Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jasper cứ lững thững bước đi, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Nhưng càng đi, những giác quan trên cơ thể đều nói cho anh biết rằng người đằng sau lưng đang gặp vấn đề !! Thân nhiệt ma cà rồng vốn lạnh băng, nay trên lưng có nhiệt độ cơ thể của một con người, nhưng càng ngày lại càng nóng lên. Dù đối với ma cà rồng thì chẳng đáng bao nhiêu nhưng những tiếng thở đều của người ấy giờ lại trở nên gấp gáp đứt đoạn

Nếu không về với Carlisle chắc sẽ gặp chuyện mất !!

Jasper rất lo cho người trên lưng anh, đã cố gắng di chuyển nhanh hơn, cũng cố gắng để không khiến Wanda thêm tổn hại. Mãi cho đến khi trời tối mù mịt mới về tới cánh rừng quen thuộc

- Jass !

Đây rồi, là tiếng gọi của người đã biết trước anh sẽ về nhà...nhưng có vẻ không thấy được Wanda trong tương lai đó.

- Alice, anh cần gặp Carlisle

Tiếng nói tuy nhỏ nhưng không thể nào khiến người tên Carlisle kia không nghe thấy. Người đàn ông trụ cột vội chạy nhanh ra ngoài với tốc độ nhanh như chớp của ma cà rồng. Người con trai được nhận nuôi trên giấy tờ quay lưng lại, để lộ ra người con gái nhỏ đang nhăn nhó thở mạnh. Carlisle bước đến, áp tay lên trán Wanda một lúc rồi vội nhấc cô nàng ra khỏi Jasper

- Wanda con bé bị sốt rồi

Carlisle bế Wanda lên phòng chữa trị rồi chăm sóc cô thật cẩn thận với tư cách là một bác sĩ có kinh nghiệm siêu lâu năm. Chắc cũng cỡ tuổi đời vài người rồi

- Ja- Carlisle ?

Wanda lờ mờ tỉnh giấc, tính gọi Jasper nhưng khi thấy bản thân đang ở căn phòng chữa trị quen thuộc của Carlisle liền biết ai đang ở cạnh mình. Cô nàng vừa ở đây ba ngày trước xong mà

- Nóng quá, tôi bị sốt sao ?

- Đúng thế đấy, giờ ta cần cháu hãy ăn thật no rồi uống thuốc nhé. Có lẽ là do di chứng để lại từ nọc độc của tên James nhưng đừng lo, mai là khỏi thôi

Wanda nghe lời lọ mọ ăn chỗ đồ ăn được đặt bên cạnh rồi uống thuốc. Cả quá trình đều được vị bác sĩ trông nom cẩn thận

- Tôi không còn là trẻ con nữa, Carlisle...tôi cũng không bỏ trốn

Wanda khẽ nhìn qua tâm trạng của người ngồi trước mặt mình, cũng tinh ý nhận ra những điều mà người này muốn nói. Carlisle nghe vậy thì cười cười, đúng là rất thông minh

- Xin lỗi nếu việc ta trông cháu như vậy khiến cháu khó chịu, Wanda....nhưng đó là vì cả năng lực của Edward và Alice đều không thể tác động tới cháu...

- Vậy à....xin lỗi nếu đã khiến mọi người lo lắng việc cháu sẽ bỏ trốn

Carlisle gật gù rồi từ từ đứng dậy, tiến tới chiếc bàn khác để tìm dụng cụ gì đó, không quên nói với Wanda ý định thật sự của bản thân

- Có phiền không nếu ta muốn xin từ cháu một ít máu ?

-....Có chắc là một ít không ?

Caảlisle vừa cười vừa thở hắt ra một tiếng, quay mặt lại nhìn Wanda với kim tiêm nhỏ trên tay. Ra là đã chuẩn bị sẵn rồi, không còn đường để từ chối luôn

- Nếu chỉ một lượng nhỏ như vậy thì được

- Sẽ hơi đau một chút đấy

Carlisle tiến tới, nhẹ nhàng sát khuẩn, khử trùng cẩn thận cho Wanda rồi đưa mũi kim từ từ cắm vào lớp da mỏng manh mềm mại của người đang nhăn mặt khó chịu, phải rít lên một tiếng rồi khẽ bật ra tiếng rên đau đớn

- Cháu chưa bao giờ dùng đến thứ này à ?

- Nếu có cũng là từ rất lâu rồi

Carlisle rút được lượng máu vừa ý, chầm chậm rút mũi kim ra rồi nhanh chóng cầm máu cho Wanda. Lần nữa được ngửi thấy mùi máu thơm thế này ở cự li gần. Đúng là rất phấn khích

- Wanda là phù thuỷ nên cấu tạo cơ thể cháu cũng đặc biệt hơn người bình thường sao ?

- Đặc biệt ? Chỗ nào cơ ?

