2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chả là hôm qua Oikawa vờ làm ''anh hùng'', dầm mưa. Kết cục là hôm nay cậu bị sốt nhẹ - 37 độ. Khi xin nghỉ trên trường thì không sao, cơ mà xin Iwa - chan để nghỉ tập một buổi thì bị mắng té tát, nào là ''không biết trân trọng sức khỏe'' ''đồ đần'' hay ''không biết chờ hết mưa rồi về à'' và đủ mọi loại từ ngữ trên đời kèm theo đống biệt danh ngu ngốc Iwazumi đặt cho cậu.

Oikawa khịt mũi:

''Iwa - chan là cái đồ đáng ghét!!''

Đáng ghét số 1 thế giới! Không ai đáng ghét hơn Iwa - chan hết!!

''Ê, nhưng cũng không đúng lắm...'' - Oikawa tự nhủ.

Hình như còn có môt người đáng ghét hơn Iwazumi, não Oikawa đang từ từ hiện ra hính bóng của một tên con trai với khuôn mặt góc cạnh, đôi mày rậm và đôi môi lúc nào cũng mím chặt. À, nhớ rồi, Ushijima chứ ai nữa.

Cũng không hẳn là có mỗi Ushijima, hình ảnh của Tobio vẫn đồng thời xuất hiện trong đầu cậu. Đáng ghét như nhau!

Từ sáng tới giờ Oikawa chỉ được nằm lì trên giường, hết ăn cháo rồi lại đo nhiệt kế và uống thuốc. Nhiệt độ của Oikawa cũng giảm được chút ít nhưng chưa qua được ngưỡng cho phép của mẹ cậu. Từ đêm hôm qua, cậu đã nhảy mũi liên tục kèm với ho khan, cộng thêm cả đêm không ngủ, sức lực của cậu gần như bị vắt kiệt.

''Nhắc tới vụ tối qua là thấy ghét.''

Hình như hôm nay Oikawa dùng hơi nhiều từ ''ghét'' để nói về một người, chẳng biết có hôm nào từ ghét đó sẽ được thay thế bằng từ ''thích'' không nhỉ?

Oikawa bị sốt nên sáng giờ cứ suy nghĩ miên man. Hết cú bóng chuyền cho Iwazumi phút cuối của trận đấu với Karasuno, đến cả cảm giác khi thua Shiratorizawa ở giải liên trường. Oikawa không khóc, không phải là vì cậu không buồn mà là cậu xem những trận thua đó là bàn đạp để cậu vươn tới đỉnh cao sau này, giống một lời tự động viên - đại loại vậy. Nhưng thứ khiến cậu suy nghĩ nhiều nhất chính là về người mà cậu ghét cay ghét đắng, nghĩ đến những câu mời chào như người bán bảo hiểm của hắn, nghĩ đến những lời động viên hắn dành cho cậu sau khi bọn họ trao đổi email, nghĩ đến những sự việc vô cùng vô tri mà hắn kể cho cậu và cuối cùng là câu ''chúc ngủ ngon'' của hắn dành cho cậu đêm qua.

Ôi yêu làm sao chàng ace top 3 toàn quốc của tôi!

Yêu cái đầu Oikawa!

Oikawa sốt đến sảng luôn rồi, cậu nghĩ mình nên dành tặng cho bản thân một giấc mộng đẹp để thoát khỏi mấy cái suy nghĩ lung tung xèng của cậu dành cho tên đơn bào kia.

Vâng, giấc mộng đẹp.

Trong mơ, Oikawa gặp Ushijima. Ông mặt tỷời rọi xuống trần gian những tia nắng chói chang, Oikawa vì tập chạy mà thở không ra hơi, ngồi nghỉ mát dưới bóng râm của cây.

''Trời nóng thật! Oải vãi...'' - Cậu than thở.

Oikawa cuối mặt xuống, dùng tay níu phần cổ áo của mình ra ra vào vào nhằm tìm kiếm chút mát mẻ từ làn gió nhè nhẹ. Bỗng, một thân hình cao lớn che khuất lấy cậu, Oikawa nhìn lên thì nhìn thấy chủ công của Shiratorizawa hiện đang đứng trước mặt mình.

''Đi đâu đây?'' - Cậu nhướng mày.

Ushijima lấy từ trong túi áo một que kem mát lạnh cùng với một tờ khăn ướt.

''Cho cậu, lau mồ hôi đi rồi ăn kem.''

