Mộng tưởng thời thanh xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu là không gian tràn ngập màu sắc của tình yêu, kết thúc là một màu đen xám xịt của lòng ta khi ấy. Em khóc, trời đổ mưa...
.

.
.

Ở cái độ tuổi 26 thì chẳng ai còn mảy may đến thứ tình cảm chớm nở như thủa ban đầu, đến đây rồi thì tôi cũng chẳng còn cái mộng tưởng về một tình yêu hường phấn tim đập liên hồi không ngừng nữa. Đối với tôi, những mảnh kí ức bồi hồi khó quên đó đã bị dập tắt ngay khi vừa chạm ngõ 20. Một con số thật đẹp để lại một vết sẹo khó lành trong tình yêu, ngày mà chúng tôi dừng lại chẳng có một lý do chính đáng ngoài hai chữ "anh chán em rồi".

.

"Em chưa về sao? Hay muốn ở lại tăng ca đây trưởng phòng Kim?"

Một giọng nói phát ra song bàn tay của người bên cạnh áp một lớn nước ngọt mát lạnh vào má của cô cắt ngang dòng suy nghĩ, đúng vậy. Tất cả những gì vừa nãy chỉ là dòng suy nghĩ bỗng dưng ùa về, mộng tưởng về thời thanh xuân và hoài niệm về tình đầu khi cô đọc được một vài bài báo nói về tình yêu tuổi trẻ trên màn hình máy tính. Thật đáng ngưỡng mộ biết bao, nhưng rất tiếc tình đầu của cô không được đẹp như mơ mà lại buồn đúng chất với hiện thực.

"Anh chưa về sao chủ tịch Na?" Cô ngẩng lên nhìn về hướng bàn tay của người bên cạnh, là vị chủ tịch của công ty hiện tại cô đang làm.

"Còn ai ở công ty ngoài anh với em đâu? Gọi vậy nghe xa lạ quá, anh đợi đón em về."

"Nhưng em còn nốt việc chưa làm xong, anh biết mai phải nộp bản báo cáo hoàn chỉnh cho bên đấu thầu mà. Cái này chính anh yêu cầu nữa."

Miệng thì nói mà tay cô cũng chẳng yên phận, cứ kiểm tra hết tập tài liệu này đến tập tài liệu khác soát duyệt lại cho thật kĩ càng trước khi chuyển cho bộ phận khác.

"Kim Ahyeon, việc của em nghĩ anh không kiểm soát được sao? Vấn đề là giờ muộn rồi, từ tối đến giờ em chưa ăn gì cả. Đứng dậy đi ăn nào." Jaemin liền chặn lại để không cho cô nói thêm bất kỳ thứ gì, nhanh tay ôm cô trưởng phòng đứng dậy khỏi ghế rồi vơ hết tập tài liệu lại cầm bằng một tay. Với cái công ty này anh có thể là chủ tịch, nhưng với Ahyeon anh chỉ là Jaemin của cô nhóc thôi.

Tốn công tốn sức mãi mới đưa con nhóc bướng bỉnh này rời khỏi ghế làm việc, chắc chắn phải tìm một quán ăn nào đó thật là ngon cho cô mới có thể đền bù công sức làm việc không ngừng nghỉ của cô suốt tuần qua. Trong việc này Jaemin cũng rất lỗ, nguyên tuần chẳng được nói chuyện nhiều với cô chẳng khác nào cực hình cả.

"Thôi chết rồi, em quên điện thoại!" Ahyeon mở túi ra để tìm điện thoại, chợt nhớ ra vẫn đang để sạc trên bàn làm việc. Đúng là  làm nhiều quá khiến cô muốn nặng óc thật rồi, nhưng biết sao được bây giờ.

"Em lên đi, anh đi lấy xe trước rồi đợi em ngoài sảnh."

Gật đầu nhanh chóng đáp lại rồi cô chạy thật nhanh lên văn phòng lấy điện thoại, tránh để Jaemin đợi lâu.

Suốt 6 năm qua, hầu như Jaemin luôn quản thúc mọi thứ trong cuộc sống của cô. Anh ấy bước vào cuộc đời vào một ngày bình thường sau đêm mưa tầm tã, là người đã khiến cho bản thân mình biết rằng... không phải tình yêu nào cũng là màu hồng...

.

Bước xuống dưới sảnh công ty, vẫn còn một số nhân viên từ các phòng ban khác làm việc đang nghỉ giải lao ở đây. Không khí của công ty lúc nào cũng thế, những đứa trẻ ngỗ nghịch cho tới những anh chị lớn luôn hết mực dịu dàng với các em. Nơi đây loạn nhịp, tuy nhiều việc nhưng không hề căng thẳng. Không khí của mọi người luôn hoà đồng vui vẻ như thế, có thể cô không có được tình yêu. Nhưng ít nhất cô có được bạn bè, những người bạn của cô.

.

Đứng nhìn mọi người một lúc chợt nhớ ra còn Jaemin, không thể để anh đợi quá lâu được. Ôi lại lơ đễnh đi đâu rồi!

"Ah!"

Tiếng đồ vật trên tay đối phương rơi hết xuống, lại hậu đậu nữa. Sao bản thân cứ như này thế?

"Tôi thực sự xin lỗi vì đã va vào anh, anh không sao chứ?" Ahyeon cúi xuống nhặt số đồ bị rơi xuống đất của người đàn ông trước mặt, nhưng khi nhìn thấy những món đồ này cô lại nhớ về 9 năm trước. Những món đồ trùng với thói quen của người đấy, của anh ấy...

Chắc chắn mình đã nhặt đầy đủ đồ rồi, lần này chắc chắn phải cầm lên cẩn thận. Không được để rơi nữa, cô đứng lên đưa ra trước mặt của đối phương. "Của anh đây, tôi xin lỗi một lần nữa."

Chỉ chờ cho tới khi người ta cầm lấy, tin nhắn máy cô reo lên. Là của Jaemin, với dòng chữ "sao em ra lâu vậy?".

Chết nữa, cô lại quên Jaemin. Thấy có lỗi sao ấy..., cô mở tin nhắn ra vừa đi qua người con trai vừa soạn tin nhắn rồi gửi đi.

Em xin lỗi, có chút rắc rối ạ. Em ra ngay đây, một lần nữa xin lỗi hoàng tử nhóoo 🥺

Cất điện thoại đi, giờ ra ngoài được rồi. Chẳng còn lý do gì ở lại cả, nhưng đột nhiên một tiếng gọi níu cô lại.

"Kim Ahyeon..."

Giọng nói thật quen thuộc, nhưng có một điều chắc chắn là Ahyeon đã quên nó từ lâu rồi. Chẳng nhớ nổi là của ai, quay lại đằng sau... chợt sững người.

"Lâu rồi không gặp, em khoẻ chứ?"

Ừ, phải rồi. Là anh ta, người đã khiến cuộc đời cô đổ lệ vào 6 năm trước. Tokuno Yushi, chàng trai học sinh người Nhật duy nhất của lớp cô khi ấy.

.
.
.

"Em sao vậy? Từ khi lên lấy điện thoại xong nhìn tâm trạng thế?" Jaemin vừa lái xe, nhìn tình trạng của cô bé có vẻ khác xa vừa nãy. Hay trong lúc lấy máy đã xảy ra chuyện gì?

"Không, em bình thường mà. Chẳng có gì đâu." Mắt vẫn hướng ra cửa kính xe, nhưng miệng thì trả lời Jaemin. Cô chưa từng không trả lời anh một lần nào cả.

.

Vào năm 17 tuổi, em biết thế nào là rung động. Thế nào là yêu, em đã lỡ yêu người bạn Nhật Bản duy nhất trong lớp mình. Cậu ấy là người ấm áp, tinh tế và luôn để ý đến mọi người xung quanh. Khiến em rơi vào lưới tình của cậu lúc nào không hay, thật may không phải chỉ mình em đơn phương. Cậu cũng nói rằng thích em, chúng ta thành một đôi. Cùng nhau trải qua năm tháng hạnh phúc của tuổi học trò, nhưng những kí ức đẹp đẽ đó chỉ cùng như dừng lại ở độ tuổi 20...

Vào một ngày mang bầu trời xám xịt, chẳng còn trong xanh như ngày cậu bước đến bên em. Cậu đứng lặng nhìn em một hồi lâu rồi nói. "Mình dừng lại đi, anh chán em rồi.", khiến cho cả bầu trời trong em đổ mưa. Em nghẹn lại không nói được câu nào, thì anh bước đi. Bỏ lại em ở đó, bầu trời bắt đầu đổ mưa.

Từ xa nhiều người nhìn lại, có người ngồi khóc dưới mưa không rõ nguyên nhân đến nỗi ngất giữa đường và phải đưa vào bệnh viện.

Đến nơi với vỡ lẽ, là cô tiểu thư danh giá nhà họ Kim. Nhưng chuyện gì đẩy cô bé 20 tuổi đến nông nỗi đấy?

Sau một ngày nằm viện, em được xuất viện ngay sáng hôm sau. Khi vừa bước vào nhà, em gặp một chàng trai cỡ 32 tuổi. Đứng mỉm cười với em, lúc đó ba em giới thiệu anh ấy tên là Na Jaemin. Học trò cũ của ba, nay về thăm ba. Trước ba em là một giáo viên, rồi từ từ xây dựng lên cơ ngơi họ Kim này. Chuyện ba có học trò cũ không xa lạ, em cũng gật đầu chào anh ấy.

Lúc đầu không định tiếp xúc với anh Jaemin quá nhiều, dù sao anh ấy cũng hơn em 12 tuổi. Nhưng dần dần hai anh em lại làm quen và thân với nhau hơn, từ đó nhà họ Kim luôn nhìn thấy một Na Jaemin xuất hiện thường xuyên trong nhà.

Năm 20 tuổi ông trời đã đem Na Jaemin đến cạnh em như để bù đắp những tổn thương do Tokuno Yushi gây ra vậy...

.

"Em vẫn chưa chịu nói em bị làm sao hả? Nhìn em lạ lắm bé con." Dù lúc này đã yên vị trên bàn ăn nhưng Jaemin vẫn không bỏ cuộc truy vấn quyết tìm vấn đề của em, nhưng khổ nổi con bé này bướng bỉnh quá. Chẳng chịu nói gì cả.

Đến nay Na Jaemin đã 38 tuổi, thế mà vẫn cao ráo đẹp trai không khác gì 24 tuổi là bao. Một vị chủ tịch trẻ tài năng và đầy tham vọng, mọi người nhận xét anh ấy như vậy. Từ đó đến nay cách đối xử của anh dành cho Ahyeon chưa từng thay đổi, anh cũng là người duy nhất biết cô đau khổ như nào dù chỉ mới quen nhau vỏn vẹn một tuần. Tình yêu tuổi trẻ thật là đau đớn, chỉ còn cách giúp cô hiểu ra rằng tình yêu không hề giống trong câu truyện cổ tích như cô tưởng tượng. Đây lại là câu truyện do cô cùng Yushi vẽ ra viễn cảnh hạnh phúc trong suốt 3 năm liền, rồi kết cục chẳng đi đến đâu cả.

"Em cảm thấy may mắn vì mình có anh."

"Lời thật lòng nhất từ nãy giờ đấy à? Đừng có nói với anh em lạ vì suy nghĩ chuyện này nhé? Làm ơn đi cô bé à, không phải nãy em rút sạc rồi bị giật đến ngốc xong mới xuống đấy chứ?"

Lời trêu chọc của Jaemin đã thành công nhận được một nụ cười của cô, từ trước đến giờ Na Jaemin chỉ từng chọc ghẹo duy nhất Kim Ahyeon. Cô gái đặc biệt nhất từng bước vào cuộc đời anh, sẽ là dối lòng nếu Jaemin nói mình không thích Ahyeon nhưng bản thân anh ngầm hiểu rằng hiện tại chưa phải lúc thích hợp để nói đến chuyện đó.

Cái thời mà anh 32 cô 20, hai người cùng đã dành rất nhiều thời gian với nhau dưới mục đích tư vấn tâm lý tuổi trẻ. Jaemin đã trải qua độ tuổi đó ít nhiều gì cũng 12 năm, anh hiểu rõ 20 tuổi suy nghĩ của những cô cậu thiếu niên phức tạp thế nào và Ahyeon cũng vậy. Là một người từng trải, Jaemin tự tin mình có thể truyền đạt mọi thứ cho cô.

Từ một người tư vấn, chuyển qua một người anh trai rồi thành người đem lòng yêu cô từ lúc nào không hay.

Nếu trong lòng Kim Ahyeon vẫn còn Tokuno Yushi thì Na Jaemin tự tin 6 năm qua có thể khiến Kim Ahyeon chừa lại chỗ nào đó trong lòng cô cho mình, đến một thời điểm nào đó thích hợp. Anh sẽ tự mình bày tỏ với cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net