Đưa Wanda nhấn chặt miếng bông ở cánh tay, Carlisle liền tiếng tới chiếc bàn khác để nghiên cứu

- Nếu máu không chảy ra, bọn ta sẽ không thể biết được máu của cháu có mùi kích thích như thế....cháu có biết vì sao không ?

- Có lẽ là vì.....ma thuật chăng ? Dòng năng lượng ma thuật chảy cơ thể tôi, nhưng tôi không biết mấy mùi ông ngửi được là mùi máu hay mùi ma thuật đâu....thật đấy

- Ra là vậy, có lẽ chỉ có cách nếm thử thôi...nhưng ta sẽ không làm như thế

Mẹ, làm Wanda nằm kia suýt chút bật dậy chửi. Không biết sao chứ ở với một đám ma cà rồng này khiến Wanda có cảm giác rất lo lắng. Vừa về tính mạng, lại vừa về....không biết nữa. Nhưng nói chung là tên James hôm bữa đã đủ để Wanda khiếp vía rồi. Nhưng nếu có lần chạm trán với một ma cà rồng nào khác, nàng phù thuỷ này sẽ ra tay mạnh hơn...Với Wanda, mạnh là mạnh, yếu là yếu, không có sự nhượng bộ nào hết !

- Cái thứ gọi là ma thuật đó của cháu rất thú vị, nhưng cháu vẫn nên hạn chế sử dụng chúng.....bởi cháu sẽ không biết khi nào bản thân bị cưỡng ép bắt đi đâu

Carlisle cảnh báo Wanda với cái giọng vừa nghiêm trọng lại vừa có chút đùa cợt làm cô không biết nên tin hay không đây

- Ý ông là sao ?

Tất nhiên, liên quan đến an nguy của bản thân thì phải hỏi cho rõ ràng chứ

- Ở thế giới của ma cà rồng cũng có hệ thống cai trị gần giống với con người. Bộ máy đứng đầu ma cà rồng là nhà Volturi, chúng đang ẩn mình trong toà thành Volterra ở Italia. "Hoàng gia ma cà rồng", có thể gọi chúng như thế. Chúng rất muốn chiêu mộ những ma cà rồng có thiên phú hắc ám mạnh mẽ và hữu dụng như Alice bà Edward....

- Nhưng tôi đâu phải ma cà rồng, chúng sẽ giết tôi và lấy máu ư ?

- Có thể, hoặc không nếu chúng phát hiện ra năng lực đặc biệt của cháu Wanda....rất có thể chúng sẽ biến cháu thành ma cà rồng

Nét mặt của Wanda khi nghe xong những lời này dường như không thay đổi. Đó chỉ là một tương lai không chắc chắn và cho đến lúc đó, dù cho có bị phát hiện thì nghiễm nhiên Wanda cũng không dễ dàng để im cho chúng tóm gọn. Volturi ? Nhớ rồi đấy

- Chẳng phải biến thành ma cà rồng sẽ quên hết kí ức về thân phận con người sao ? Nếu như vậy tôi cũng chỉ là con ma cà rồng vô dụng....một sự sống đáng khinh

Carlisle bật cười, cô phù thuỷ nhỏ này là đang gián tiếp chê bai sự tồn tại của tất cả ma cà rồng đấy ư ? Tính khí này làm vị bác sĩ kia nhớ tới Rosalie - ma cà rồng xinh đẹp tự căm ghét chính cuộc sống bất tử của mình

- Mọi sự sống đều có giá trị của nó mà Wanda

- Nhưng ma cà rồng thì đã chết rồi...

Carlisle thở dài, nhìn còn tưởng Wanda đã trải đời nhiều hơn cả bản thân. Nói chuyện thực sự rất khó

- Được rồi, ta sẽ ra ngoài để cháu nghỉ ngơi. Ngủ ngon nhé Wanda

Đóng lại cánh cửa, Carlisle để cô nằm trong phòng một mình. Wanda bây giờ khá chật vật với cơn sốt bất thình lình, cũng rối não với những suy nghĩ riêng của bản thân

Liệu có nên bỏ trốn không ?

Liệu có nên tiếp tục sống như này không ?

Liệu có nên tìm cách quay trở về không ?

Rốt cuộc cũng không thể quyết định được

.....

- Còn mệt lắm không ? Tôi nghe nói con người bị bệnh sẽ rất mệt

Wanda nhìn người trước mặt mình, sau trận ốm đêm qua thì cũng đỡ hơn nhiều. Dù sao cũng không phải sốt bình thường, rất dễ khỏi bệnh nhờ thuốc của Carlisle

- Đã đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh vì đã đem tôi về

Jasper mỉm cười

- Không cần khách sáo như thế

Wanda cũng cười nhàn nhạt đáp lại, hôm nay là chủ nhật, sẽ không phải đến trường...

Mong sẽ là một ngày bình yên


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net