Ushijima chậm chạp dúi vào tay cậu, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Oikawa sau khi đón lấy những thứ mà hắn đưa thì cũng từ từ làm theo lời hắn. Chao ôi, Ushijima cũng biết điều quá nhỉ. Giữa cái tiết trời nắng như lửa đốt, nếu có ai đó chu đáo tặng cho người con gái mình thích một que kem, chắc chắc người con gái ấy sẽ động lòng. Còn Oikawa thì không. Trong đầu cậu bây giờ chỉ có những dấu chấm hỏi to đùng.

''Cậu chưa trả lời tôi. Sao cậu lại ở đây?''

''...'' - Ushijima im lặng trong chốc lát, có lẽ hắn đang suy nghĩ một câu trả lời thích đáng - ''Tụi tôi được trường cho đi chơi một bữa, tiện đường nên ghé qua đây.''

?

''Lừa nhau à? Tôi nghĩ cậu nên bịa một lí do khác hợp lí hơn đấy.''

Oikawa trong lòng thầm chê trách Ushijima. Nếu đi chơi thì phải đi xa xa, quanh quanh tỉnh Miyagi thế này thì có gì đâu mà chơi. Oikawa chỉ nghĩ được rằng Ushijima chắc chắn muốn thám thính tình hình trong đội Seijou sau đó nhân cơ hội nói với Oikawa rằng cậu nên đến Shiratorizawa.

Ừm, chắc chắn là vậy!

Nhưng mà hình như cũng không phải là vậy...

''Được, tôi nhớ cậu!'' - Ushijima thốt lên - ''Lí do thật sự của tôi đó.''

Oikawa xịt keo tại chỗ. Giấc mơ cái quái gì mà lạ vãi??

''Ê khoan, từ từ đã chú em ơi...'' - Oikawa vươn tay ra, dịch người ngồi cách xa Ushijima một chút.

Đại não của Oikawa bị chập mạnh, luồn điện rưng rưng cứ ồ ạt kéo đến, len lỏi qua từng mạch máu của cậu. Oikawa biết là bản thân đang bị sốt (ngoài đời thực) và cái nắng trong giấc mơ đã làm đầu cậu quay mòng mòng. Ushijima nhớ cậu. Ushijima nhớ cậu á? Ôi mẹ ơi nhớ cái gì vậy trời?? Quen biết chi đâu mà nhớ với chả nhung??? Và muôn vàn từ ngữ không dành cho trẻ em đồng loạt chạy ra như bảng điện led quảng cáo nào đó.

''Ê, sao cậu lại nhớ tôi??'' - Oikawa đem sự thắc mắc của mình gửi gắm cho Ushijima.

''Này Oikawa, tôi biết là cậu không ưa tôi cho lắm. Nhưng tôi nghĩ dù gì hai mình cũng là người yêu với nhau rồi mà, tôi nhớ cậu là chuyện bình thường thôi. Tại cậu chả bao giờ chủ động đến gặp tôi cả.'' - Ushijima nói với vẻ mặt buồn hiu.

''...'' - Oikawa lặng im thin thít.

???

''Hai mình'' ai cho cậu ta dùng từ như thế? Rồi còn ''người yêu'' cái quái gì vậy trời? Cái bản mặt của cậu ta nữa, cái biểu cảm đó là sao? Ai ăn hết của nhà hắn à??

Oikawa tách khỏi giấc mờ đó, cậu bắt đầu rơi xuống một hố đen sâu thăm thẳm văng vẳng giọng nói của Ushijima.

''Oikawa cậu nên đến Shiratorizawa.''

'' Oikawa cậu chơi rất tốt.''

''Oikawa, ngủ ngon.''

''Hai mình là người yêu với nhau cơ mà, Oikawa.''

''Oikawa...'''

Oikawa bật dậy khỏi giấc mơ chết tiệt kia. Điều đầu tiên cậu nhận đước đó chính là khuôn mặt đỏ bừng của mình, cậu sờ vào hai bên má, cảm giác nóng râm ran vẫn chưa tan hết. Cái sốt cộng với giọng nói của Ushijima làm mặt cậu đỏ hơn. Nghĩ tới những gì mình vừa mơ được, Oikawa cảm thấy mình là một kể bỉ ôi. Huhu, sao lại mơ được giấc mơ như vậy với đối thủ của mình kia chứ?

Thế là việc ngủ lúc trời chưa tối và ảnh hưởng của giấc mơ kì lạ kia, Oikawa lại có một đêm thức trắng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC