười. Chị khẽ hắng giọng một cái, rồi đi đến vỗ vai Trương Ngọc Song Tử:

- Xin lỗi! Cậu tìm ai?

Trương Ngọc Song Tử giống như người ngồi trên đống lửa, vừa thấy Nhật Ánh thì lật đật nói:

- Chị ơi! Chị cho em gặp Nhật Tư một chút được không chị?

Nhật Ánh như người trên trời rơi xuống, vừa nói vừa chỉ tay vào nhà:

- Cậu tìm nó có việc gì?

Trương Ngọc Song Tử thở dài, đem đầu đuôi ra kể cho Nhật Ánh nghe. Từng câu từng chữ của anh, là từng câu chọc vào huyệt cười của chị. Nhưng vì mặt mũi của một giáo viên, nên chị chỉ biết nhịn cười. Tồn tại trên cõi đời hai mươi chín năm trời, chị chưa từng thấy đứa nào mà thông minh như em trai của mình. Thông minh không còn bút mực nào để nói.

Trương Ngọc Song Tử kể xong, thì thở dài một hơi rồi nói:

- Những gì em nói đều là sự thật. Chị cho em gặp Nhật Tư một chút được không chị?

Nhật Ánh nhìn nét mặt hốt hoảng của Trương Ngọc Song Tử, thì phải tự cắn lưỡi mình vài giây để không cười ra tiếng. Chị cố gắng nhịn cười, từ tốn nói:

- Rồi, rồi....chị hiểu ý em rồi. Vào sân ngồi chờ đi, chị vô kêu nó. Nó tin hay không, ăn thua ở bản lĩnh của em à.

Nhật Ánh nói xong, liền đi vào nhà gõ cửa phòng Trịnh Nhật Tư ra gặp Trương Ngọc Song Tử. Những chuyện cãi vã này chị hiểu hơn ai hết, vì chính chị ngày xưa cũng từng như thế. Có điều, cậu may mắn hơn chị. Không phải ai là sĩ quan thì cũng đều bay bướm. Nên chị tin rằng, anh chàng thiếu tá này sẽ làm thay đổi thành kiến của người lớn.

Trịnh Nhật Tư nằm trên giường buồn tình, nghe tiếng Nhật Ánh gọi mình, thì mở cửa phòng cho chị. Vừa mở cửa phòng, cậu thấy Trương Ngọc Song Tử đang ngồi trong sân, thì lại nhớ đến câu nói của ông cụ Trịnh hay nói 'bỏ thì thương, vương thì tội. Thích hay không thì nói một lời dứt khoát'.

Trịnh Nhật Tư do dự một hồi thì cũng quyết định ra gặp Trương Ngọc Song Tử nói rõ mọi chuyện, rồi kết thúc tất cả không dây dưa nữa.

Trịnh Nhật Tư đến ngồi xuống đối diện Trương Ngọc Song Tử rồi nói:

- Anh muốn nói gì?

Trương Ngọc Song Tử gãi gãi đầu một hồi rồi thở dài nói:

- Thật ra, tôi không có ý giấu cậu bất cứ chuyện gì. Tôi vốn định, chờ khi nào được nghỉ phép nhiều ngày hơn sẽ nói hết cho cậu biết. Nhưng mà cậu tin tôi một lần nữa có được không, tôi hoàn toàn không biết cô gái tên Hoa đó là ai, nên càng không có chuyện tôi có tình cảm với cô gái đó. Bởi vì tôi...tôi...tôi...thích....thích...

Trịnh Nhật Tư nghi hoặc hỏi:

- Liên quan gì đến tôi. Anh đi về đi, sau này đừng tìm tôi nữa.

Trịnh Nhật Tư nói xong thì đứng lên đi vào nhà. Trương Ngọc Song Tử hoảng quá nói tuột hết những gì đang cố gắng che giấu:

- Tất nhiên là liên quan, bởi vì tôi thích cậu. Trịnh Nhật Tư! Người tôi có tình cảm chính là cậu.

Trương Ngọc Song Tử phát hiện mình khai vạch, vội lấy tay vỗ miệng một cái vì tội mồm nhanh hơi não. Chưa bao giờ anh thấy mình ngu như bây giờ, xin lỗi chưa chắc Trịnh Nhật Tư đã tin. Vậy mà anh còn dám tỏ tình với cậu, lần này xem như anh hẻo thật rồi. Hết hy vọng rồi.

