𝐴𝑇𝑆𝑈𝑀𝑈 | It's you - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝗧𝗶𝘁𝗹𝗲: You are
𝗪𝗮𝗿𝗻𝗶𝗻𝗴: maybe OOC
𝗔𝘂𝘁𝗵𝗼𝗿: Valerie
𝗣𝗮𝗶𝗿𝗶𝗻𝗴𝘀: Miya Atsumu x Y/N
𝗡𝗼𝘁𝗲: Bạn học cùng trường và là quản lí clb bóng chuyền. (chap này đa số sẽ là mở đầu cốt truyện)
Trừ bạn ra thì mọi nhân vật đều thuộc quyền sở hữu của Haruichi Furudate
Request by: (cho tôi xin lỗi vì sự chậm trễ này nhé)
__________________________________
Từ trước đến giờ, trong mắt bạn, tình yêu là một thứ gì đó xa xỉ, thứ mà dù có cố vươn tay thế nào cũng không vươn tới được. Bản thân bạn luôn tìm mọi cách để lảng tránh cái cảm xúc mà đáng lẽ ra ai cũng mong muốn này. Bạn sợ nó, đúng hơn là bạn sợ việc sẽ phải sống trong cái nỗi đau về tinh thần lẫn thể xác do chính thứ tình cảm ấy tạo nên. Bạn không muốn trở nên giống mẹ, người phụ nữ đã phải ra đi dưới bàn tay của kẻ mà bà từng cho rằng là chân ái cả cuộc đời. Nhưng rồi vào thời khắc đó, anh xuất hiện, bước chân vào cuộc đời bạn, chấm dứt thứ suy nghĩ lệch lạc đấy cũng như làm trái tim bạn trật nhịp vì anh....

Hôm ấy là một ngày âm u, mây đen dồn dập kéo đến che đi chút ánh sáng mờ ảo còn lại từ mặt trời. Những cơn gió cứ như được đà hùa theo mà thổi, khiến cho hai hàng cây bên đường muốn đổ rạp xuống. Do quên mang dù nên bạn cố gắng chạy về nhà sớm nhất có thể, nhưng khi vừa chuẩn bị tới ga cũng chính lúc trời bắt đầu đổ mưa.

Từng giọt, từng giọt cứ thế rơi mãi, chúng như muốn thi xem ai chạm đất đầu tiên khiến cho cơn mưa đã to nay còn to gấp bội. Trong phút chốc xung quanh bạn giờ đây chỉ còn một màu trắng xóa. Chẳng thể bước tiếp, bạn đành chạy vào mái hiên gần đó mưa rồi choàng vào người chiếc áo khoác để che đi phần thân ướt đẫm.

"Mưa to thế này có lẽ hôm nay sẽ về nhà trễ hơn mọi hôm."  - bạn cất tiếng.

Nhẹ nhàng lôi chiếc điện thoại được cất cẩn thận trong túi áo ra, bấm vào phần danh bạ. Trên màn hình chỉ hiện thị đúng một số duy nhất, bất lực ấn vào, bạn gọi tới cho lão.

Tiếng chuông cứ reo mãi, reo mãi, cũng đã được một lúc, vẫn chẳng hề có dấu hiệu cho việc sẽ có người bắt máy. Bỏ điện thoại xuống, bạn chợt nhận ra mình có thể mong chờ gì ở một lão già chỉ biết tới cờ bạc, rựu bia ấy nhỉ. Vốn dĩ kể từ ngày tay lão nhuốm máu thì trong suy nghĩ, gia đình do chính lão dựng nên đã tàn rồi.

Trút một hơi dài, bạn nhắm nghiền đôi mắt lại để tận hưởng thứ âm thanh của tự nhiên đem lại. Nó hệt như một bản nhạc được hòa tấu bởi những nốt nhạc đa sắc. Nhẹ nhàng và sâu lắng.

Đắm chìm vào thế giới bản thân tự tạo nên, bạn bắt đầu ngân nga giai điệu vừa lục lọi được trong trí nhớ. Đó là bài hát mà mẹ bạn thích nhất khi bà còn sống. Nó nói về một tình yêu chân thành, trái ngược với thứ tình yêu mà bà đang đối mặt:

"I need somebody who can love me at my worst

Anh cần người nào đó có thể yêu anh lúc anh tồi tệ nhất

No, I'm not perfect, but I hope you see my worth

Không, anh không hoàn hảo, nhưng anh hy vọng em nhìn thấy giá trị của anh

"Cause it" s only you, nobody new, I put you first

Bởi chỉ có em, không có ai mới, anh đặt em lên hàng đầu

And for you, girl, I swear I'll do the worst

Và đối với em, cô gái à, anh thề rằng anh sẽ làm điều tồi tệ nhất"

Trong lúc vẫn còn phiêu theo điệu nhạc, bỗng anh bước tới, kéo bạn rời khỏi cái thế giới tươi đẹp do bạn tự tưởng tượng nên.

"Oaa, giọng cậu hay thật ấy"

Bất ngờ về sự xuất hiện của anh, bạn chỉ có thể ậm ừ vài câu cho qua.

"Tớ là Atsumu, Miya Atsumu, còn cậu?" – anh hào hứng hỏi.

"Y/N, L/N Y/N." - bạn ngại ngùng đáp.

"Rất vui được khi được biết cậu L/N."

Sau đó bạn và anh đã nói rất nhiều, mặc dù đa số vẫn là anh nói. Tiếng cười đùa vang cả một vùng trời, anh kể cho bạn nghe về những buổi tập bóng, kể cho bạn về những người đồng đội tuyệt thế nào. Cả hai người tự nhiên tới độ khiến bạn quên bẵng đi chuyện anh vốn chỉ là kẻ lạ mặt vừa quen được vỏn vẹn 30 phút.

Nói được một lúc thì cơn mưa cũng dần vơi bớt, ánh mặt trời nhờ vậy mà chiếu xuyên qua tầng mây, thắp sáng lại con đường mới nãy vẫn còn âm u.

Ngay khi bầu trời vừa chuyển xanh, từ đằng xa, bạn nhìn thấy một bóng người đang vừa chạy đến vừa gọi tên anh. Thấy vậy anh nhanh chóng dúi một mẩu giấy vào tay bạn rồi rời đi với một nụ cười rực rỡ cùng lời hẹn gặp.

Say.

Mặt bạn đỏ ửng lên tựa dàn tulip đỏ đối diện nhà, tay chân bắt đầu mất kiểm soát quơ quào trong không khí khiến mẩu giấy ban nãy rơi xuống nền đất ướt.

Thấy vậy, bạn cúi xuống nhặt lên. Tò mò mở ra, trước mắt bạn là một dãy số cùng dòng chữ nhỏ đã nhoè đi bởi nước.

Bạn gập tờ giấy lại, đút nó vào trong túi rồi mỉm cười bước về dưới ánh chiều tà.

__

Về tới nhà, mở cánh cửa đã phai màu đi phần nào ra, xộc vào mũi bạn là mùi rượu nồng nặc phát ra từ cơ thể gầy còm của lão. Chẳng thèm đoái hoài đến, bạn chạy thẳng một mạch lên lầu rồi khoá cửa.

Một lần nữa lôi chiếc điện thoại ra, ngón tay thon dài của bạn lướt nhẹ trên màn hình, từ từ nhập con số ấy vào điện thoại và bấm gửi.

Y/N:
C-chào cậu

Atsumu:
Xin chào, cậu là?

Y/N:
À, xin lỗi đã làm phiền, t-tớ chỉ nhập theo con số trên tờ giấy.

Atsumu:

Aaaa, cậu là cô bạn hồi chiều đúng không?
Chiều nay gấp quá, tớ vẫn chưa kịp hỏi trường cậu, cậu học trường nào nhỉ?

Y/N:
Tớ học trường sơ trung xxxx.

Atsumu:
Khoan, vậy là ta chung trường đấy, tớ năm 3 còn cậu?

Y/N:
Em học năm 2.

Atsumu:
Hehhh, em làm anh bất ngờ bởi lối cư xử trưởng thành hơn độ tuổi đấy!

Y/N:
C-cảm ơn anh.

Atsumu:
A, xin lỗi em, anh có việc rồi, có gì mai anh đợi em ở cổng nhé. Chào emm.

Y/N:
Vâng, chào anh.