Trịnh Nhật Tư nghe Trương Ngọc Song Tử nói xong thì đứng trong sân như trời trồng ngay giữa sân. Cậu nhếch môi cười nhạt, anh vừa nói điêu cái gì nữa vậy, anh đang xem cậu là trẻ con nói thế nào là tin như thế đó sao. Anh đã nói như thế này với bao nhiêu người rồi.

Trịnh Nhật Tư nhìn thẳng vào mắt Trương Ngọc Song Tử rồi nói:

- Anh nói lời này với bao nhiêu người rồi. Chắc tôi là người đầu tiên trong ngày hôm nay anh nói lời này đúng không?

Trương Ngọc Song Tử nghe Trịnh Nhật Tư nói thì vui như mở cờ trong bụng:

- Không những là người đầu tiên trong ngày, mà còn là người đầu tiên trong đời tôi nói như này. Trịnh Nhật Tư! Tin tôi một lần này nữa thôi được không?

Trịnh Nhật Tư lừ mắt nhìn Trương Ngọc Song Tử:

- Tôi mà tin anh, thì tôi sẽ lấy cái họ của anh.

Trương Ngọc Song Tử như bị chọc phải chỗ ngứa, nhanh miệng nói:

- Vậy cậu đổi qua họ của tôi liền đi.

Trịnh Nhật Tư phát hiện mình bị gài, vội mở cửa rào xô Trương Ngọc Song Tử ra ngoài, sau đó đi một mạch vào phòng. Cậu tựa lưng vào cửa, đặt tay lên ngực cảm thấy tim của mình đang đập như chạy đua, hai má thì nóng bừng bừng như phát sốt. Vừa rồi cậu đã nói ngu cái gì vậy trời, nói vậy khác nào nôn nóng muốn làm vợ người ta đâu. Nhục không còn gì để nói.

Trịnh Nhật Tư vuốt ngực mấy cái, rồi đi ra ngoài xem phim với bà cụ Trịnh. Ai ngờ vừa bước ngồi xuống, thì nghe ông cụ Trịnh hát nghêu ngao ở bên hè, mà chục bài ông cụ không hát. Cụ lại hát ngay cái bài 'giận hờn', làm cậu ngượng quá đành đứng lên đi vào phòng. Rốt cuộc cả nhà cậu có nghe được cuộc nói chuyện của cậu với Trương Ngọc Song Tử không vậy?

Trương Ngọc Song Tử bị Trịnh Nhật Tư đuổi ra khỏi sân, thì mới thả bộ đi về nhà. Anh vừa tắm vừa huýt sáo vu vơ, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt gượng ngùng vừa rồi của cậu thì khoé môi của anh không tự chủ được mà kéo ngoác đến tận mang tai. Mặc dù là cậu không tin, nhưng ít nhất anh đã tỏ tình được với cậu. Nên ba ngày phép còn lại có thể ngang nhiên đến nhà làm mặt dày hẹn cậu đi chơi.

Trương Ngọc Song Tử tắm xong thì xách cần câu đi ra đồng câu cá. Báo hại cả nhà họ Trương trên dưới hơn mười lăm người đang ngồi túm tụm ở đi-văng đánh tứ sắc phải giải tán. Trời ạ, trời 2,3 giờ chiều đang nắng nóng bể đầu mà thằng cháu cụ xách cần đi đâu, thì đúng là có chuyện lớn rồi. Không giải tán tìm chỗ lánh nạn, thế nào cũng có màn nó lên cơn cạp mỗi người một cái.

Ông Trương nhìn theo bóng lưng của Trương Ngọc Song Tử đi ra ruộng của nhà câu cá, thì quay qua hỏi ông cụ Trương:

- Ba! Ba có thấy giống con không ba. Con nghi lắm á.

Ông cụ Trương cầm ly trà lên uống cái ực, rồi phe phẩy cái quạt mo cau vừa đánh cờ vừa nói:

- Nó đó. Hình ảnh của mày hồi mấy chục năm về trước đó. Thằng cha trời mưa đi câu cá, thằng con nhẹ đô hơn trời nắng bể đầu thì xách cần đi câu. Đúng là cha nào con nấy, khổ thân già của tao với má mày ghê.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net