Nhấn nút tắt bên rìa phải màn hình, bạn ngồi bật dậy khỏi giường để mò tới chiếc tủ gỗ gần đó. Lôi bộ đồ màu lam yêu thích ra và chạy lọt tọt vào căn phòng tắm cách tầm vài bước chân.

Xối nước vào người, bạn đưa đôi đồng tử đen láy nhìn vô định trong không trung, đầu ngẫm lại những điều đã xảy ra ban chiều. Bạn nhớ các câu chuyện mà anh kể, nhớ về giọng nói, nhớ về nụ cười của anh để rồi nhận ra rằng mình đã thích anh ngay từ lần gặp đầu tiên....

Cố gắng gạt cái cảm xúc ấy sang bên nhưng không thể, bạn che đi gương mặt đang đỏ ửng lên lần nữa bằng chiếc vòi sen. Bạn nhanh chóng thay đồ bước ra ngoài, phi thẳng lên chiếc giường êm ái mà nhắm mắt ụp mặt xuống gối.

Luồng gió từ chiếc quạt khẽ thổi khiến bạn cảm thấy buồn ngủ. Sự mệt mỏi từ trường học, điểm số làm bạn trở nên kiệt sức hơn bao giờ hết. Đem theo thứ tình cảm mới nhú vào mộng, bạn dần chìm vào giấc ngủ sâu...

"tít...tít...tít"

Chiếc đồng hồ trên bàn học kêu lên inh ỏi, kéo bạn ra khỏi giường để bước tới tắt nó đi. Khẽ vén tấm rèm màu trắng tinh rồi bị vài tia nắng chiếu thẳng vào mắt. Bạn nhíu mắt lại hồi lâu nhằm thích nghi dần với ánh sáng.

'A, xin lỗi em, anh có việc rồi, có gì mai anh đợi em ở cổng nhé. Chào emm.'

Một câu nói chợt chạy thoáng qua trong não bạn, giật mình nhìn lại đồng hồ, bạn nhanh chóng thay đồ và vệ sinh cá nhân sau đó chạy thẳng đến trường.

Cổng trường từ từ xuất hiện từ đằng xa, nhờ vậy bạn cũng thấy anh một rõ hơn. Mái tóc đung đưa theo nhịp gió, lộ ra gương mặt thanh tú của anh.

Cái bóng nâu ấy cứ ra sức vẫy tay gọi, mặc cho những ánh nhìn xung quanh dán chặt vào người với vẻ tò mò.

Không muốn anh đợi lâu vì sự chậm chạp của bản thân, bạn tăng tốc cho đôi chân mà cắm đầu chạy về phía trước. Bạn chạy trong trạng thái mắt nhắm chặt lại, đó là nguyên nhân khiến bạn đụng trúng một đàn anh trong trường.

Do quá hoảng nên bạn chưa kịp định hình thì hắn ta đã xách cổ bạn lên rồi ra vẻ hăm doạ. Đôi mày rậm đẩy nhau nhíu lại, hàm răng chiếc còn chiếc mất mở ra cho từng chữ thoát khỏi miệng:

"Này con nhãi, mày có biết rằng miếng da quý báu của tao vừa bị cái cơ thể dơ bẩn ấy làm rơi ra không?" - nói đoạn hắn mạnh tay quăng bạn xuống nền bê tông không thương tiếc.

"Tôi xin lỗi, tôi không hề cố ý làm ông bị thương." - bạn thủ thỉ trả lời.

"Cố ý hay vô ý thì mày cũng đã làm tao trầy, giờ mày phải đền tội." - hắn quát ngược.

Nắm chặt năm ngón tay tạo thành quyền, hắn giơ nắm đấm chỉa vào bạn. Theo phản xạ bạn giật mình lấy tay chắn. Một giây, hai giây, ba giây, chưa thấy chuyện gì xảy ra nên bạn cũng tò mò hạ xuống. Cánh tay hắn dừng lại ngay giữa không trung sau đó té chỏng vèo ra đất. Và người làm điều đó không ai khác là anh - Miya Atsumu.

.
.
.
.

To be Continue
______________________________

𝟷𝟿.𝟶𝟸.𝟸𝟶𝟸𝟸
𝚆𝚘𝚛𝚍𝚜: 𝟷𝟽𝟿𝟾


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net